Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 153: Đều đáng ghét như nhau.





Trung tâm thương mại, Lệ Tiểu Băng cùng bạn bè rủ nhau đi mua sắm. Cô ta cũng thật biết kết bạn, ai nấy đều là tiểu thư danh giá, mỗi lần đi mua sắm đều tiêu tốn rất nhiều tiền. Lại nghe đến Lệ gia và Lăng gia sắp kết thông gia, bọn họ càng muốn lấy lòng Lệ Tiểu Băng hơn.

"Tiểu Băng, cậu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy." Một người lên tiếng khen ngợi.

"Đúng đúng, cậu mà mặc nó lên, đám đàn ông chắc chắn ai cũng phải nhìn theo" một người khác phụ hoạ.
Advertisement

Ngắm nghía bản thân trong gương, Lệ Tiểu Băng nghe những lời nịnh nọt liền cảm thấy thoải mái hơn. Cô ta đến đây chính là mua sắm để quên đi mấy chuyện khó chịu kia. Nếu đem ra so sánh, cô ta cũng xinh đẹp không kém Thẩm Ninh. Đàn ông chẳng phải đều yêu bằng mắt sao, cô ta không tin mình không quyến rũ được Lăng Mặc.

"Chà, đây chẳng phải là Lệ gia nhị tiểu thư đấy sao."

"Anh là?" Lệ Tiểu Băng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, hình như chưa từng gặp bao giờ.

"Tiểu Băng, anh ấy là La Thành, đại thiếu gia của La gia." Một người quay sang nói.
Advertisement

La gia? Cô ta cũng đã có nghe qua con trai lớn nhà đó mới du học từ nước ngoài về, nổi tiếng sát gái và ăn chơi nhưng đặc biệt lại được La gia chủ vô cùng yêu thương.

"Thì ra là La đại thiếu gia, lần đầu gặp mặt đúng là phong thái hơn người." Lệ Tiểu Băng mỉm cười nói nhưng trong lòng lại khinh thường anh ta là đồ công tử bột.

"Chúng ta đúng là có duyên, tôi có thể mời Lệ tiểu thư một bữa được không? Tôi biết một nhà hàng gần đây, Lệ tiểu thư sẽ không từ chối chứ?"

La Thành đã mở lời trước mặt mọi người, Lệ Tiểu Băng cũng không thể làm anh ta mất mặt được, chỉ có thể gật đầu đồng ý. La Thành này đúng là chỉ biết ăn chơi, gọi đồ ăn còn không ngừng liếc mắt đưa tình với nhân viên phục vụ. Lệ Tiểu Bằng ngồi đối diện anh ta chỉ cảm thấy ngày càng khó chịu, nghĩ đến anh ta cố ý gần gũi mình, cô ta lại cảm thấy ghê tởm.

"Nghe nói Lệ tiểu thư đang tìm bạn trai, vừa hay tôi cũng chưa có bạn gái.." La Thành nằm lấy tay Lệ Tiểu Băng, mỉm cười quyến rũ.

"La thiếu gia khí chất hơn người, nhìn là biết đào hoa vậy mà chưa có bạn gái sao? Đúng là ngạc nhiên thật đấy." Lệ Tiểu Băng nén cảm giác buồn nôn trong lòng, cố gắng mỉm cười trông thật tự nhiên.

"Tôi đúng là rất đào hoa nhưng lấy vợ là chuyện hệ trọng, đầu thể tùy tiện qua loa được. Lệ tiểu thư là con gái Lệ gia, thân phận đương nhiên hơn hẳn người bình thường, La gia chủ trọng nhất là môn đăng hộ đối mà."

Hoá ra là đã phải lòng cô ta. Lệ Tiểu Băng trong lòng cười đến gian xảo. La Thành này mặc dù ngu ngốc nhưng vẫn có chỗ lợi dụng được. Nếu anh ta vẫn thích chui đầu vào địa ngục như vậy, cô ta cũng đành phải giúp đỡ thôi.

"Chị gái tôi mới là tiểu thư chân chính của Lệ gia, lúc nào chị ấy cũng nhắc nhở tôi phải biết thân biết phận. Một đứa con nuôi như tôi làm sao xứng với La thiếu gia được chứ. Chị ấy mà biết chuyện, nhất định sẽ đánh tôi mất." Lệ Tiểu Bằng cúi đầu ấm ức nói, ngay cả mắt cũng đã nhiễm nước rồi.

"Cái gì? Lệ đại tiểu thư đánh cô sao? Đường đường là một tiểu thư cao quý vậy mà lại bắt nạt em gái mình. Lệ tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô ta lộng hành nữa, cô đã vào gia phả nhà họ Lệ rồi thì chính là tiểu thư Lệ gia." La Thành tức giận nói.

"Thật sao? Cảm ơn anh, La Thành."

Nhìn Lệ Tiểu Băng mỉm cười xinh đẹp như một nữ thần, trong lòng La Thành lại càng muốn có được cô ta hơn. Thân hình tuyệt đẹp này mà để dưới thân dày vò cả đêm, chắc chắn sẽ rất tuyệt. Trước hết cứ bảo vệ người phụ nữ này đã, đợi có được cô ta rồi, đến lúc đó cô ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin anh ta không bỏ rơi mình mà thôi.

Đúng là đồ ngu ngốc, sinh ra chỉ để cho người khác lợi dụng. Trong lòng Lệ Tiểu Băng không ngừng cười lớn, tạm thời dùng anh ta để áp chế Thẩm Ninh, đợi thời cơ đến liền có thể ra tay diệt trừ mối hoạ lớn nhất rồi.

Bên kia Thẩm Ninh và Lăng Mặc đã bắt đầu kế hoạch cho đám cưới sắp tới. Lăng gia biết chuyện, ai nấy đều vui mừng, duy chỉ có Nhã Khanh là không cười nổi, cô ta chỉ hận không thể mang hết đồ trong nhà ra đập để trút giận. Thời gian quá vội, Thẩm Ninh và Lăng Mặc cũng không có thời gian chăm sóc UU, chỉ đàng đưa bé con đến Lăng gia chơi với ông nội Lăng. UU cũng thật biết cách làm người khác vui, dỗ cho ông nội Lăng cười đến không ngừng lại được. Có UU, Lăng gia mới có tiếng cười.

"UU, cháu nói xem, có phải nhìn cụ dạo này hơi già đi không?" Ông nội Lăng vừa soi gương vừa hỏi UU.

"Đã là cụ người ta rồi còn không muốn già đi sao? Người tham lam sẽ bị sét đánh đấy." UU nhướng mày nói.

"Đôi khi tính cách của cháu giống hệt Lăng Mặc, đều đáng ghét như nhau." Ông nội Lăng hừ hừ hai tiếng.

Trên lầu, Lăng Viên bám vào lan can nhìn ông nội Lăng và UU nói chuyện với nhau. Nó cũng

muốn xuống đó nhưng mẹ lại không cho, thậm chí còn đánh đập nó mỗi khi nó làm không tốt. Lăng Viên cụp mắt, lặng lẽ quay lại vào trong phòng.