Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 406



Tân Duyệt tới những lời này cũng không thể nói nữa, Vương Khiêm bỗng nhiên nói với Trần Thương:

"Đúng rồi, buổi sáng hôm nay lúc ngươi rời đi, chủ nhiệm nói nội khoa muốn nhận một nhóm người."

"Giống như muốn đưa nhân tài cấp độ cao vào, còn thông báo tuyển dụng một nhóm lao động hợp. đồng.”

Cấp cứu phát triển là chuyện tốt, chủ nhiệm Lý Bảo Sơn hùng tâm tráng chí còn có năng lực, Tỉnh Nhị Viện cũng từng bước phát triển trong lĩnh vực ngoại khoa.

Tần Duyệt gật đầu: "Ừm, ta cũng nghe nói, hình như đã đi thủ đô nhận người rồi, lần này nhận chính là nhân tài đặc biệt, nghe nói là tiến sĩ đại học, hoặc là người có danh hiệu phó chức trở lên.”

Trần Thương nghe xong, có chút hiếu kỳ: "Lĩnh vực gì?"

Tần Duyệt nói: "Giống như muốn nhận một phó chủ nhiệm ngoại khoa l*иg ngực, không phải ngoại khoa lõng ngực của bệnh viện chúng ta đã rút lui rồi sao? Hiện tại Ngoại khoa l*иg ngực có một chỗ trống, tên Thạch Kỳ kia căn bản cũng không biết làm gì, vì vậy bệnh viện quyết định đưa tới một phó chủ nhiệm chuyên Ngoại khoa l*иg ngực, đến khoa cấp cứu chuyên môn triển khai phẫu thuật Ngoại khoa l*иg ngực.”
Vương Khiêm gật đầu: "Đây là một biện pháp tốt, phẫu thuật ngoại khoa lõng ngực quan hệ mật thiết với bệnh viện lớn cùng khoa cấp cứu, bệnh viện chúng ta cho dù là thành lập không được ngoại khoa l*иg ngực, cũng phải có mấy đại lão lĩnh vực Ngoại khoa l*иg ngực ngồi xem bệnh chứ! Còn có một người nữa thì sao?"

Tần Duyệt: "Hình như là tiến sĩ ngoại khoa tay”

Vương Khiêm chậc chậc cảm khái vài tiếng: "Xem ra lần này bệnh viện quyết phải bỏ hết cả tiền vốn, nhất định phải đưa khoa cấp cứu chúng ta lên đầu tiên."

Mấy người đang nói chuyện, đến bệnh viện.

Buổi chiều, Trần Thương theo Vương Dũng chỉnh lý xuất viện bệnh lịch, dù sao Trần Thương cũng là bác sĩ cấp trên của hắn, đều cần Trần Thương ký tên.

Khoảng bốn giờ hơn, điện thoại Trần Thương vang lên.
"Tiểu Trần, ta là Tiêu Hà, ngươi bây giờ tranh thủ thời gian đến phòng nội soi một chuyến, có một bệnh nhân bị rách thực quản, ngươi xem thử có thể làm hay không, nếu không thể ta phải tranh thủ liên hệ chuyển viện.”

Trần Thương nghe xong, vội vàng thả đồ vật trong tay: "Chủ nhiệm Tiêu, đợi ta đi lên lại nói!"

Bệnh viện không có ngoại khoa l*иg ngực thật sự là một chuyện phiền phức!

Hoặc là nói bệnh viện thiếu khuyết bất kỳ một phòng ban nào, đều rất khó giải quyết.

Lúc này, Tiêu Hà lại gặp phải một chuyện như vậy!

Lão Dương là bệnh nhân cũ của Tiêu Hà, cũng là đồng hương, được Tiêu Hà xem bệnh cũng đã vài chục năm, bảy năm trước, bởi vì bạn già tiểu ra máu tới làm nội soi ruột, được nhỉ tử Tiểu Dương cường lực giật dây, lão Dương nhất thời hiếu kỳ mới mẻ, cho nên cùng một chỗ làm nội soi dạ dày.
Cái này không kiểm tra không biết, nhưng vừa kiểm tra chợt phát hiện có ruột thừa, kết quả cầm đi làm bệnh lý kiểm tra phát hiện bao tử ung thư!

Chuyện này đối với một nhà vốn nghèo khó mà nói là một chuyện cực xấu.

Bị bệnh thì phải chữa trị, trong nhà táng gia bại sản bỏ ra hơn mười vạn đến kinh đô làm phẫu thuật, tới lui tiền thuốc than chức bệnh làm cho một nhà lão

Dương có chút sụp đổ.

Cũng may tiền không có nhưng người vẫn còn ở đó.

Tiêu Hà nhớ lần trước nói chuyện phiếm với báo sĩ khoa khối u, hắn cũng có nhắc đến chuyện này.

Bác sĩ Dương Hi khoa khối u nói như vậy: "Tới bệnh viện, chuyện thống khổ nhất là tiền không còn mà người cũng không lưu lại được”

Lão Dương coi như may mắn, khối u phát hiện ra sớm, chữa trị sớm, cũng coi là khôi phục sớm.

Nhưng chuyện này dọa người trong nhà sợ, thỉnh thoảng đến làm nội soi dạ dày.

Mặc dù Tiêu Hà liên tục khuyên giải, cũng không có cách nào.

Gia cảnh nhà lão Dương cũng không dư dả, nhỉ tử Tiểu Dương thì làm công ở An Dương, con dâu là phục vụ phòng ăn, cha mẹ đều ở trong thôn giúp đỡ trông coi hài tử.