Bad Girl

Chương 25: Chương 25




8 giờ 30 phút ...

Nó cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp , mí mắt nắng trĩu đến mức không mở lên nổi . Cảm giác hình như bản thân quên điều gì đó rất quan trọng . Nhưng nghỉ lại , chắc không gì quan trọng hơn ngủ . Thế là nó tiếp tục trùm chăn kín mít và ... ngủ .

***

-Ááá ! Dì ơi ! Huhu ... Trễ mất rồi , sao dì không gọi con dậy !-Nó mếu máo.

-Con dậy rồi à , qua ăn sáng đi . Dì gửi đơn xin phép cho con rồi . Hôm nay dì đc nghỉ , tí con đi với dì một chút .

Nó ậm ừ , rồi cũng ngồi xuống ăn sáng , cảm giác cả người nhức mỏi , ê ẩm từ hôn qua đến nay khiến con bé rất khó chịu .

***

-Trang , bạn giữ phiếu xin phép nghỉ học của My giúp tớ nhé !

Lớp trưởng vừa nói vừa chìa tay ra đưa cho cái Ty cái phiếu xin phép nghỉ học . Cái Ty khẽ nhăn mặt khi nhìn vào cái phiếu . Đây là lần đầu tiên nó nghỉ học mà gửi đơn xin phép như thế này .

-Của Su à ? - cái Sam chồm người qua hỏi .

-Ừm ! Trong đây ghi lí do là sốt , còn có chữ kí của dì nữa này !

***

Cặp mắt tròn ngơ ngác , không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên tay là hộp bắp rang thơm phức cùng với ly pepsi . Đến khi đã ngồi yên vị trong rạp phim , trên màn hình đang chiếu quảng cáo , nó mới quay qua hỏi dì.

-Sao tự dưng đi coi phim vậy dì ?

-Con không thích à ? Nghe nói phim này cũng hay lắm đấy !

Nó nhăn mặt , cảm giác như câu trả lời của dì không ăn khớp gì với câu hỏi cả. Nhưng rồi nó cũng ậm ừ , nhâm nhi hộp bắp đầy ụ của mình.

Bộ phim mà nó coi có tên là " Lệ phí tình yêu " thuộc thể loại hài đan lẫn với tình cảm. Bộ phim nói về anh chàng tên Lý Văn Giàu - một con nợ khó đòi của ngân hàng NFM ( anh ép em ) , thường bị cô nhân viên ngân hàng gọi điện nhắc nhở. Nhưng ngoài cái tên Lý Văn Giàu ra anh còn có tên khác là Minh Phú - một diễn viên nổi tiếng.

Sự thật này chỉ có cô em gái anh biết và cũng do căn bệnh hiểm nghèo của cô em gái nên anh phải mượn nợ ngân , vay nặng lãi của bọn giang hồ. Rất tình cờ... anh với cái tên Minh Phú và cô nhân viên ngân hàng gặp nhau , có tình cảm với nhau . Nhưng cả 2 đều không biết thân phận thật của nhau !


Suốt 1 tiếng 45 phút , nó đc 1 phen cừơi bể bụng với những đoạn phim dở khó dở cười . Bộ phim kết thúc vô cùng có hậu , nhưng đó là ở trong phim ... Nhưng ít ra , bộ phim cũng nói lên đc hạnh phúc không ở đâu xa , chỉ ngay trước mắt mình .

Nhưng nó... Hạng phúc quá đỗi gần ngay trước mắt cũng bị vụt mất !!!

***

-Dì ơi !

Đang vi vu trên mui trần đỏ chói nó lại lên tiếng phá tan sự im lặng.

-Sao thế ?

-Dì cứ định độc thân mãi thế này sao ? Sắp "ống chề " rồi đấy . Mai mốt cháu có bồ sẽ không đi chơi với dì đc đâu !

Miệng vô thức thốt lên một câu nói không đầu không đuôi . Bình thường , đây có thể xem là một câu nói vui đùa . Nhưng hôm nay ngoài ý vui đùa , nó thật sự muốn dò hỏi xem câu trả lời của dì như thế nào !

Câu nói của Hân đã ảnh hưởng đến nó rất nhiều ! Và vấn đề đầu tiên , chính là người mà nó luôn yêu thương và kính trọng.
-Sao con lại hỏi như vậy ?


-Ưm...thì dì cứ trả lời đi ! Không lẽ dì không định lập gia đình sao ?



Nó quay qua nhìn dì đầy mong đợi. Vẫn giữ nguyên trạng thái tập trung lái xe , dì bình thản trả lời .



-Thì chưa đến lúc! Hiện tại dì vẫn còn nhìu cái đáng quan tâm hơn chuyện đó !



Đôi mày nó bất giác chau lại! Đối mặt với dì - người phụ nữ gần ba mươi , ăn nói chuẩn mực, không đẹp nhưng lại rất để lại thiện cảm cho người khác. Công việc , nhà ở đều rất ổn định. Vậy thì rốt cuộc có gì "đáng quan tâm " hơn nữa ?


***

Tối hôm ấy , đôi mắt nó thì dán chặt vào cái màn hình máy tính , nhưng đầu óc thì lại suy nghỉ vẩn vơ.


"Cái đáng quan tâm hơn" có lẽ là nó ! Cứ nghỉ đến đó là nó lại cảm thấy khó chịu ! Từ bao giờ nó lại trở thàng gánh nặng cho người khác vậy chứ ? À mà không, từ đó đến giờ nó vẫn luôn là gánh nặng ...


Đôi mắt khẽ cụp xuống vì mệt mỏi , nhưng lại chợt mở bừng lên vì âm thanh phát ra từ cái máy tính.


Hắn: " Buzz ! "


Đôi mày bất giác chau lại , sao hắn lại biết nó đang online ? Nick nó tối thui , vẫn đang ở chế độ offline cơ mà...


Mà hắn muốn nói gì nhỉ ?


Suy nghỉ một hồi , nó quyết định "bơ đi mà sống" , quay cuồng theo điệu nhạc.

I think I’m ugly
And nobody wants to love me
Just like her I wanna be pretty
I wanna be pretty

Don’t lie to my face tellin’
me I’m pretty
I think I’m ugly
And nobody wants to love me
Just like her I wanna be pretty
I wanna be pretty
Don’t lie to my face cuz I know
I’m ugly
All alone
I’m all alone
I’m all alone ...................




Hắn : " Buzz ! "

Lại thêm một âm thanh nữa len lỏi vào tiếng nhạc khiến nó bực bội, hậm hực gõ bàn phím.



Nó : " Sao ? "



Hắn: " Bệnh à ? Coi bộ chưa chết , vẫn còn online đc mà ! "



Bệnh !!! Ai bảo nó bệnh , mà cho dù có bệnh ai mượn hắn quản ?



Nó : " Liên quan gì tới mấy người ? "



Hắn :" không cho à ? Vậy thì thôi ! Ngủ sớm đi ! Mai đi học "



thế là cuộc nói chuyện chấm dứt ở đó. Đúng là khác người , đến cách quan tâm , hỏi han cũng khác người !


Cứ nghỉ là từ sau cái chuyện đó , hai đứa sẽ không nói chuyện với nhau nữa, nhưng không ngờ hắn lại chủ động ... Có lẽ nó phải cảm ơn dì đã ghi giấy xin phép nghỉ học với lí do là bệnh .



Tự dưng trong lòng nó lúc này lại thấy vui vui , mặc dù không biết tại sao!

-Gì mà tủm tỉm cừi vậy con ? Uống thuốc chưa đó ?


Dì vừa nói vừa huơ huơ cái đĩa trái cây trước mặt nó .


-Dì , con có chuyện muốn nói , con muốn ...đi làm !


Ngập ngừng một hồi , nó cũng hoàn thành câu nói , cố gắng nói thật nhỏ hai từ cuối nhưng có lẽ vẫn lọt vào tai dì . Giọng nói của dì bỗng chốc trở nên nghiêm hơn .


-Ý con là sao ? Là vừa đi học vừa đi làm hay nghỉ học rồi đi làm ? À mà con không cần nói ! Cả hai cái dì đều không cho !


-Dì à...- nó nhăn nhó nhìn dì . Từ khi mở miệng , nó đã biết chắc là dì không đồng ý .


-Su à ! Con đâú phải là thiếu thốn ! Con cứ tập trung vào học. Con không cần tiền của bố mẹ cũng không sao . Dì vẫn có thể lo cho con đầy đủ . Nghe lời dì , tập trung vào học ! Thôi , con ngủ sớm đi !


Nói xong dì bỏ đi một mạch , chẳng để nó kịp ú ớ lại . Nó thật rất muốn gào lên với dì rằng: " Con không thích người khác xem thường con , nói con sống bám vào dì , nói con không biết tự lập... "


Nó ghét Hân , ghét cả những lời nói mà con khốn ấy nói ra , ghét cả cái bản mặt khó ưa của Hân . Ghét tất ! Vậy mà thằng Kenz lại thích nó !


Nó ghét cái con heo đất màu vàng khè đựng tiền của bố mẹ gửi hằng tháng !


Vừa suy nghĩ nó vừa hí hoáy ghi ra giấy . Viết một hồi gần hết tờ giấy đôi nó mới thở phào. Đôi lúc stress quá thì chỉ có như vậy mới giúp nó bình tĩnh ....