Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 796



CHƯƠNG 796

Sau đó, trò chuyện thêm đôi câu, Mộ Bảo Vinh phải đi kiểm tra phòng các bệnh nhân khác. Sau khi Lục Nghiên Tịch tạm biệt anh ấy xong liền nhìn thấy Chu Nhã Khiết đang ngồi trên hàng ghế cuối hành lang. Đôi mắt buồn bã nhìn cô đăm đăm.

“Cậu nói đi, anh ấy đang lừa tớ đúng không?” Giọng nói không có chút tự tin nào hết.

Một người đàn ông hoàn hảo mà vẫn luôn độc thân, hình như lý do này rất hợp lý.

Lục Nghiên Tịch xua tay, tỏ ý mình cũng không rõ: “Trông dáng vẻ của anh ấy thế, chắc có khi là nghiêm túc đấy.”

“Ôi, người đàn ông đầu tiên tớ thích lại là gay, tớ không muốn sống nữa.” Chu Nhã Khiết túm một cánh tay của Lục Nghiên Tịch, tựa đầu lên vai cô, cứ lẩm bẩm mãi câu này.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Bảo Vinh đối xử tốt với cô, cô nhìn thấy hết. Lúc trước cô cũng tưởng rằng có lẽ anh ấy thích mình, giờ xem ra không phải là tốt nhất. Như vậy, cô mới có thể đền đáp lòng tốt của anh ấy.

“Lục Nghiên Tịch, đi uống rượu cùng tớ được không?” Chu Nhã Khiết đề nghị.

“Tớ không được uống rượu.” Lục Nghiên Tịch từ chối thẳng thừng, lời của Mộ Bảo Vinh vẫn văng vẳng bên tai cô.

Chu Nhã Khiết cũng biết, nên không ép cô nữa. Đến một chỗ nào đó, cô ấy tự xuống xe trước, còn Lục Nghiên Tịch bảo tài xế đưa mình về biệt thự.

Lý Mỹ Lệ đã rời khỏi Phong Thành ngay trong đêm, dì Lý bận rộn trong bếp, lúc thấy cô thì cất lời chào hỏi, nhưng không mấy nhiệt tình hay thân thiết như trước nữa.

“Dì Lý, xin lỗi, dì có mỗi một cô con gái mà lại khiến cô ấy phải chịu nhiều ấm ức như vậy.” Tận sâu thâm tâm, Lục Nghiên Tịch vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Một mình dì Lý nuôi lớn Lý Mỹ Lệ, chắc chắn rất đau lòng.

Dì Lý lắc đầu, trong giới thượng lưu xảy ra rất nhiều chuyện kiểu này. Vì chủ nhân không muốn chịu trách nhiệm nên đổ hết lỗi sai lên người giúp việc. Lỹ Mỹ Lệ cũng chỉ tình cờ gặp phải thôi.

“Không sao đâu. Đúng rồi mợ chủ, hôm nay tôi làm rất nhiều món chay, cô ăn nhiều vào một chút. Dạo này tóc cô rụng hơi nhiều đấy.” Dì Lý vừa nói vừa bưng mấy món rau xanh từ trong bếp ra: “Bổ sung ít vitamin.”

Lục Nghiên Tịch sững sờ hồi lâu, từ từ đưa tay lên đầu túm một nắm, lập tức rụng ra bốn năm sợi.

Cô vội vã lên lầu, cũng tìm thấy một ít ở trên gối. Ngày nào dì Lý cũng dọn dẹp mà vẫn còn sót, cô sốt sắng gọi điện cho Mộ Bảo Vinh.

“Thuốc cũng có tác dụng phụ nhất định, rụng một ít tóc là chuyện thường. Cô cắt ngắn cũng vậy, tranh thủ thời gian đi, bằng không đến lúc đó ngay cả hóa trị cũng không trị được đâu.” Mộ Bảo Vinh định khuyên nhủ nhưng Lục Nghiên Tịch đã cúp máy giữa chừng rồi.

“Gọi điện cho ai thế?” Tư Bác Văn đẩy cửa vào, vẻ mặt luôn hờ hững, xa cách.

“Cho bạn.” Lục Nghiên Tịch trả lời, đang định đi ra ngoài thì bị Tư Bác Văn ngăn lại.

“Chút nữa phải đến nhà cô, sửa sang một chút đi.” Nói xong, Tư Bác Văn đi thẳng vào phòng tắm.

“Có chuyện gì thế?” Về nhà làm gì? Lục Nghiên Tịch mờ mịt.

“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô đang bận gì thế?” Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên, hơn nữa anh đã nhắc cô từ lâu rồi. Tư Bác Văn bỗng thấy bực bội trong lòng, không nhắc cô nữa mà đi vào phòng tắm.

Lục Nghiên Tịch càng ngơ ngác hơn, thay quần áo rồi xuống lầu: “Dì Lý, hôm nay Tư Bác Văn có nói không ăn cơm ở nhà không?”