Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 232



Trần Triệu Dương và Dương Lệ vừa đấu khẩu vừa đi đến bãi đỗ xe.

“Chà chà, chiếc ZEUS ngầu lòi này là của cô mới mua à?”, Trần Triệu Dương hai mắt toả sáng chạy ngay đến khi thấy Dương Lệ đi về phía chiếc xe moto khí thế ngời ngời kia.

Không đợi Dương Lệ trả lời thì anh đã ngồi lên xe rồi.

“Mau, đưa khóa cho tôi, để tôi tận hưởng tốc độ của chiếc xe này một chút nào”, Trần Triệu Dương nói một cách gấp gáp.

Phải biết là trước kia khi anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài thì anh cũng có một con xe như thế này, hơn nữa lại còn do chính tay anh độ xe lại, cái cảm giác được lái chiếc ZEUS này rong ruổi trên thảo nguyên Châu Phi thật sự là rất cool.

Nhưng tiếc là khi anh về đây thì không mang theo cái gì cả, kể cả những món đồ mà anh thích nhất bao gồm chiếc xe đó.

“Cậu điên rồi sao? Kia mới là xe của tôi, đây không phải”, Dương Lệ nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương ngồi trên chiếc xe moto với một vẻ ngầu lòi.

Nghe được lời này của Dương Lệ, Trần Triệu Dương đang vô cùng cao hứng thì đột nhiên bị cắt ngang, Dương Lệ lập tức đi qua chiếc xe đó rồi đến bên cạnh một chiếc xe máy điện.

“Khác biệt quá lớn đi chứ”, Trần Triệu Dương nhìn thấy thì sốc, nếu mà không so với chiếc ZEUS bên cạnh thì cũng không khiến người ta khó chấp nhận đến như thế.

“Rốt cuộc cậu có lên hay không? Không lên thì tôi đi đây”, Dương Lệ trợn trắng mắt rồi quay người leo lên xe giục.

“Tôi nói này Lệ Lệ, cô dù gì cũng là trưởng phòng bảo vệ, sao lại lái một con xe “dịu dàng” như thế này chứ, chẳng hợp với hình tượng và khí chất của cô chút nào”.

Trần Triệu Dương chần chừ leo lên xe rồi trực tiếp vươn tay ôm lấy eo của Dương Lệ.

“Bỏ cái móng vuốt của cậu xuống, đừng có sờ mó lung tung", Dương Lệ cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt ở eo mình thì cả khuôn mặt xinh đẹp dưới chiếc mũ bảo hiểm đỏ hết cả, cô hét lên.

“Không được, tôi sợ nhất là những chiếc xe như thế này, nếu không bám vào đâu thì tôi không có cảm giác an toàn”, Trần Triệu Dương không có ý muốn buông lỏng tay mà lại càng siết chặt hơn.

Bị Trần Triệu Dương ôm như thế thì Dương Lệ đột nhiên cứng người lại, cô không thể ngờ rằng anh lại quá đáng như thế, tư thế này quá là mập mờ rồi.

“Bỏ tay ra cho tôi, nếu không thì cút xuống xe”, Dương Lệ tức giận đùng đùng nói.

“Đi mau đi, với cái tốc độ con xe này của cô thì đợi chúng ta đi đến bệnh viện chắc trời cũng sáng rồi”, Trần Triệu Dương không những không để ý đến cô mà còn rất hưởng thụ, anh dán luôn cả mặt mình lên lưng Dương Lệ.

“Á, cái đồ vô liêm sỉ này", Dương Lệ vô cùng tức giận nhưng không biết nên làm gì.

Hai người cưỡi con xe máy điện này đến bệnh viện, sau khi đến rồi Trần Triệu Dương vẫn không nỡ buông tay ra, mà phải đợi đến lúc Dương Lệ vỗ vào tay một cái mới buông.

Sau khi xuống xe, Dương Lệ chạy nhanh vào trong bệnh viện.

Vào đến bên trong, Trần Triệu Dương phát hiện tất cả đám bảo vệ đều ở đây, dù đến giờ tan ca rồi nhưng vẫn chưa có ai đi về.

Còn có cả Ngô Quế Hoa, Hồ Đại Đồng và thầy Ôn đang đứng cạnh giường.

“Thầy Ôn, tình hình của Đại Quân sao rồi?”, Trần Triệu Dương không khách khí với thầy Ôn mà hỏi luôn.

“Tình huống không quá tệ, tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt. Tôi đoán là chưa đến một tuần là anh ta có thể tỉnh lại rồi, nhưng nếu muốn khôi phục lại được như trước đây thì với vết thương thế này cũng phải mất vài tháng”.