Bách Yêu Phổ 4

Chương 23



Phần 6: Thạch cố

Tiết tử

“Cửa hàng của ông chủ Tiểu Triệu cũng vậy, mà nhà ăn của Ti phủ cũng thế, những nơi nàng thích, thì không thể bị phá hỏng được.”

Chương 23

Trời sáng, tuyết ngừng, tia nắng chiếu vào căn phòng u ám và cái thân thể như đèn cạn dầu đã nhiều ngày. Tiêu phủ âm u lâu ngày cuối cùng cũng sống trở lại trong những giọt nước mắt vui mừng của Tiêu phu nhân.

Tiêu Nguyên Tân vẫn còn mê man, nhưng phần lớn trên khuôn mặt đã dần thuộc về hắn.

Trước giường, Tiêu phu nhân nắm chặt tay nam nhân kia, cứ như sợ rằng vừa buông tay thì hắn sẽ lập tức biến lại thành con quái vật không để ai nhìn vậy. Đám tôi tớ thở dài một hơi, khẽ khàng bảo vệ bên ngoài, thầm cảm ơn ông trời vì đã cứu lão gia nhà mình, bảo vệ trụ cột của Tiêu phủ, A Di Đà Phật.

Ti Cuồng Lan và Đào Yêu ngồi cách đám người xa nhất, hờ hững lại kiên nhẫn chờ đợi bọn họ bày tỏ tình cảm “kiếp nạn dư sinh". Từ khi Đào Yêu gọi Tiêu phu nhân cho đến bây giờ, bà ta đã vừa cười vừa khóc ở bên giường gần hai canh giờ rồi.

Trên đời này, người một lòng một dạ chờ đợi Tiêu Nguyên Tân khỏe lại e rằng chỉ có mình bà ta thôi. Đào Yêu lại ngáp một cái, một đêm không ngủ, quầng thâm trên mắt hẳn là đã sâu đến không thể gặp người rồi, bà ta rốt cuộc còn muốn khóc đến bao giờ đây?

Ti Cuồng Lan rất kiên nhẫn, một ấm trà đã nhạt như nước lọc, thế mà hắn vẫn còn có thể uống được. Trong thời gian này, trong lòng Đào Yêu cũng thầm tính toán, mọi chuyện giải quyết đến đây, Tiêu phu nhân có thể trả bao nhiêu thù lao thì nàng không biết, nhưng ba tháng tiền công mà Ti Cuồng Lan nói kia tuyệt đối không được quỵt của nàng, đó là ba tháng tiền công lận đó! Có thể mua bao nhiêu đồ ăn đồ chơi! Bây giờ chỉ khi nghĩ đến mấy điều này thì tâm trạng nàng mới tốt hơn hơn một chút.

Cuối cùng khi mặt trời lên cao hơn một chút, thì Tiêu phu nhân mới nhớ tới người bà ta nên cảm tạ nhất.

Bà ta vội vàng lau nước mắt nước mũi, mang theo đôi mắt sưng đỏ đi tới trước mặt bọn họ quỳ xuống, ngay sau đó chính là ba tiếng đập đầu vang. Ti Cuồng Lan và Đào Yêu đều không có ý ngăn cản bà ta, nếu muốn dập đầu, vậy thì dập đầu đi, tìm phu quân về cho bà, có tạ ơn lớn hơn nữa thì họ cũng xứng đáng.

(thuận vợ thuận chồng ghê chưa nè, không khách sáo chút nào luôn)

Chỉ tiếc người bà nên dập đầu cảm tạ nhất, đều không có cơ hội ngồi ở trước mặt bà ta.

Nhóm tỳ nữ vội vàng đi lên đỡ Tiêu phu nhân gần như đã choáng váng, đợi đến khi xác định rằng bà có thể đứng vững rồi thì mới thành tâm thành ý nói với Ti Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, ngoại trừ dập đầu, ta cũng không biết có thể dùng cách nào để cảm ơn ngài nữa, nếu có gì thất thố, thì xin ngài bỏ qua cho.”

Ti Cuồng Lan đứng lên, cười cười: "Miêu quản gia sẽ đưa hóa đơn đến quý phủ, phu nhân đã trả thù lao rồi, không cần những cái khác. Chuyện ta được ủy thác đã hoàn thành, cáo từ.”

"Nhị thiếu gia!" Bà ta vội vàng gọi hắn lại: “Lão gia thật sự bình an vô sự rồi sao?"

Ti Cuồng Lan quay đầu lại: "Mặt hắn không phải đã trở lại bình thường rồi sao?"

"Nhưng mà.... Ta sợ sau này còn không thể sống yên......" Nàng ấp úng nói: “Không biết yêu nghiệt nào đã hại lão gia chúng ta thành như thế?”

"Phu nhân yên tâm, yêu nghiệt không còn nữa, về sau cũng sẽ không có." Đào Yêu đi ngang qua nàng và Ti Cuồng Lan, híp mắt cười: “Ti phủ ra tay, thị phi đều có thể giải quyết, Nhị thiếu gia chúng ta không phá vỡ chiêu bài của mình đâu.” Nói xong nàng lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên giường: “Nếu thực sự muốn bình an vô sự thì không phải xem yêu quái, mà phải xem người.”

Tiêu phu nhân ngẩn ra, còn muốn hỏi rõ ràng thì Đào Yêu đã vội đi theo Ti Cuồng Lan ra cửa.

Đang lúc Tiêu phu nhân cân nhắc ý tứ câu nói cuối cùng của Đào Yêu, bóng người đỏ rực kia lại từ ngoài cửa chạy trở về.

"Đào cô nương ngươi..."

Tiêu phu nhân nhìn chằm chằm nàng đột nhiên quay lại, nàng cũng nhìn chằm chằm mặt Tiêu phu nhân.

"Ta có một vấn đề thật sự muốn hỏi." Đào Yêu nói.

Tiêu phu nhân kinh ngạc: “Mời... mời nói.”

Đào Yêu chỉ vào Tiêu Nguyên Tân trên giường: "Người kia thực sự là người mà ngươi muốn sống bên cạnh cả đời, cất thật sâu trong lòng, là người quan trọng nhất trong cuộc đời ngươi sao?"

Đào Yêu đột ngột quay lại, câu hỏi ra cũng rất đột ngột.

Tiêu phu nhân khẽ há miệng, chợt không biết trả lời thế nào.

Đào Yêu nhìn thẳng vào mắt bà cô: "Mặc dù ngươi biết rằng, trên đời này dù có là hổ dữ thì cũng không ăn thịt con?”

Sắc mặt Tiêu phu nhân chợt trắng bệch.

Đào Yêu tiến lên một bước, lạnh lùng nói bên tai ba: "Tiểu An mười năm trước đã không còn, các ngươi nợ nó." Tiêu phu nhân cả người chợt mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.

"Ngươi... Ngươi..." Cả người bà run rẩy, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đám tỳ nữ vội vàng đi lên thì bị bà ta phất tay bảo lui ra.

Đào Yêu nhìn nữ nhân một thân phú quý đến cả sức để đứng dậy cũng không có trước mắt, mỉm cười: "Muốn ở bên nhau, thì cũng phải là người mới được chứ. ”

Dứt lời, nhiệt độ trong mắt nàng giảm xuống đến cực hạn, có lẽ Tiêu phu nhân cũng không làm bất cứ chuyện gì sai trái, Tiêu phủ lớn như vậy mà nàng chỉ là một phụ nhân đã xuất giá, nàng chưa từng làm ác, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều tự thuyết phục chính mình, thấy việc ác nhưng lại chỉ đứng bàng quan. Nữ tử đặt cả thế giới trên người một nam nhân như vậy, giống như đánh một ván cược cuộc đời. Tiêu phu nhân là hòa hay là thua, Đào Yêu cũng lười tính toán, chỉ là khi vừa bước ra cửa nàng lại đột nhiên thấy tức giận, cho nên mới quay lại.

Cùng là nữ tử, thế nhưng Tô Thắng Tuyết và Thái Lý Lý lại chưa từng để thua thế gian khốn khổ này.

Đào Yêu thở dài, xoay người ra cửa.

Mỗi người đều có chí hướng riêng, không cưỡng cầu được.

Ánh mặt trời ngoài cửa rất sáng, tỏa ra khí lạnh đã ngưng kết hồi lâu, ôn hòa chiếu lên người Đào Yêu. Nàng cho rằng trở về là có thể thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng có thứ gì đó cứ ứ nghẹn không chịu nhả ra.

Bóng dáng Ti Cuồng Lan dừng cách đó không xa, hắn không trở về cũng không đi tiếp, giống như một người nhàn rỗi đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất mà chờ đợi nàng.

"Đào cô nương!" Tiêu phu nhân đột nhiên đứng ở cửa, không đi ra, hai tay giữ chặt khung cửa.

Đào Yêu đứng lại nhưng không quay đầu lại.

"Thực xin lỗi..." Nước mắt bà vẫn chưa khô, lại cười nói: “Ai cũng đều gọi ta một tiếng Tiêu phu nhân, khúm núm quỳ gối nghe lời ta, thế nhưng ta lại hiểu rất rõ ràng, không có chàng thì ta không phải là gì cả. Ta quá yếu đuối và bất lực, ta quá sợ một tương lai đầy mưa gió. Nếu thật sự không thoát khỏi nhân quả, thì ta nguyện gánh vác cùng chàng.” Bà hơi dừng lại một chút, nhìn bóng lưng Đào Yêu dưới ánh mặt trời tươi sáng rực rỡ: “Ta rất hâm mộ cô nương như ngươi, thản nhiên đứng trong ánh sáng, không dựa vào bất cứ kẻ nào. Thế nhưng, cuộc sống của ta đã như vậy rồi, ta không muốn, cũng không thể đấu tranh. Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta hy vọng ngươi đừng hận ta.”

Ánh mặt trời chậm rãi chiếu tới ngưỡng cửa. Đào Yêu vẫn đưa lưng về phía bà như trước, cũng không đáp lại một chữ nào, dừng lại một lát đã giống như hoàn toàn quên mất bà ta mà sải bước đi về phía trước, vỗ bụng lớn tiếng nói với Ti Cuồng Lan: "Đói quá! Chúng ta đi ăn nào!!"

Ti Cuồng Lan cũng không hỏi nàng đã nói gì với Tiêu phu nhân, chỉ nói: "Được."

Bóng lưng hai người rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa viện, mọi chuyện trong Tiêu phủ cứ vứt lại cho đêm qua đi, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, cơn ác mộng kia không cần phải đuổi theo làm gì.

Cũng xin vui lòng nhớ những gì ngươi nói hôm nay, nợ người ta, thì phải nhớ trả lại.

***

Khi Ti Cuồng Lan và Đào Yêu đứng ở cửa hàng "Canh rau Tiểu Triệu" thì bếp trong cửa hàng nhỏ kia vẫn còn chưa nhóm lên.

"Khách quan, cửa hàng nhỏ của chúng ta còn chưa đến giờ mở cửa." Ông chủ khó xử nhìn hai người bọn họ, quay về phía đầu bàn nguyên liệu: “Hai vị ngài cũng nhìn thấy đấy, nguyên liệu nấu ăn còn chưa chuẩn bị, bếp cũng vẫn còn lạnh. Cửa hàng nhỏ của ta mỗi ngày đều đến gần trưa mới bắt đầu tiếp đãi thực khách, chi bằng hai vị đợi trưa hẵng đến?”

"Giờ trưa......" Đào Yêu dùng sức nuốt nước miếng xuống: “Vì sao phải chờ đến trưa?"

Ông chủ chỉ chỉ lên trời, nói: "Cô nương ngươi cũng nhìn thấy bây giờ là canh giờ nào rồi đó, canh rau nhà ta vừa nồng đậm vừa tươi ngon, không thích hợp ăn vào sáng sớm lắm, cho nên mọi người đều quen đến vào buổi trưa, dù cho bây giờ ta có nhóm lửa kinh doanh thì cũng vô ích. Với lại món canh nhà ta, vừa nấu xong ăn liền mới ngon nhất, dù thời tiết có lạnh mấy thì vẫn nóng hổi, bây giờ nấu thì vẫn được nhưng sẽ không thể có hương vị đó.” Ông chủ nói xong lại chỉ chỉ về phía đối diện: “Hai vị nếu không ngại thì đến quán cháo đối diện ăn mấy mấy chén cháo, bánh hấp bên cạnh cũng rất ngon đó, hợp với bữa sáng hơn."

Hắn không giải thích thì còn đỡ, còn nói thêm một mớ, Đào Yêu nghe được mấy chữ "nồng đậm tươi ngon" thì bụng lại kêu càng to hơn.

"Ông chủ, chúng ta đến cũng đã đến rồi, không thể phá lệ một lần sao? Khẩu vị của ta rất tốt, sáng sớm người khác không ăn được thịt cá chứ ta thì không thành vấn đề!" Đào Yêu vẫn không từ bỏ ý định: “Hơn nữa, ngươi đuổi đi vị khách đầu tiên đến ăn hôm nay, như thế thì không may mắn lắm đâu?”

Ông chủ dở khóc dở cười: "Cô nương, ta không nghĩ đến chuyện may mắn. Vốn là cửa hàng kinh doanh nhỏ, nguyên liệu nấu ăn đều là vốn, bếp vừa nhóm thì sẽ không để tắt nữa, hai vị nhiều lắm cũng ăn được một hai nồi, nhưng ta lại phải đun nóng vô ích mấy canh giờ, thế thì không có lời.”

Đào Yêu thầm nghĩ đã nói đến mức này rồi, mà nghĩ lại người ta hình như nói cũng đúng, đã bỏ công vất vả rồi thì không thể nào để lỗ được: "Quên đi."

Nàng thất vọng nói với Ti Cuồng Lan: “Ăn cháo cũng được, ta muốn thêm thật nhiều thịt băm!"

Nàng còn chưa dứt lời, thì cả túi tiền lớn đã đưa tới trước mặt ông chủ, phía sau túi tiền là khuôn mặt mỉm cười của Ti Cuồng Lan: "Sáng nay chỉ bán cho hai chúng ta thôi. Không biết từng ngày có đủ tiền than cho ông chủ chưa?"

Ông chủ sửng sốt, nhận lấy túi tiền, chỉ vừa chạm vào thử rồi lập tức xua tay, giống như muốn trả lại tiền: "Quá nhiều rồi! Công tử, ta không thể lấy.”

"Có thể lấy." Ti Cuồng Lan chỉ chỉ Đào Yêu: “Nấu cho nàng một nồi lớn nhất đi. " Dứt lời đi đến tìm chỗ ngồi xuống, không hề coi mình là người ngoài.

Ông chủ nâng túi tiền lên, nhìn qua Đào Yêu: “Cô nương, tiền này...”

"Tiền nặng quá hả? Hay là ngươi chia cho ta một nửa đi?" Đào Yêu đẩy tay hắn một cái: “Cầm đi, xong thì nấu cho ta một nồi lớn nhất! Không, không, cho hai chúng ta hai nồi lớn nhất!"

Lúc này ông chủ mới vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lớn tiếng nói: "Nhị vị chờ một chút, ta sẽ nhóm lửa chuẩn bị đồ ăn ngay!"

Sáng sớm gặp thần Tài, ai mà không mừng chứ!

Ti Cuồng Lan nhìn trái nhìn phải, nói: "Chẳng qua chỉ là một cửa hàng nhỏ đơn sơ, không thấy có gì xuất chúng." Lại đưa tay chỉ vào mặt bàn sờ sờ, nhíu mày: “Bàn cũng lau không sạch. ”

"Ta ăn đồ ăn nhà hắn, chứ đâu có ăn bàn nhà hắn.” Đào Yêu ngồi đối diện, cười hì hì nói: “Nhị thiếu gia ăn sung mặc sướng quen rồi, cũng nên đến nếm thử mỹ vị dân gian đi. Ta đã nói với ông chủ rồi, nấu cho hai chúng ta hai nồi lớn nhất.”

Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: "Ta không đói. Ngươi có thể ăn một mình hai nồi.”

"Ngươi không tin trù nghệ của người khác chứ gì." Đào Yêu hừ một tiếng.

"Trù nghệ liễu công tử, ngươi tin sao?"

"Ta không tin... Nhưng sao hắn không thể so được với ông chủ Tiểu Triệu được?”

"Sao ngươi biết cửa hàng nhỏ này?"

"Miêu quản gia dẫn chúng ta đến ăn vài lần!”

"Khẩu vị của lão cũng vô cùng khoan dung."

"Ta coi như ngươi khen lão nhé."

Hai người tùy ý tán gẫu ở trên bàn, cũng không ai nhắc tới bất cứ thứ gì có liên quan đến Tiêu phủ, một đêm nặng nề đã đủ rồi, không nên mang vào bàn ăn sáng. Ngoài cửa sổ, người đi ngang qua dần dần nhiều lên, xem tình hình có lẽ hôm nay sẽ có nhiều người ra đường lắm đây, dù sao thì hôm nay cũng là một ngày nắng ấm hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá này.

Ông chủ Tiểu Triệu quả thật không gạt người, tuy chiếc bàn không lau sạch sẽ, nhưng món canh hắn bê ra thật đúng là xứng đáng với bốn chữ nồng đậm tươi ngon. Cái tên tuy rằng đơn giản, nhưng loại nguyên liệu nấu ăn và công phu nấu ăn lại không đơn giản chút nào, trong nước canh trắng sữa nồng đậm, dù là rau củ hay thịt, thì đều được nấu chín vừa vặn, tự hào duy trì sự tươi ngon và ngọt ngào vốn có của chúng. Đào Yêu không nói cho Ti Cuồng Lan biết rằng, Liễu công tử từng thử nấu món canh này ở nhà rồi, mặc dù nguyên liệu vẫn như thế, nhưng mà thành phẩm thì... Cũng không thể gọi thành phẩm được, chỉ có thể kêu là một nồi bột nhão đen xì mà thôi, hắn ăn vào còn thấy đắng đến mức suýt nữa thì hiện nguyên hình. Bản thân nấu ăn đến mức khó ăn như thế, hắn cũng coi như kỳ tài hiếm có trên thế gian rồi, à không, kỳ xà chứ. Lại nói đến việc nếu ăn muốn ăn Ma Nha thiệt thì vẫn nên ăn sống thôi, đừng xuống bếp nữa, hắn không có cái năng khiếu này. (Tác giả: Ma Nha và Liễu công tử đang dùng bữa sáng ở Ti phủ đồng thời hắt hơi một cái.)

Gương mặt Đào Yêu gần như đều chôn trong nồi gốm đặc chế kia, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, nàng vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi Ti Cuồng Lan: "Ngon quá phải không?”

Ti Cuồng Lan một tay cầm thìa, nhã nhặn ứng phó với thức ăn trong nồi, ngửi thấy mùi thơm nóng hổi thì khẽ gật gật đầu: "Cũng được."

Đào Yêu lại thổi phù phù rồi húp một ngụm canh lớn: "Ngon thì nói ngon thôi, tay nghề của ông chủ Tiểu Triệu, ta dám nói là trong thành này không ai sánh kịp, cũng chỉ có món mỳ Kim Ti Hương ở Lạc Dương mới có thể sánh bằng thôi!” Nói xong nàng lại cầm đũa lên, chọc chọc vào tay Ti Cuồng Lan: "Ngươi lúc nào cũng thế, khen người khác một chút có tổn hao gì đâu.”

"Ngươi khen người khác, nhưng lại tiêu tiền của ta." Ti Cuồng Lan giương mắt nhìn gương mặt nàng đang không biết xấu hổ mà lớn tiếng, thuận tay rút khăn tay ra, rất tự nhiên vươn đến bên mặt nàng, thản nhiên nói: “Ngươi dùng miệng ăn hay dùng mặt ăn thế?”

(Úi gì đây, thế này thì ai chịu nổi, thế sao gác hai anh chị qua bên mà đu bộ sinh liên đây trời, huhu)

Đào Yêu sửng sốt, đột nhiên cảm thấy cổ mình cứng ngắc, không dám lộn xộn, để mặc cho khăn tay của hắn di chuyển trên mặt mình vài vòng. Gã này... Thật đúng là ở sạch quá. Trên mũi dính tro muốn lau, trên mặt dính thức ăn cũng phải lau, nhưng đó là mũi và mặt của nàng mà... Kiếp trước hắn là miếng giẻ lau à?

Chỉ trong phút chốc, mà Đào Yêu đã miên man suy nghĩ rất nhiều điều.

Ti Cuồng Lan thu tay lại: "Ăn bẩn cũng thôi đi, còn ăn nhanh như vậy. Không sợ bỏng hả.”

Mặt Đào Yêu đỏ lên: "Món, món này phải ăn nóng mới ngon.”

"Ngươi nói cái gì ngon cơ?"

"Ta nói ngươi cẩn thận kẻo mắc xương!”

"Trong nồi đâu có cá."

“Ăn không nói ngủ không nói!

"Lời này nói ngươi mới đúng.”

Ánh mặt trời rơi vào ô cửa sổ càng ngày càng ấm, không chỉ sương tuyết bên ngoài đang hòa tan, mà chút băng lạnh kiên cố ẩn giấu trong đáy lòng đại khái cũng dường như đang hòa tan.

Tiếng ồn của trong càng lúc càng lớn, cả thành phố ngập tràn ánh sáng. Những người đi bộ, mặc cả, nói chuyện lớn tiếng hoặc xì xào, tạo thành phần sống động nhất của thế giới, nhưng, ở những nơi ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào, có lẽ là rừng rậm che khuất bầu trời, có lẽ dưới mặt đất lạnh lẽo, có lẽ là trong trái tim sâu thẳm, không bao giờ có cơ hội để nhìn thấy linh hồn của mặt trời, họ tủi thân và buồn bã để kết thúc cuộc sống, từ cái tên đến ước mơ đều bị phủ bụi và lãng quên, bốn mùa nhộn nhịp, hỉ nộ ái ố không còn liên quan gì đến họ, ngay cả việc ngồi trong một cửa hàng nhỏ bên đường để ăn một bát cơm cũng không thể.

Đào Yêu nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, thức ăn trong miệng dần dần không còn hương vị như trước nữa. Nàng cho rằng là do mình đã ăn no. Giờ phút này, nàng thật sự chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon mà thôi, nhưng tiếng người nói bên ngoài càng ồn ào, nam nhân lui tới, nữ nhân cười vui vẻ, có thu cảm xúc nào đó bị phong tỏa trong lòng lại càng không an phận, không liên quan gì đến mấy nồi canh mà nàng đã ăn: "Chuyện đó...." Cuối cùng nàng nhịn không được, lau miệng, hỏi: “Bao lâu thì ra tay?”

Ti Cuồng Lan đang múc một muỗng canh, đặt ở bên miệng thổi thổi mới húp xuống: "Lúc ăn cơm không nói chuyện công việc."

Đào Yêu lại mặc kệ: "Bệ Hãn Tư các ngươi thật sự có thể bắt được Tiêu Nguyên Tân sao?"

"Nếu không được thì sao?" Ti Cuồng Lan buông thìa xuống: “Ngươi đầu độc hắn à?"

"Ta muốn lắm, nhưng ta không thể." Đào Yêu nhíu mày: “Ta đã nói rồi, nơi chúng ta có quỷ củ.”

“Vậy ngươi chỉ có thể làm phiền ta rồi." Ti Cuồng Lan lại múc một muỗng canh: “Chỉ cần yêu quái kia không chết, nhân chứng vật chứng mặc dù khó tìm chút, nhưng cũng không phải không có cơ hội, Bệ Hãn Tư tự có thủ đoạn của họ.”

“Không chết đâu!” Đào Yêu lập tức nói: “Ta dùng thứ tốt che chở cho hai chúng nó rồi, chỉ cần chúng ở trong bình này bảy ngày, thì dù Nhân Diện có thể nhặt được nửa cái mạng về, còn Ẩn Ẩn bị thương cũng có thể khỏi hắn.”

“Vậy thì an tâm ăn canh của ngươi đi." Ti Cuồng Lan lại gắp một miếng rau bỏ vào miệng: “Thị phi của Phương Hạc Vũ với Tiêu Nguyên Tân, để ta giải.

Đào Yêu trầm mặc một lát, nói: "Cũng không tiện để cho ngươi bận rộn vô ích, lần này coi như ta là người ủy thác, sau này sẽ bổ sung danh thiếp cho ngươi, nếu ngươi thật sự giải quyết thị phi này, thù lao ta trả. Ta không muốn lợi dụng người khác."

“Thù lao? Một nồi canh rau ư?" Ti Cuồng Lan lắc đầu cười: "Ngươi định trả ta cái gì?"

Nếu sau này ngươi mắc bệnh sắp chết, ta có thể phá lệ cứu mạng người." Đào Yêu nói như đóng đinh chặt thép: “Nếu ngươi chê, thì ta cũng có thể đổi thành việc kiếm cho ngươi một thê tử mạng cứng!”

(Hay chị lấy thân báo đáp đi, đảm bảo ảnh giơ hai tay hai chân, em thề)

Ti Cuồng Lan suýt nữa thì bị sặc.

"Vậy quyết định thế nhé! Ta làm việc trước nay đều công đạo như thế!” Cuối cùng nàng cũng thấy yên lòng, rất hài lòng với điều kiện mình đưa ra.

"Ngươi nói ngươi không cần ba tháng tiền công kia còn thấy thành ý hơn đấy." Ti Cuồng Lan chẳng thèm ngẩng đầu nhìn nàng.

Đào Yêu trừng mắt: "Thế không được!"

"Hờ hờ."

"Ngươi hờ gì hả?"

"Hờ hờ."

Tia lửa nhỏ giữa hai người vừa muốn châm lên, thì một cơn gió mát đột nhiên thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Người qua người lại trên đường phố trong nháy mắt đều dừng lại, ngay cả đồng tiền rơi từ trong tay xuống cũng dừng lại giữa không trung. Ông chủ Tiểu Triệu đang thêm củi vào bếp vẫn duy trì động tác kia, ngọn lửa trong bếp vẫn duy trì tư thái rực rỡ, thậm chí canh bị Ti Cuồng Lan khuấy cũng dừng lại ở trạng thái nghiêng nghiêng... động tác và âm thanh của cả thế giới vào giờ phút này đều hoàn toàn biến mất.

Đào Yêu chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình tê dại, ngay cả hô hấp cũng giống như bị ai đó chặn, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.

Nàng đứng dậy, trong giờ phút này, cả thế giới dường như chỉ mình nàng là có thể di chuyển.

Đào Yêu thầm nghĩ không ổn, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, thấy trong đám người bị đứng yên có một bóng người đang chậm rãi đi về phía này. Có lẽ là ảo giác, mặc dù nàng nhìn không rõ gương mặt của đối phương, nhưng lại cảm thấy tất cả ánh sáng trong trời đất đều vội vàng rơi hết vào người đối phương, khí thế mạnh mẽ như xa như gần, đôi chân mềm nhũn như thể sắp quỳ xuống.

Người tới là...