Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 770



CHƯƠNG 770

Lục Nghiên Tịch tựa đầu vào thành giường, ôm bụng, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tư Bác Văn vừa đến gần, cô lập tức khẽ thì thào.

Trên trán cô rịn mồ hôi, Tư Bác Văn nhanh chóng sờ trán, nhiệt độ nóng bừng khiến anh biến sắc: “Lục Nghiên Tịch!”

“Bác Văn, tôi… tôi khó chịu.” Lục Nghiên Tịch chóng mặt, toàn thân nóng bừng.

Cô biết mình chỉ bị sốt nhẹ thôi.

Nhận thức được nhưng lại không kiểm soát được cơ thể.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn sức lực cánh tay ôm chặt cô của Tư Bác Văn.

“Tư Bác Văn!” Vu Diễm My bị bỏ lại phía sau, tức tối giậm chân.

Nhưng Tư Bác Văn không hề do dự, anh ôm người phụ nữ ấy đi vào trong thang máy.

Trong bệnh viện, hiện tại đã là giờ tan tầm nhưng tất cả đều bận rộn, hết hạ nhiệt độ lại đến truyền dịch, mãi cho đến khi nhiệt độ trở về bình thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi?” Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch trợn trừng mắt trên giường, anh hỏi bác sĩ ở bên cạnh.

“Anh Tư, tôi…” Bác sĩ mới mở miệng, còn chưa nói tiếp thì một bàn tay ấm áp đã siết chặt lấy áo blouse của anh ấy, sức mạnh như thế khiến lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống, sau đấy mới lên tiếng: “Không sao, sức khỏe cô Lục yếu, tốt nhất đừng để bị thương, cũng đừng uống rượu, chú ý nghỉ ngơi.”

Dứt lời, bác sĩ nhận được sự đồng ý mới ra ngoài.

Lục Nghiên Tịch ở bệnh viện theo dõi một ngày, đến chiều, bác sĩ làm xong việc mới mặc đồ thường đi vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy bác sĩ, Lục Nghiên Tịch mỉm cười: “Bác sĩ Mộ, hôm qua cảm ơn anh.”

“Không cần đâu.” Mộ Bảo Vinh lắc đầu, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, hỏi: “Anh Tư là chồng sắp cưới của cô, anh ấy có quyền biết việc này, cũng có thể…”

Cứu tôi sao? Lục Nghiên Tịch cười mỉa mai, ánh mắt lúc mở ra đã khác hẳn: “Chẳng bao lâu sẽ không phải nữa.”

Cô sẽ mau chóng ly hôn, hơn nữa còn là do chính Tư Bác Văn chủ động.

Cô không hề nói lý do nên Mộ Bảo Vinh cũng chẳng hỏi han nhiều chuyện. Anh ấy chỉ nói về bệnh tình, khuyên cô sau này không nên ăn thứ gì rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Ngày hôm sau là hôn lễ. Sau khi anh ấy đi khỏi không bao lâu thì người nhà họ Lục dẫn Lục Nghiên Tịch về, hết thử váy cưới rồi lại trang điểm thử, bận bịu vô cùng. Lục Nghiên Tịch mệt đến mức không muốn nói thêm câu gì đã quay về phòng, ngả ra là ngủ.

Đây chỉ là cảnh tượng giả tạo mà người ngoài nhìn thấy thôi.

Sau khi đóng cửa, cô đứng dậy khóa trái cửa, sau đó ngồi trên bệ cửa sổ ngắm đèn đường bên ngoài, hơi thất thần.

Rầm!

Ngoài cửa có thứ gì đó bể nát, âm thanh mắng chửi liên tục vang lên, Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, sau khi nghe được cái tên Tư Bác Văn bèn ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vô cùng nhộn nhịp.

“Tôi nói rồi, tranh thủ lúc còn chưa kết hôn thì hủy hôn luôn đi. Họ Lục nhà chúng ta có phải nhà họ Tư đâu, còn sợ Nghiên Tịch không lấy được chồng à?” Lục Hương Cầm hùng hồn lạ thường, nói với vẻ sung sướng.