Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 57



Mùa thu ở Xích Thành tới muộn hơn một chút.

Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều đã quen thuộc cuộc sống cấp hai. Tiết âm nhạc là tiết cuối cùng của lớp hai sánh nay, lớp một là thể dục, nhưng thầy chủ nhiệm của lớp một lại có biệt danh,người gọi là bá khóa cuồng ma*, chỉ cần ông không có tiết mà đúng lúc lớp học thể dục hay âm nhạc thì sẽ xin tiết, học sinh lớp một không ngừng kêu khổ, thế nhưng không dám nói gì, chỉ có thể giận mà không dám nói gì. (cuồng ma chiếm tiết:>)

Chủ nhiệm lớp hai lại có nhân duyên rất tốt với học sinh, luôn vui vẻ, cho đến hiện tại vẫn chưa làm ra hành vi xin tiết.

So với học tiết âm nhạc, tất cả mọi người càng thích học thể dục.

Khóa thể dục trên cơ bản liền là tự do hoạt động.

Giáo viên âm nhạc của lớp hai rất coi trọng môn học này, cho dù trong thời khóa biểu của học sinh chỉ là môn phụ, nhưng giáo viên âm nhạc không hề nhận thua toán ngữ văn hay tiếng anh, mỗi cái tuần đều có hai tiết âm nhạc, ngoại trừ dạy mọi người nhận khuông nhạc ca hát, ngẫu nhiên lúc tâm trạng tốt còn bảo học sinh nam chuyển dương cầm cũ của trường tới lớp.

Mặc kệ là trung học thực nghiệm vẫn hay trường học khác, đều không quá coi trọng âm nhạc.

Nói dễ nghe là dương cầm, nói không dễ nghe thì là giáo viên muốn đàn gi đấy.

Nhưng điều kiện có hạn, chỉ cần có thể đàn ra giai điệu là được.

Lúc giáo viên âm nhạc đang chuẩn bị đàn cho cả lớp hát, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước gặp phải học sinh Lạc Thư Nhan của lớp hai ở lớp nhạc.

Lúc ấy cô tới tìm bạn có việc,thuận mồm hỏi thăm một chút, không nghĩ tới Lạc Thư Nhan đã học dương cầm được nhiều năm, còn học rất tốt.

Nghĩ đến đây, giáo viên âm nhạc nhìn về phía Lạc Thư Nhan ngồi giữa phòng học.

Lạc Thư Nhan vừa lúc đối mắt với giáo viên âm nhạc, lập tức có một loại dự cảm bất an.

Quả nhiên, một giây sau, giáo viên âm nhạc cất cao giọng nói: “Bạn Lạc Thư Nhan, cô nghe nói em học dương cầm từ nhỏ hay hôm nay em lên đàn cho cả lớp một khúc đi?”

Lạc Thư Nhan: “...?”

Tình tiết kịch bản thần tượng này là gì thế?

Nếu như giáo viên đã lên tiếng, Lạc Thư Nhan chỉ có thể kiên trì rời khỏi chỗ ngồi bước lên bục giảng.

Bây giờ không thể lấy cớ không biết đàn tại lần trước cô đi học đàn đã gặp phải vị này rồi...

Nếu như nói không muốn đàn thì hơi không nể mặt cô giáo? Cô âm nhạc rất tốt.

“Đàn bài gì ạ?” Giáo viên âm nhạc cũng đang trầm tư, làm như không thấy các bạn học khác đang nhìn chăm chú về phía Lạc Thư Nhan: “Em học được nhiều năm thế chắc sẽ biết Canon nhỉ, vậy Canon đi?”

Lạc Thư Nhan giật mình.

Hôm qua mấy bạn nữ bàn sau mượn một quyển tiểu thuyết từ người khác, mình không chỉ đọc mà còn giảng giải tình tiết với hai người họ nữa.

Trong đó có “nữ chính bị nữ phụ chế giễu, trong tiệc sinh nhật nữ chính đánh bài Canon trước mật tất cả mọi người, mọi người kinh diễm tin phục”...

Hình như trong tiểu thuyết với phim truyền hình, chỉ cần có liên quan tới đàn dương cầm thì sẽ có Canon.

“Được không?” Cô âm nhạc lại hỏi một câu.

Lạc Thư Nhan:... Em có thể nói không được sao?

Ngồi trước “Dương cầm”, hai tay Lạc Thư Nhan đặt lên trên phím đàn hơi ố vàng, hít sâu một hơi.

Đây không phải lần đầu tiên cô lên đài biểu diễn.

Lúc ở Ninh Thành cô từng đàn dương cầm.

Kỳ thật lớp hai có mấy bạn nữ học dương cầm, nhưng đây là lần đầu tiên giáo viên âm nhạc gọi một người lên đánh đàn nên tất cả mọi người đều ngừng thở, vểnh tai nghe.

Giáo viên dương cầm đầu tiên của Lạc Thư Nhan là Thẩm Thanh Nhược.

Thẩm Thanh Nhược là đại tiểu thư nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh, cho dù sau này nhà họ Thẩm có xuống dốc, nhưng cũng từng huy hoàng, trình độ ở phương diện dương cầm không hề kém giáo viên dương cầm ở Xích Thành.

Giáo viên âm nhạc cho Lạc Thư Nhan sheet nhạc¹.

Lạc Thư Nhan bắt đầu đàn, sở dĩ tần suất xuất hiện của Canon trong tiểu thuyết cao như vậy là có lý do, giai điệu rất dễ nghe, còn cho người đàn thêm vào một tầng quang hoàn. Hôm nay Lạc Thư Nhan mặc áo sơ mi màu trắng, trên áo thêu đóa hoa nhỏ tinh xảo.

Giáo viên âm nhạc nhắm mắt nghiêm túc lắng nghe.

Hiện tại nếu như có thứ như kính lọc, vậy lúc các bạn trong lớp nhìn về phía Lạc Thư Nhan đương nhiên sẽ mang kính lọc ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng.

Ánh sáng mặt trời lúc mười một giờ khúc xạ từ bên ngoài lớp học qua cửa sổ và chiếu trên người Lạc Thư Nhan.

Lớp trưởng cách đó không xa kinh ngạc nhìn cô, ngay cả tay cầm bút máy không cẩn thận bị dính mực cũng không biết.

Lớp 1 cách lớp 2 gần như vậy, đương nhiên có thể nghe thấy khúc dương cầm này.

Thẩm Yến đang nghiêm túc ghi bài, nghe thấy quen thuộc giai điệu này ngòi bút của cậu dừng lại.

Rất lâu trước kia, lúc Lạc Thư Nhan học dương cầm đã đầu độc lỗ tai cậu không ít, đôi tai này của cậu đã chứng kiến từng tiến bộ của cô.

Cũng bởi vì nghe rất rất nhiều, nên giờ phút này dù không có bất kỳ chứng cứ hay không có bất cứ lý do nào, cậu vẫn hiểu đây là do cô đàn.

Tiết thể dục bị giáo viên chủ nhiệm chiếm này, lần đầu tiên Thẩm Yến không nghiêm túc nghe giảng.

Cậu vẽ trên giấy nháp hình một cô bé đang đánh đàn dương cầm trong phim hoạt hình.



Sau khi tan học, Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan kết bạn về nhà, bọn họ rất ít khi ngồi xe buýt, dù sao trường học không cách nhà xa lắm, nhiều học sinh ngồi xe buýt về nên mỗi lần đi lên đều rất khó chen lấn. Hai người mới vừa đi tới cửa trường học chuẩn bị đi một đường khác, đột nhiên một chiếc xe đi theo bên cạnh họ dừng lại.

Lục Hành Sâm quay kính xe xuống, bên ngoài anh bính tĩnh nhưng thật ra lần đầu tiên gặp con trai nên anh rất lo lắng, tay cầm bánh lái còn đang đổ mồ hôi.

“Tiểu Yến, Thư Nhan, ba đưa hai đứa về nhà.”

Hôm nay anh không mặc âu phục, tuy bình tĩnh nói xong lời này nhưng giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yến của anh đã tiết lộ sự thật.

Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, không biết cậu có muốn lên xe không.

Thẩm Yến lẳng lặng nhìn Lục Hành Sâm.

Giờ phút này người thấp thỏm là cha mà trái lại người thực sự bình tĩnh lại là con trai.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Yến có thể cảm giác được ngẫu nhiên có người nào đó đang nhìn cậu, cậu quan sát mấy lần. Sau hỏi qua chú Lạc mới biết ba ba có quan hệ máu mủ với mình đang nhìn lén mình. Nên cậu đã chuẩn bị xong tâm lý cho ngày hôm nay rồi.

Có lẽ do cậu trưởng thành quá sớm

Ngoại trừ ngày đó biết chân tướng mọi chuyện, cậu từng oán hận lúc biết ba ba con sống còn lại vẫn luôn rất bình tĩnh.

Tựa như hiện tại, cậu không biết những đứa trẻ khác sẽ làm thế nào, nhưng cậu mở cửa xe ra để cho Lạc Thư Nhan lên xe trước rồi cậu mới lên xe.

Lục Hành Sâm lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng.

Vốn tưởng con trai sẽ không chấp nhận ba ba như anh, sẽ không để ý đến anh, hiện tại xem ra tình huống có vẻ tốt hơn ảnh tưởng tượng một chút.

Nhưng cho dù con trai lên xe, anh vẫn không bớt đi chút lo lắng nào. Lúc lo lắng anh liền bắt đầu tìm chủ đề, nhìn hai đứa bé ở ghế sau qua gương chiếu hậu, vừa cười nói: “Xe này có chút cũ, có phải ngồi hơi khó chịu không?”

Nếu như không phải Lạc Thiên Viễn nói như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ tới phải đi đổi xe.

Trong khoảng thời gian này còn cố ý tìm người mua một chiếc Santana second hand.

Chỉ là chiếc Santana này không quá dễ chịu, chỗ ngồi cũng không tốt bằng chiếc xe kia của anh, anh không muốn con chịu khổ nhưng lời Lạc Thiên Viễn nói cũng có mấy phần đạo lý. Trước khi có niềm tin tuyệt đối, anh không hi vọng người khác biết Thẩm Thấm còn sống đồng thời còn sinh đứa bé.

Lạc Thư Nhan đứng tại mặt trận thống nhất với Thẩm Yến, mà cô cũng không có ấn tượng tốt gì với Lục Hành Sâm, chuyện dì giống cô Thẩm lúc ở khách sạn Hồng Kông vẫn còn chưa giải quyết, lại thêm cả những bạo lực lạnh lùng của chú ấy với cô Thẩm trong nguyên tác cũng đã đủ để cô không nhiệt tình nổi.

Thẩm Yến thì sao, lên sơ trung, có đôi khi Lạc Thư Nhan cũng không biết trong lòng của cậu đang nghĩ gì, tựa như bây giờ cô không hiểu vì sao cậu lại lên xe.

Hai đứa bé đều không nói lời nào, Lục Hành Sâm cũng không nhụt chí, tiếp tục nói: “Nếu không ba mang hai đứa ra ngoài ăn, muốn ăn Pizza Hut hay KFC, nghe nói hai đứa rất thích ăn hải sản, hay đến nhà hàng ăn hải sản?”

Lúc này Thẩm Yến nói chuyện, cậu ngẩng đầu lên, biểu cảm không thay đổi: “Không cần, làm phiền đưa bọn cháu về nhà, cảm ơn.”

Lạc Thư Nhan rụt cổ một cái.

Mặc dù lạnh nhạt với Lục Hành Sâm như vậy mới là cách làm chính xác, nhưng... Lúc này trên xe cũng quá lúng túng!

Cô không nên ở trên xe, nên ở dưới gầm xe mới đúng.

Mặt Lục Hành Sâm lộ vẻ lạc lõng, nhưng vẫn đáp: “Được.”

Trung học thực nghiệm cách nhà cũng gần, lái xe rất nhanh, Lục Hành Sâm cảm giác không qua mấy phút xe đã lái vào khu chung cư.

Anh có chút cô đơn, cách nhau mười hai năm, không cách nào sửa lại mối quan hệ vợ chồng, còn có quan hệ cha con.

Những thời gian kia, những cái kia tổn thương rất khó bù đắp lại.

Trong giáo dục của anh, có bốn lời đã được ông nội và cha dặn dò, đó là phải biết kịp thời bù tổn hại.

Anh biết Thẩm Thấm đã buông xuống cảm tình đối với anh, không có phần thâm tình mà anh đã từng kiêu ngạo kia thì anh hiện tại trước mặt Thẩm Thấm chỉ là tôm tép nhãi nhép. Bất kể anh làm gì cũng không thể đả động tới cô, thậm chí dưới cái nhìn của cô nói không chừng chỉ là một loại rắc rối.

Nếu như là lúc anh còn trẻ biết được Thẩm Thấm đã không còn yêu anh, anh nhất định không thể nào chấp nhận nổi.

Có thể là bởi vì không còn trẻ nữa nên lúc xác nhận cô không còn thích mình, anh đau khổ nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận.

Nếu như cô không yêu anh, sẽ khiến cô tốt hơn một chút thì được.

Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp những sai lầm này.

Ngay tại Lục Hành Sâm đang lạc lõng, đột nhiên Thẩm Yến lấy một tờ giấy từ cặp ra đưa cho anh.

Trên mặt Thẩm Yến không có biểu cảm gì, giọng cũng rất bình thản: “Tôi từng đến tiệm sách đọc sách luật, chú là cha về mặt huyết thống của tôi, trước khi tôi đủ 18 tuổi chú có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi, cái này không thể tránh. Tôi đã sắp tròn mười ba tuổi, phí nuôi dưỡng này được tính theo mười ba năm, chú có thể nhìn thử xem phép tính có đúng không.”

Lạc Thư Nhan: “...?”

Thẩm Yến nói tiếp: “Tôi đã tính tổng rồi, phía dưới là số thẻ của ma ma tôi, có tên với ngân hàng mở tài khoản, nếu như chú không có ý kiến gì thì làm phiền chú nhanh chóng chuyển khoản phí nuôi dưỡng vào thẻ mẹ tôi. Còn sau mười ba tuổi, chú thích thanh toán theo năm hay theo tháng cũng được, tốt nhất đừng khất nợ.”

Lục Hành Sâm: “...?”

Ba người trong xe, ngoại trừ Thẩm Yến, biểu cảm của Lục Hành Sâm với Lạc Thư Nhan đều giống nhau —— a???

Thẩm Yến thấu Lục Hành Sâm nhận lấy tờ giấy kia, lúc này mới nói với Lạc Thư Nhan đang ngây người như phỗng: “Đi.”

Lạc Thư Nhan vẫn còn đang ngơ ngác đi theo Thẩm Yến đi vào bên trong chung cư.

Thẩm Yến đột nhiên dừng bước, cậu đứng trên cô một bậc thang, nghiêng người sang nhìn cô, mấp máy môi, “Có phải cậu thấy mình không nên đòi tiền của ông ấy không?”

Lạc Thư Nhan lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, “Không phải, mình...”

Chỉ là không nghĩ tới cậu lại làm như vậy.

Vẻ mặt Thẩm Yến bình tĩnh nói: “Trong cơ thể mình chảy một nửa dòng máu của ông ấy. Mặc kệ ông ấy muốn hay không muốn nhận, mặc kệ mình có nhận ông ấy hay không, phần tiền ông ấy bỏ ra không thể ít, đây là nghĩa vụ của ông ấy.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

【 Canon xấu hổ ra sân 】

Nhìn qua hôm qua được các chị em phổ cập khoa học, mới phát hiện đây là sai lầm làm mẫu, nếu như không muốn để cho quyền nuôi dưỡng bị cặn bã cướp đi, không chỉ có không thể để lại tin tức cho cha, cũng không cần lấy tiền.

Cha cầu là sẽ không tới tranh con, cũng sẽ không để người khác tranh, cho nên ở chỗ này lấy tiền là an toàn. Thật ra cầu muốn cho anh cơ hội, cho anh cơ hội làm ba ba một lần nữa.
1, Mỗi bài hát thường gồm phần nhạc và lời. Hai phần này chính là sheet. Sheet nhạc còn được gọi là văn bản bài nhạc là cách ghi một bài hát có nốt nhạc và lời hát.

***