Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 42: Âm Mưu



Nhưng mà Lạc Vũ như một người không có tim cũng chẳng có phổi nhiệt tình đến mức thái quá, Lạc Vũ sắc mặt nghiêm túc nói.

" Không sao, dù gì tôi cũng đang rảnh nếu như đưa tài liệu cho thằng nhóc Tu Minh tôi biết đường chạy sẽ nhanh hơn."

Diễm An An chẳng phải loại người không hiểu chuyện nếu Lạc Vũ đang nói đến mức như thế nếu bản thân từ chối thì chắc chắn sẽ bị người nói rằng cô không biết điều.

Nghĩ như thế Diễm An An nhẹ nhàng đáp lời.

" Vâng, tôi lên chuẩn bị đồ và tài liệu một chút."

Nói xong Diễm An An liền nhanh chóng rời đi như sợ Nguyệt Nhung phu nhân bắt lại vậy, thấm thoát lại trôi qua thêm một khoảng thời gian Diễm An An từ trong phòng bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài màu đen rất kín đáo nhưng cũng chẳng che đi nổi từng đường cong quyến rũ kia.

Diễm An An chậm rãi xuống trước cổng căn biệt thự bỡi vì phía dưới đã có chiếc xe cùng màu đang đứng đợi, bỡi vì con của cô đã có Nguyệt Nhung phu nhân và quản gia chăm sóc nên chẳng quan tâm gì lắm.

Diễm An An liếc nhìn đồng hồ thì đã là chín giờ ba mười rồi nên chẳng chần chừ gì mà nhanh chóng ngồi lên phía ghế sau của chiếc xe, Lạc Vũ thấy như thế liền thuận miệng hỏi.

" Em dâu sợ tôi lắm hay sao ? Tại sao lại ngồi phía sau như thế, trên đây còn có ghế trống ?"

Diễm An An lạnh nhạt đáp.

" Ngồi ở đó tôi không quen lắm."

Lạc Vũ chậc lưỡi lơ đểnh nói.

" Tôi chạy xe thường có thói xấu là hay buồn ngủ, nếu có người nói chuyện thì tôi sẽ tĩnh táo hơn."



Diễm An An nghe âm thanh này liền bất lực chẳng biết nói như thế nào, mà ngay lúc này Diễm An An lại càng có nhận biết sâu sắc về người anh trai tên Lạc Vũ này. Nhìn bề ngoài thì hoàn toàn thân thiện nhưng cô vẫn thấy có thứ gì đó rất là âm mưu.

Nghĩ như thế Diễm An An ngồi lên phía ghế lái phụ bàn tay nhỏ siết chặt tập tài liệu trên người như chú ý nó từng phút giây vậy, Lạc Vũ thấy cô ngồi trên chiếc xe liền phóng xe đi nhưng ánh mắt lơ đễnh lại liếc nhìn xấp tài liệu trên tay của Diễm An An đôi mắt lại càng thâm thúy.

Hai người ngồi trên xe Lạc Vũ vẫn đưa vẽ mặt ôn hòa thân thiện ấy ra mà trò chuyện với Diễm An An trông rất nhiệt tình như người một nhà vậy. Diễm An An cũng là một người hiểu chuyện nên đáp lại khá có chừng mực nhưng điều là cho cô miễm cười như mọi chuyện xảy ra đã nằm trong dự đón của mình.

Diễm An An từ khi lên xe đã chú ý đến thời gian cô xem trên điện thoại quảng đường từ nhà đến nơi làm việc chỉ có ba mươi phút mà thôi, nhưng hiện tại đã qua gần một tiếng như chưa đến nơi thì cô biết chắc chắn có âm mưu.

Diễm An An hít sâu một hơi cố kìm chế cơn sóng trong lòng khóe miệng nở một nụ cười như không nói.

" Đại thiếu, nếu như anh không muốn đưa tôi đến nơi kịp giờ thì có thể nói rõ. Tôi gọi điện nói trước cho Lạc Tu Minh là được."

Lạc Vũ nghe cô nói như thế sắc mặt ôn hòa tươi cười kia liền trở nên âm trầm giọng nói có chút nghiêm khắc.

" Em dâu nói gì tôi không hiểu lắm."

Diễm An An lất bài ngữa với Lạc Vũ cô nói thẳng.

" Tôi và anh đều là người thông mình không cần phải nói rõ như thế lần sau khó nhìn mặt nhau lắm. Tôi không quan tâm chuyện đấu đá giành quyền lời trong nhà anh, nhưng anh làm như thế chắc chắn Lạc Tu Minh sẽ giết tôi đấy. "

Nói đến đây sắc mặt Diễm An An chẳng còn tươi cười nữa mà trở nên lạnh lùng nói.

" Chuyện của nhà anh liên quan gì đến tôi chứ ? Anh không thấy lần trước tôi bị đánh sắp chết à?"