Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 174: Thập Văn Động



Vù.

Đất bằng rung lắc, một làn sóng tràn ra mấy chục. thước, khiến cho người đàn ông đồ đen hét thảm, hai chân biến thành sương máu, cơ thể bản lên cao.

Hôm nay Sở Ninh đã thi triển Thập Bộ Đoạt Mệnh, uy lực thật sự khiến người ta sợ hãi.

Cách nhau mấy chục thước vẫn có thể làm bị thương một thiên kiêu.

Bốp!

Một bóng dáng cường tráng lao tới trong không trung, người đàn ông áo đen như bị thiên thạch nện trúng, cơ thể nổ tung, người xem nghẹn họng chết trân đứng đó.

Vạn Lê Tuyền của Vũ Lạc võ triều đã là Nhất Cực Cảnh, một chưởng tương đương 15 vạn cân thần lực, nhưng lại bị va một cái là người vỡ nát như cỏ dại trong hư không.

“Vũ Lạc võ triều sẽ trở thành lịch sử!”

Tay áo Sở Ninh tung bay, chân đạp không, hoa sen hiện ra, hắn nói với Hạng Bàng: “Tiếp tục!”

Hạng Bàng giật mình.

Sở Ninh giết Vạn Lê Tuyền, còn muốn diệt Vũ Lạc võ triều.

Chỉ vì Vạn Lê Tuyền không chủ động đứng ra. “Mộc Việt võ triều, Trương Tử hoa, Khâu Tâm Chí!” Hạng Bàng tiếp tục chỉ ra.

Hắn ta còn chỉ hướng, chỉ tới đâu người loạn tới đó, đám đông không ngừng lùi về sau.

Đây nào phải gọi tên. Đây là đòi mạng.

Tay áo Sở Ninh tung bay, mỗi bước đều có hoa sen, người vừa cử động, dưới chân máu bản ba thước.

Người bị Hạng Bàng kể ra có ai không phải là thiên kiêu đại quốc, bên cạnh còn có những trưởng bối vượt qua Siêu Phàm bảo vệ.

Nhưng không ai làm được!

Đụng phải Bắc Vương Đại Hạ, ngay cả một chiêu cũng không kịp đánh ra.

Sở Ninh không dùng võ kỹ, giơ tay nhấc chân thôi đã mang theo thần lực, như lưỡi hái vô tình, lấy mạng kẻ bị gọi tên.

Vô số thi thể chảy máu đầm đìa ngã xuống bí cảnh.

Hạng Bàng một hơi kể ra 12 cái tên nhưng chết không chỉ 12 người!

Một đám hoàng tử và hoàng nữ, không ai dám hó hé.

“Ap" Một giọng nói ảo lả vang lên.

'Tên này tới từ Bạch Lộc võ triều, tên là Ngọc Lãng, năm nay 29.

Trong bí cảnh Hoá Long, lấy được trân bảo cực cảnh, tu vi đạt tới Siêu Phàm Nhị Cực, đang hưởng thụ thời khắc vinh quang của đời này.

Chỉ cần Nhật Nguyệt Lâu đánh giá xong, hắn ta có  thể tiến vào Kiêu tử bảng của Thanh Châu, sánh vai với những người khác.

Nhưng bây giờ hắn ta bị Hạng Bàng gọi tên.

Tân Hoa Ngữ có dung nhan xuất sắc, có thể nói là hại nước hại dân nên hắn ta khó nhịn được.

Nếu không có Vạn Kỷ Ương ngăn cản, hắn ta đã ra tay tàn độc.

Nào ngờ...

Bắc Vương còn có thể sống đi ra bí cảnh, còn muốn tính sổ với họ.

Sở Ninh áp sát làm Ngọc Lãng hoảng sợ.

Ánh mắt hắn ta liếc sang rồi người chạy về phía Đông Thắng Thái tử: “Đông Thắng Thái tử, chỉ cần người cứu ta, ta bằng lòng làm nô, lệ, thậm chí có thể yêu cầu Bạch Lộc quy phục Đông Thắng!”

Ngọc Lãng hắn ta đã tiến vào Siêu Phàm Nhị Cực, tương lai thống trị của Bạch Lộc võ triều

Nên lời này cũng không phải là bất hợp lý! Đông Thắng Thái tử tỏ ra vô cảm.

Người hầu 29 tuổi mới Siêu Phàm Nhị Cực, hắn ta chê.

Về phần Bạch Lộc, Đông Thắng cũng không để bụng. Giờ phút này, trong mắt hắn ta chỉ có Sở Ninh. “Bạch Lộc võ triều nào còn sau này!”

Sở Ninh sải bước tới, đánh một quyền về phía đầu của Ngọc Lãng.

“Tạp chủng, ngươi đám giết người trước mặt thái tử triều ta sao!”, một giọng trầm thấp truyền ra từ sau lưng Đông Thắng Thái tử.

Một lão già tóc tai thưa thớt xuất hiện, bàn tay gầy gò như vuốt ưng, bên trên quẩn quanh lực Động, túm chặt tay Sở Ninh.

"Là cường giả Thập Văn Động!”, Hạng Bàng tức giận.

Sở Ninh và Đông Thăng Thái tử quyết đấu, người này đã xuất hiện phá rối, bảo vệ vô địch đạo của Đông Thắng Thái tử.

Bây giờ lại vì Ngọc Lãng mà ra mặt, thực ra là để làm khó Sở Ninh thôi.

“Ngươi, đừng lại trốn!”

Nắm đấm bị chặn, Sở Ninh cũng không phản ứng nhiều, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thông.

“Trốn?” 

“Tạp chủng, ngươi nghĩ đây là bí cảnh Hoá Long à? Vả lại bây giờ ngươi không có cơ hội dùng đao đâu”.

'Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Nghiêm Thông hiện lên nụ cười mỉa mai, Thập Văn Động xuất hiện.

Đao kỹ của Sở Ninh thông linh khiến lão ta kiêng dè. Bỏ qua đạo kỹ, đối phương là Siêu Phàm Tứ Cực, lão †a tự nhận là có thể dựa vào lực Động, có thể liều mạng để trút giận cho thái tử.

“Ta muốn giết ngươi mà còn cần dùng đao sao?”, mặt Sở Ninh vô cảm, quyền phong chấn động.

Tiếng xương nứt vang lên.

Gương mặt Nghiêm Thông vặn vẹo, lực Động lượn lờ trên tay bị b ắn ra, tạo thành đường cong quỷ dị.

"Điều này sao có thể!”

Biểu cảm của Nghiêm Thông cứng lại, Sở Ninh b ắn ra thần lực làm cho lão ta cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng vào người như gặp quỷ thần: “Chẳng lẽ ngươi...”