Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 598



CHƯƠNG 598

Lục Huyền Lâm hơi bất ngờ, đôi mắt như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong dập dờn không thể dùng từ ngữ để diễn đạt thành lời.

“Ừ.”

Yết hầu anh động đậy, giọng nói trầm thấp mà mỏng manh, nhìn Lý Tang Du không chớp mắt như đang ngắm một bảo vật trân quý.

Lý Tang Du bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, đi ra một chỗ xa rót nước cho anh, trên mặt bàn còn có ly thủy tinh và mấy ống hút bên trong.

Nước vẫn ấm, cô cắm ống hút vào cho anh tiện uống, sau đấy lấy hết can đảm đi tới, khi đặt ống hút bên miệng anh lại bất cẩn đụng phải má anh.

Lý Tang Du run rẩy như điện giật, chau mày vì không quen, rồi lại bình tĩnh đặt ống hút bên môi anh.

Lục Huyền Lâm thấy cô chau mày, còn tưởng cô không thích sự đụng chạm vừa rồi, lòng buồn rười rượi, cúp mắt xuống hút vài ngụm nước cho mượt giọng rồi thôi.

“Em sống vẫn ổn chứ?” Lục Huyền Lâm thử nhẹ nhàng hỏi một câu.

Được những lời này của anh nhắc nhở, Lý Tang Du chợt nhớ tới chuyện lúc trước A Minh nói, lòng thấy nao nao, nhưng vẫn nhiều hơn là sự cảm kích.

“Cũng ổn, anh thì sao?”

Cô vẫn không chịu ngước mắt nhìn Lục Huyền Lâm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, Lý Tang Du cảm thấy đầu mình trống rỗng, dường như những vấn đề muốn hỏi trước khi đến đều biến mất sạch sẽ.

Một lúc lâu sau, Lý Tang Du lại nói: “Cảm ơn anh vì trước đây đã giúp đỡ.”

Ý cô là muốn cảm ơn chuyện công ty trước đây, dù có thế nào thì đúng là cô đã được bao bọc, bởi vậy cũng nên nói một câu cảm ơn.

“Em biết hết rồi sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm hơi sầm xuống. Anh làm những việc này không phải vì muốn kể công với Lý Tang Du, Lý Tang Du nói lời cảm ơn lại khiến anh cảm giác bị mỉa mai, chế giễu anh không biết tốt xấu.

“Anh đừng trách A Minh, vì muốn tôi tới gặp anh nên anh ta mới nói qua về tình hình của anh.”

“Khiến em phải chê cười rồi.”

Lục Huyền Lâm không biết nói gì, trong lòng bất mãn với A Minh, rõ ràng đã dặn mấy lần không được nói ra mà tên nhãi này vẫn quên!

“Em cũng đừng khách sáo với anh. Anh nên cảm ơn em mới phải.”

Trong lúc nói chuyện, Lý Tang Du cũng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ tự tin và đầy dũng khí. Lục Huyền Lâm còn chưa lên tiếng trả lời, cô đã nói trước: “Tôi thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nhưng anh Lục, tôi hy vọng sau này anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Chúng ta có cuộc sống riêng của mình. Không ai có thể giúp ai cả đời được.”

Cô nói rất dứt khoát và sắc bén, như một đóa hồng trắng tinh khiết cao quý, nhưng câu nói đó lại đâm vào tim anh, từng câu từng chữ như một lưỡi dao sắc bén khiến anh đau đớn.

Lục Huyền Lâm muốn nói với cô, rằng anh có thể chăm sóc cô và hai con cả đời, nhưng anh lại không có tư cách đó. Anh còn chưa chuộc tội, sao có thể đưa ra thỉnh cầu vô lễ như vậy được.

Sắc mặt anh trắng bệch, Lý Tang Du chưa từng thấy Lục Huyền Lâm yếu ớt như vậy bao giờ, tấm gạc trắng băng trên đầu anh thẫm đỏ hơn, nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt.

Lý Tang Du thấy hơi thương, nhưng cô lại càng thêm kiên định: “Những chuyện trước kia chúng ta hãy quên cả đi! Tôi muốn có cuộc sống mới. Và tôi đã thật sự có cuộc sống mới rồi. Hy vọng anh đừng đến tìm tôi nữa.”

“Cuộc sống mới?” Lục Huyền Lâm thất thần lẩm bẩm: “Một cuộc sống mới không có anh sao?”