Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 254



CHƯƠNG 254

Chiếc xe Van này không cần phải nó, chính là chiếc xe của bọn bắt cóc Lý Tang Du.

Xem ra là bắt người không thành, nên giết người diệt khẩu, đây là có bao nhiêu hận Lý Tang Du cô chứ?

Tất cả xảy ra quá nhanh, không cho ai bất cứu thời gian suy nghĩ nào.

Sau khi tất cả đều đã yên tĩnh lại, Lý Tang Du từ dưới đất bò dậy, ngơ ngác nhìn Thái Vũ Hàng đang nằm bất động phía bên kia.

Anh ta… chết rồi?

Đại não vẫn còn chưa phản ứng kịp, Lý Tang Du cứ ngơ ngơ nhìn anh ta như vậy.

Không biết qua bao lâu, Lý Tang Du theo bản năng nhấc đôi chân cứng ngắc lên, chậm rãi bước từng bước.

Hai bước!

Ba bước!

Đột nhiên, Lý Tang Du tỉnh táo lại, chạy về phía Thái Vũ Hàng đã không còn mạng sống: “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Ưm ưm ưm…ưm ưm ưm…”

Cô liều mạng dùng đầu đụng vào hai mắt nhắm nghiền kia, Thái Vũ Hàng vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Đột nhiên Thái Vũ Hàng mở mắt ra: “Đừng đụng nữa, chưa chết cũng sắp bị cô đụng cho chết rồi đấy.”

Đột nhiên nhìn thấy anh ta mở mắt ra, còn nói chuyện nữa, Lý Tang Du vừa kinh sợ vừa hoảng loạn, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta, trong mắt từ từ hiện lên sự mừng rỡ.

“Ưm ưm ưm…”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Thái Vũ Hàng chậm rãi đưa tay ra xé miếng băng dính trên miệng cô: “Tôi…tôi chỉ sợ là không ổn rồi…có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cũng của tôi được không…?”

“Bị thương ở đâu?” Lý Tang Du vừa mới mừng rỡ lại bị những lời này khiến cho giống như bị dội một gáo nước lạnh, vừa hỏi vừa cúi đầu dò xét vết thương trên người anh ta.

Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy đầu cô, sau đó là một đôi môi ấm áp hôn lên môi cô.

“Ưm…”

Nếu như hai tay của cô không bị trói lại, cô nhất định sẽ đẩy anh ta ra, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể mặc người xâu xé.

Lần này, nụ hôn của Thái Vũ Hàng rất dịu dàng, rất tình cảm, chậm rãi, mềm mại, lòng tham không đáy.

Chẳng lẽ đây chính là nguyện vọng cuối cùng của anh ta?

Nghĩ đến chuyện anh ta vì cứu cô nên mới bị bọn cướp đâm bị thương, trong lòng Lý Tang Du cảm thấy bi thương.

Mới đầu Lý Tang Du còn có hơi phản kháng, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thái Vũ Hàng mà dần dần tiến vào trạng thái, nhưng khi cô cảm nhận được sự biến hóa trên thanh thể của anh ta, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Một người vốn đang cận kề cái chết, sao thân thể còn có biến hóa được?

Xem chút nữa cô quên mất anh ta là một minh tinh, là một đại minh tinh vừa thuộc phái diễn xuất vừa có giá trị nhan sắc.

Anh ta hoàn toàn không sao cả, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.

Lý Tang Du nghĩ thấu tất cả thì cắn mạnh một cái.