Ánh Trăng Xanh

Chương 17: Anh hối hận rồi



Sự yên tĩnh không kéo dài quá lâu.

Từ Ngạn Hoàn cau mày: “Di chúc?”

Du Tâm Kiều chậm chạp gật đầu: “Em viết trước khi mất trí nhớ, giờ đã công chứng rồi. Có phải em từng đưa anh xem không?”

Từ Ngạn Hoàn hiểu ra: “Em tưởng anh vì tiền nên…”

Du Tâm Kiều không phủ nhận, đúng là một tiếng trước cậu bắt đầu nhen nhóm sự nghi ngờ.

Từ Ngạn Hoàn nhìn cậu, anh bày ra vẻ mặt hơi khó tin: “Em không tin anh?”

Bàn tay đặt bên tay vịn sô pha bỗng dưng siết chặt lại, Du Tâm Kiều xoay mặt đi, không hề nhìn thẳng vào anh.

Cậu sợ bị đôi mắt sâu hun hút kia dụ dỗ, sợ mình sẽ mềm lòng rồi để mặc bản thân sa vào đó.

Du Tâm Kiều 18 tuổi bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Du Tâm Kiều 24 tuổi.

Từ Ngạn Hoàn ghét cậu nhưng lại cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền. Còn Du Tâm Kiều 24 tuổi vừa khéo cũng có tiền, cậu cho rằng bây giờ mình đã đủ thực lực, Từ Ngạn Hoàn có thể ở bên cậu được rồi.

Cậu đồng ý cho Từ Ngạn Hoàn hết thảy, chỉ cần Từ Ngạn Hoàn ở bên cậu.

Suy nghĩ thật hèn mọn, thật ngu xuẩn.

Du Tâm Kiều 18 tuổi không kìm lòng được mà khinh bỉ “cậu ta”, nhưng nhớ ra đây là mình của sáu năm sau, cậu lại cảm thấy hoàn toàn hợp lý.

Ít ra lúc ấy cậu cũng nghĩ như thế. Du Tâm Kiều 18 tuổi bằng lòng trả giá hết thảy để đổi lấy dù chỉ là một ánh mắt của Từ Ngạn Hoàn.

Sau khi rút ra kết luận này, Du Tâm Kiều không tài nào đối mặt với cuộc hôn nhân nực cười này được nữa.

Cậu đi vào phòng ngủ, tức tốc thu dọn vài bộ quần áo, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài đón taxi, cả quá trình tốn không quá năm phút.

Cậu không dám nán lại đó quá lâu, thậm chí còn không dám nói chuyện với Từ Ngạn Hoàn.

Trong cơn hỗn loạn, dường như Du Tâm Kiều nghe thấy anh hỏi mình định đi đâu, còn bảo anh sẽ điều tra rõ mọi chuyện. Du Tâm Kiều không đáp lời, hoặc là nói, cậu không biết đáp làm sao.

Ngồi trong xe mở điện thoại lên, đầu tiên là bấm vào tin nhắn Từ Ngạn Hoàn mới gửi đến: Vậy em bình tĩnh lại trước, có việc gì cứ gọi cho anh.

Du Tâm Kiều nhìn chằm chằm hàng chữ, từng câu trong đó đều toát lên rõ vẻ lý trí. Cậu nhìn hết một phút đồng hồ mới chịu thoát ra, bấm gọi cho Lương Dịch.

Hai giờ chiều, Lương Dịch mặc đồ trong nhà ra cửa chung cư đón Du Tâm Kiều.

Đăng ký với bảo vệ xong, Lương Dịch cầm lấy balo trên tay Du Tâm Kiều. Y mở ra xem thấy bên trong toàn là quần áo thì giật mình: “Ông đang bỏ nhà ra đi hả?”

Du Tâm Kiều nói: “Ở nhờ nhà ông mấy ngày.”

“Mấy ngày?” Lương Dịch phiền não vò đầu: “Tại nhà tôi nhỏ quá, còn bừa bộn nữa, sợ ông ở không quen…”

Đi vào nhà, Du Tâm Kiều mới biết không những vừa nhỏ vừa bừa mà còn có thêm người khác.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người đang ngồi xếp bằng trong phòng chơi game nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã đụng vào xà nhà.

Người kia nhiệt tình giơ hai tay ra với Du Tâm Kiều: “Tiểu Kiều, lâu rồi không gặp!”

Du Tâm Kiều không cho ôm.

Bởi vì cậu hoàn toàn không nhận ra đây là ai.

“Mới nãy Tiểu Dịch với tôi còn đánh cược, bảo là chắc chắn ông không nhận ra tôi. Tôi vốn chẳng tin.” Người kia cất giọng bất mãn: “Không ngờ ông không nhận ra được thật.”

“Đâu trách tôi được.” Du Tâm Kiều buông đồ xuống, ngồi lên sô pha: “Ai mà ngờ tên nhóc thấp bé ngồi hàng thứ ba năm ấy giờ lại cao to như này?”

Người kia cười ha ha: “Năm ấy đội bóng rổ còn chê tôi, nếu như là bây giờ chắc cũng được coi là tiên phong trong đội ấy chứ?”

Gặp lại người quen sau sáu năm, tâm trạng buồn rầu của Du Tâm Kiều cũng vơi đi vài phần.

“Đúng đó Đại gia.” Lâu rồi cậu không gọi biệt danh mình đặt cho Thẩm Đạt Dã: “Đợi khi nào rảnh rồi tụi mình chơi một hiệp.”

“Bộ giờ không rảnh hả?” Thẩm Đạt Dã giơ tay cầm chơi game lên: “Tiểu Dịch ông đi nấu cơm đê, tôi với Kiều chơi một ván.”

Lương Dịch dựng thẳng ngón giữa: “… Còn gọi tôi là Tiểu Dịch nữa thì cút ra ngoài!”

Trong quá trình chơi game, từ miệng Thẩm Đạt Dã, Du Tâm Kiều biết được hắn đến thủ đô để đi công tác.

Nghe tới đó, Lương Dịch không biết đang táy máy cái gì trong bếp đột nhiên la lên: “Quần què, lấy danh nghĩa đi công tác để ăn nhậu chơi bời thì có.”

Thẩm Đạt Dã vẫn chỉ cười, tỏ ý thừa nhận.

Năm hắn lên lớp 12 thì nhà hắn dẹp cửa hàng nhạc cụ, chuyển qua buôn bán quần áo online. Sau khi kiếm được số tiền đầu tiên, bọn họ tự xây xưởng để thiết kế và may quần áo. Trong thời đại Internet phát triển nhanh chóng, bọn họ biết nắm bắt cơ hội kinh doanh, thu được vô số lợi nhuận. Bây giờ xí nghiệp quần áo nhà hắn đã trở nên nổi tiếng, đang chuẩn bị lên sàn chứng khoán.

Du Tâm Kiều nói giỡn: “Sau này đi mua quần áo ở nhà ông, nhớ giảm giá cho tôi đấy.”

“Giảm giá không thành vấn đề. Vấn đề là nhà tôi kinh doanh nội y của nữ, ông cần dùng không?”

“… Thì cũng có thể là mua cho mẹ tôi. Vầy đi, ông làm cho tôi cái thẻ, để mẹ tôi tự vào cửa hàng nhà ông lựa.”

“Được luôn!”

Quay về chủ đề Du Tâm Kiều mất trí nhớ, Thẩm Đạt Dã quan sát Du Tâm Kiều từ trên xuống dưới thật kĩ: “Thảo nào, tôi thấy ông trông y hệt hồi học cấp ba.”

Lương Dịch nghe thế thì cười: “Người ta mất trí nhớ chứ có phải hồi xuân đâu.”

Du Tâm Kiều không phục: “Bộ 24 tuổi là già lắm hả?”

“Già hơn 18 tuổi còn gì.”

Ba người ngồi vây quanh cái bàn tròn nhỏ, cùng nhau ăn cơm trưa.

Thật ra là ăn mì trứng xúc xích. Thẩm Đạt Dã cắn miếng xúc xích trong bát mì, bình luận: “Xúc xích nướng của quầy ăn vặt nhà Tiểu Dịch vẫn ngon hơn.”

Lương Dịch nhíu mày: “Nhớ năm đó đồ mà quán nhà tôi bán là do tôi tự mình chọn, xúc xích bằng bột này mà so được với xúc xích 90% thịt nhà tôi hả?”

Du Tâm Kiều không biết xúc xích năm ấy ra làm sao, lần nào cậu cũng đưa phần của mình cho Vương Côn.

Cậu đột nhiên hối hận: “Lẽ ra khi đó phải nếm thử.”

Lương Dịch: “Này thì kén ăn, giờ có muốn cũng chẳng được nữa rồi.”

Nhắc tới chuyện cũ, ba người họ thấy vô cùng bùi ngùi.

Thẩm Đạt Dã đề nghị: “Hay giờ ông mở một quầy ăn vặt dưới tầng luôn đi?”

Lương Dịch nhai mì, liếc hắn: “Ông đầu tư?”

“Được đó, tôi đang muốn xây dựng sự nghiệp đây.” Thẩm Đạt Dã nhìn Du Tâm Kiều: “Tiểu Kiều tham gia không?”

Du Tâm Kiều cười khẩy: “Đào mất quản lý của tôi thì thôi đi, ông còn định bảo bàn tay đàn piano của tôi đi bán xúc xích nướng?”

Thẩm Đạt Dã vỗ trán một cái: “Hây, suýt nữa tôi quên mất chúng ta là người có công ăn việc làm hết rồi.”

Ăn cơm xong, Du Tâm Kiều chủ động dọn dẹp bát đũa. Điện thoại đang sạc pin đặt trên ghế sô pha reo lên, Thẩm Đạt Dã rút ra đưa tới giúp cậu: “Tiểu Kiều, có điện thoại.”

Du Tâm Kiều liếc nhìn tên người gọi, quay mặt đi: “Không nghe.”

Đầu của Thẩm Đạt Dã đầy dấu chấm hỏi, hắn bèn liếc nhìn tên người gọi: “… Đậu má!”

Sau khi Lương Dịch được Du Tâm Kiều cho phép thì kể lại cho Thẩm Đạt Dã nghe chuyện kết hôn của cậu. Qua cả buổi trời rồi nhưng Thẩm Đạt Dã vẫn còn trong trạng thái chấn động.

“Là Từ Ngạn Hoàn lớp tụi mình năm đó thật hả?” Hắn cứ xác nhận đi xác nhận lại: “Không phải là người trùng tên trùng họ nào khác chứ?”

Lương Dịch nói: “Tên cậu ta có chữ hiếm gặp, ông từng gặp ai có cái tên này chưa?”

(*Giải thích tên anh Hoàn: 徐彦洹. Chữ 洹 là chữ Hoàn trong tên Hoàn Thủy của một con sông, liên quan tới sông nước đồ đó, chữ này thì hiếm gặp. Tên em Kiều 桥 có nghĩa là cây cầu, cũng khá liên quan:))))

“Nếu nói thế, vậy là Tiểu Kiều của tụi mình thành công theo đuổi được anh Từ rồi hả?”

“Coi là vậy đi.”

Thẩm Đạt Dã thấy Du Tâm Kiều quá là đỉnh chóp, chuyện có độ khó cỡ mò trăng đáy nước này mà cậu cũng làm được.

Lương Dịch nghe thấy thì cười: “Ông biết dùng thành ngữ quá nhở.”

Sau bữa cơm là đến giờ ăn trái cây, Thẩm Đạt Dã nói: “Có điều, năm đó tôi đã lờ mờ cảm thấy hai người có thể thành đôi rồi.”

“Sao ông nói vậy?”

“Anh Từ đối xử với Tiểu Kiều nhà tụi mình có giống với người khác đâu.”

Nãy giờ Du Tâm Kiều không tham gia vào đề tài, nghe tới đó, cậu chợt ngẩn người, bèn hỏi: “Khác chỗ nào?”

Thẩm Đạt Dã vò đầu bứt tai, cố gắng miêu tả: “Đối với người khác thì anh Từ lạnh như cục đá, dửng dưng chả thèm để ý. Đối với ông thì cậu ấy còn biết trốn, như cái radar vậy á, cứ thấy ông là bỏ chạy.”

“…” Du Tâm Kiều cạn lời: “Đúng là khác nhau thật.”

Lương Dịch cười há há.

Du Tâm Kiều vẫn chưa kể chuyện giữa cậu và Từ Ngạn Hoàn cho Thẩm Đạt Dã nghe, thế nên Thẩm Đạt Dã chỉ cho rằng hai người bọn cậu đang giận dỗi nhau thôi, cậu xem chỗ này là nhà mẹ đẻ.

Chơi tới tối, Lương Dịch lấy chăn nệm từ trong tủ ra trải trên nền phòng khách rồi nằm ngủ.

Y nhường phòng ngủ duy nhất lại cho Du Tâm Kiều, lấy lý do là: “Đầu óc ông có vấn đề nên phải dưỡng bệnh.”

Du Tâm Kiều suýt chút nữa đã đập y bằng đôi bàn tay đã được mua bảo hiểm.

Trước khi chúc ngủ ngon, Lương Dịch mang sạc điện thoại vào phòng, tiện thể hỏi luôn: “Chuyện tai nạn xe ấy, ông hỏi cậu ta chưa?”

Du Tâm Kiều vừa nói chuyện điện thoại với ba mẹ mới đến Mỹ xong. Vì phải bịa chuyện tai nạn xe thành sự cố bất ngờ, khó bịa vô cùng nên vừa được thả lỏng là bao nhiêu mệt mỏi lũ lượt ập tới.

Cậu ngồi xổm bên giường, đưa tay chống lên đầu mình, chậm rãi lắc đầu: “Không phải anh ấy.”

Lương Dịch nói: “Hồi sáng do tôi kích động quá. Thật ra sau đó tôi có nghĩ kĩ lại, hẳn không phải là cậu ta làm. Nếu như suy đoán của tôi làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, vậy tôi xin lỗi.”

Du Tâm Kiều nói “không sao”, sau đó nhìn y bằng ánh mắt “xin hãy chỉ bảo”.

Lương Dịch bắt đầu giải thích: “Dù gì ông cũng biết kiếm tiền, đổi lại là tôi thì chắc chắn sẽ nhìn xa trông rộng, giữ ông lại kiếm tiền thay tôi sẽ lời hơn, tôi không làm chuyện ngu ngốc như “giết gà lấy trứng” vậy đâu.”

Du Tâm Kiều: “… Ông đang khen tôi đấy hả?”

“Coi là vậy đi.” Giỡn đủ rồi Lương Dịch mới nghiêm mặt lại: “Hơn nữa tạm gác chuyện nhân phẩm qua một bên, dù sao tôi cũng chẳng thân quen với cậu ta, cũng không biết sáu năm này đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết chắc chắn cậu ta không ngốc, đừng quên cậu ta học luật, sao có thể dùng phương pháp đơn giản đầy lỗ hổng này được.”

Du Tâm Kiều mím môi không đáp.

Cậu cũng nên nghĩ tới chuyện này từ sớm.

Do vậy, thay vì bảo không tin Từ Ngạn Hoàn, chi bằng bảo cậu không tin tưởng bản thân, không tin trong mối quan hệ này cậu sẽ là người được yêu thương.

“Nhưng mà…” Du Tâm Kiều thở ra một hơi: “Tôi thấy mình thất bại lắm, trong chính cuộc hôn nhân này.”

Lương Dịch đến gần, ngồi xuống giường: “Trước đây tôi từng hỏi ông, nếu về nước phát triển thì mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, ông có sợ thất bại hay không?”

Du Tâm Kiều biết “trước đây” trong lời y nói là lúc cậu chưa mất trí nhớ, là Du Tâm Kiều 24 tuổi.

“Tôi… lúc đó tôi trả lời thế nào?”

“Ông bảo, trước khi quyết tâm làm bất cứ điều gì cũng phải chuẩn bị lòng can đảm, kể cả lòng can đảm chấp nhận thất bại.”

Du Tâm Kiều ngẩn ra.

Lương Dịch nói: “Tôi đoán, về mặt tình cảm, ông cũng nghĩ như thế nên mới quyết định bắt đầu lại từ đầu với cậu ta.”

“Dù cuối cùng có thất bại, Du Tâm Kiều mà tôi biết chắc chắn sẽ không hối hận.”

Mấy ngày sau, Du Tâm Kiều luôn ở trong nhà Lương Dịch. Buổi sáng thì chơi game, thỉnh thoảng có ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nghĩ không biết hàng xóm có đón mèo về chưa, còn nhớ cả Hoàn Hoàn nữa.

Là con nhím Hoàn Hoàn.

Đến tối sẽ bị quản lý Lương Dịch bắt xem video biểu diễn trước đây của mình, y vừa xem vừa cổ vũ cậu: “Kiều ơi vui lên! Đường tình duyên trắc trở thì sao chứ, sự nghiệp của chúng ta chắc chắn phải lên hương!”

Thẩm Đạt Dã học theo: “Đường tình trắc trở, sự nghiệp lên hương! Hở, không phải chỉ cãi nhau thôi à, nào có đến nỗi lận đận thế.”

Du Tâm Kiều: “…” Tôi lại cảm ơn hai ông quá, suốt ngày lải nhải chuyện này bên tai tôi.

Sau khi vào xuân, tiết trời ở thủ đô cũng ấm dần lên.

Không hiểu sao đêm nay lòng Du Tâm Kiều cứ bồn chồn, cửa sổ bị cậu mở ra rồi đóng lại. Lương Dịch hết chịu nổi, bảo nếu cậu thấy nóng thì có thể ra chỗ đầu cầu thang ngồi, đảm bảo mát lạnh.

Thế là Du Tâm Kiều đi luôn. Mới ra tới hành lang, cậu đã nhìn thấy có một người đang đứng chỗ bụi cây xanh phía trước. Người đó mặc đồ màu đen, trông cao gầy chững chạc.

Cậu bèn quay người trở về.

Từ Ngạn Hoàn đuổi theo: “Anh điều tra xong mọi chuyện rồi.”

Du Tâm Kiều “Ò” một tiếng, đi tới cạnh thang máy rồi ấn nút đi lên.

Từ Ngạn Hoàn không hổ là luật sư, trong vòng chưa tới một phút đứng đợi thang máy thôi đã kể ngắn gọn được hết mọi chuyện. Anh nói phía bên cảnh sát đã điều tra ra được chủ thuê sát thủ, chính là người nhà của bị cáo trong vụ án Từ Ngạn Hoàn nhận. Trên tòa, Từ Ngạn Hoàn vì muốn cố hết sức giành lợi ích về phía người bị hại, dẫn đến việc bị cáo bị xử án nặng, ngoài ra còn phải gánh một khoản tiền bồi thường rất lớn. Người thân vì đó mà sinh lòng oán hận nên mới thuê người tới xử anh.

Nói xong, Từ Ngạn Hoàn lật nhật ký cuộc gọi ngày hôm đó cho Du Tâm Kiều xem: “Là bà cụ mà lần trước em cũng từng gặp. Điện thoại bà ấy bị hỏng nên mượn của anh để gọi cho chủ nhà trọ mãi không chịu lộ mặt, xin ông ta ra tòa làm chứng giúp con gái mình.”

Du Tâm Kiều liếc nhìn thời gian cuộc gọi, một tiếng hai mươi ba phút, đúng là khoảng thời gian mà cậu không gọi được cho Từ Ngạn Hoàn.

Nhưng cậu không có gì để nói, vì cậu đã buông bỏ mọi nghi ngờ từ lâu.

Cửa thang máy mở ra, Du Tâm Kiều nói ra câu “Vậy anh chú ý an toàn” xong liền muốn đi vào, nhưng lại bị Từ Ngạn Hoàn giơ tay ra chặn cửa lại.

Anh hỏi: “Không còn gì muốn nói với anh sao?”

Bây giờ trong lòng Du Tâm Kiều rối ren muốn chết, đầu cậu cứ có nhiều suy nghĩ…

Có người muốn giết anh ấy thật, làm luật sư nguy hiểm vậy sao?

Trừ bảo anh ấy chú ý an toàn ra, có phải nên bảo anh ấy thuê vệ sĩ không?

Vệ sĩ thì cũng có lúc sơ sót, hay thôi mặc áo chống đạn luôn đi, cửa kính xe cũng phải đổi thành kính chống đạn.

May mà hôm ấy mình lái xe.



Chờ cậu nghĩ xong, cửa thang máy đã đóng lại rồi.

Thế là Từ Ngạn Hoàn nhẫn nại đứng chờ đợi hồi lâu, chờ tới khi Du Tâm Kiều cất giọng buồn buồn: “Trách oan anh rồi, em xin lỗi.”

Lúc ra khỏi nhà Lương Dịch, Du Tâm Kiều không quên mang theo balo của mình, có điều hiện giờ Từ Ngạn Hoàn đang cầm giúp cậu.

Lẽ ra còn định cà cưa một lúc nữa, nên Du Tâm Kiều mới nhìn Lương Dịch bằng ánh mắt cầu cứu: “Tôi vẫn chưa…”

Hai chữ “muốn đi” còn chưa kịp nói ra, Từ Ngạn Hoàn đã giành nói trước với Lương Dịch: “Mấy hôm nay làm phiền cậu quá.”

Du Tâm Kiều: “…”

Dọn đồ xong xuôi rồi đi đến cửa, Từ Ngạn Hoàn còn không quên cảm ơn hai người Lương, Thẩm đã chăm sóc cho Du Tâm Kiều: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này có gì cần cứ gọi cho tôi.”

Lương Dịch và Thẩm Đạt Dã cùng giơ tay ra nhận danh thiếp. Hai thằng bạn thân bị ánh mắt sâu thẳm cùng với cảm giác áp bức do anh tỏa ra làm cho rén, chỉ đành cúi đầu khom lưng theo phản xạ—— Được được, không phiền gì hết, không thành vấn đề.

Du Tâm Kiều cảm thấy mất mặt hết sức.

Cậu cứ như đứa nhóc ra ngoài chơi đã đời xong bị tóm cổ về vậy, ỉu xìu cúi đầu bước vào nhà. Cánh cửa sau lưng đóng “rầm” lại một cái, giống như đang tuyên án cậu bị tử hình.

Từ Ngạn Hoàn vẫn như bình thường, đầu tiên là lấy quần áo trong balo cậu ra treo vào phòng chứa quần áo.

Đi từ trong phòng ra, thấy Du Tâm Kiều còn đứng ở cửa, Từ Ngạn Hoàn bèn tiến lên: “Sao em không vào?”

Đôi dép lê màu xanh lam ở ngay bên chân, Du Tâm Kiều lại chẳng muốn thay.

Cậu cảm thấy mình không nên về đây, không có tư cách, cũng không có lập trường.

Nhưng Từ Ngạn Hoàn một hai phải đưa cậu về, còn đặt dép bên cạnh chân cậu.

Hệt như nơi đây cũng là nhà của cậu vậy.

Hành động kháng cự trong im lặng của Du Tâm Kiều cuối cùng cũng khiến Từ Ngạn Hoàn mất đi chút kiên nhẫn còn sót lại.

Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, gần như là nói bằng giọng ra lệnh: “Nói.”

Du Tâm Kiều cúi đầu, vai khẽ run lên: “Nói, nói gì cơ?”

Trừ xin lỗi ra thì em biết nói gì bây giờ?

Nhưng Từ Ngạn Hoàn cũng chả muốn nghe câu xin lỗi.

Mấy ngày sốt ruột liên tiếp khiến anh giờ phút này như cận kề bờ vực của sự sụp đổ. Không nhìn thấy Du Tâm Kiều thì còn ổn, một khi nhìn thấy rồi, những thứ đè nén trong huyết quản anh từ lúc kết hôn đến giờ lập tức đấu đá lung tung, gần như không thể khống chế được.

Không chịu nổi sự giằng co này nữa, Từ Ngạn Hoàn giơ tay nắm cằm Du Tâm Kiều, bắt cậu phải đối mặt với mình.

Tiếp đó, anh ngạc nhiên phát hiện ra, vành mắt của Du Tâm Kiều đã đỏ ửng lên, trong con ngươi còn có ánh nước, tựa như chỉ cần chớp nhẹ một cái thôi là nước mắt sẽ rơi xuống ngay.

Vốn dĩ chẳng muốn khóc.

Du Tâm Kiều mất hết mặt mũi, thầm nói tại Từ Ngạn Hoàn hết, hung dữ thế làm gì, hù cậu sợ gần chết.

Như thể nghe được tiếng lòng của cậu, Từ Ngạn Hoàn lập tức trút bỏ sự hung dữ, trở nên bình tĩnh lại.

Giọng nói của anh trầm thấp, không hề có ý trách cứ: “Không phải anh bảo em đừng mít ướt nữa hay sao?”

Du Tâm Kiều cố sức kìm nước mắt, khịt mũi: “Nhưng mà em, em mới có 18 tuổi thôi.”

Du Tâm Kiều 18 tuổi bị niềm hạnh phúc nện trúng đầu, được thỏa mãn nguyện vọng, làm sao có thể cam lòng khuấy động mặt hồ yên ả của hiện tại, nhất định phải đào sâu tới gốc của vấn đề, tìm hiểu ngọn ngành?

Thế mà cậu vẫn tự tay khuấy động nó. Cậu phát hiện ra kẽ hở của cuộc hôn nhân này, tìm thấy hạt bụi nằm ẩn sâu trong đó. Cậu không thể nào giả ngu, giữ lại cảnh yên bình giả dối được nữa.

Du Tâm Kiều khịt mũi: “Anh lừa em, cứ luôn nói dối em.”

“Anh không lừa em.” Từ Ngạn Hoàn đáp.

“Anh nói dối, bảo sau khi kết hôn chúng ta chung sống rất tốt.”

“Rất tốt thật đấy.”

“Vậy sau khi cưới, chúng ta có… hôn nhau chưa?”

“Ừm.”

“Thỉnh thoảng à?”

“Không, hằng ngày.”

Có được câu trả lời đó, Du Tâm Kiều không những không vui mà trái lại còn khó chịu hơn.

“Anh bảo em tin kiểu gì đây?” Cậu móc điện thoại trong túi ra, mở giao diện WeChat lên đưa Từ Ngạn Hoàn xem: “Trước khi gặp tai nạn xe lần đầu, trước khi em mất trí nhớ, em gửi tin nhắn này cho anh.”

Từ Ngạn Hoàn nhìn chăm chú, bên trên chỉ có một câu: Chúng ta nên dừng lại thôi.

Có trời mới biết tâm trạng khi lần đầu tiên Du Tâm Kiều nhìn thấy tin nhắn này. Cậu từng nghĩ là do hai người cãi nhau thôi, Du Tâm Kiều 24 tuổi chỉ đang giận dỗi. Nhưng Du Tâm Kiều 24 tuổi vắt óc ra tìm cách để tiếp cận, cưới Từ Ngạn Hoàn khiến cậu vui như thế, ngay cả mật khẩu điện thoại cũng là ngày kỷ niệm kết hôn, sao cậu lại cam lòng chấm dứt được? Rốt cuộc phải thất vọng đến mức nào mới làm cậu buông bỏ như thế?

“Sao anh không trả lời?” Du Tâm Kiều hỏi: “Bởi vì mất trí nhớ xong em rất ngốc rất dễ bị lừa, cho nên anh mới không muốn em nhớ lại?”

“Anh…”

Từ Ngạn Hoàn chưa kịp đáp, Du Tâm Kiều đã hỏi tiếp: “Lại còn hằng ngày nữa, sao mà hằng ngày cho được… Lúc hôn anh không thấy buồn nôn sao? Không phải anh ghét em lắm ư?”

Tính Du Tâm Kiều vốn hấp tấp nóng vội, dám yêu dám hận, giờ đây được quay về năm 18 tuổi nên cậu càng liều lĩnh tùy ý, không thèm kiềm chế.

Nhưng cũng chẳng còn đường lui nữa rồi, phải quyết tâm không được hối hận.

Cậu không giả vờ nổi, không thể tiếp tục sắm vai làm Du Tâm Kiều 24 tuổi trưởng thành thận trọng, nhưng vẫn bất bình thay Du Tâm Kiều 24 tuổi: “Anh biết sáu năm đó em sống thế nào không? Có từng nghĩ em dùng tâm trạng gì để bắt đầu lại với anh không? Là anh thấy em thì bỏ chạy, là anh nói ghét em không muốn gặp em, sao mà em không nghĩ anh cưới em là do bị ép, tốt với em là vì tiền cho được?”

“Mẹ em nói đúng, nên nhân lúc này mà ly hôn, nhân lúc em chưa nhớ ra gì cả——”

Đang nói hăng say, Du Tâm Kiều phát hiện bàn tay nắm chặt cằm mình đột nhiên buông lỏng, sau đó dời về sau gáy. Cậu nương theo lực tay kia ngả người về phía trước, cùng lúc đó bóng đen trước mặt cũng đột ngột đ è xuống.

Kèm theo một đôi môi khô ráo ấm áp.

Từ Ngạn Hoàn giữ chặt sau đầu Du Tâm Kiều, ngón tay thon dài đan vào những sợi tóc mềm mại của cậu. Anh nghiêng đầu hôn đôi môi cậu, mang theo trong đó là cả một sự quyết tâm.

Tựa như đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, dòng máu cuồn cuộn kia đã tới độ sôi, nếu còn không làm gì nữa thì anh sẽ phát điên.

Du Tâm Kiều ngu luôn rồi. Khi ý thức được mình đang hôn nhau với Từ Ngạn Hoàn, đầu tiên cậu phí sức đẩy anh ra mấy lần, sau đó nhanh chóng nhũn hết cả chân tay vì thiếu oxy. Cậu mất sức, mặc cho anh quấn lấy môi lưỡi mình chiếm đoạt hết tất thảy, để cả cơ thể mình nhiễm hơi thở của anh.

Hơi thở trông thì lạnh lẽo quá đỗi, nhưng tới khi thật sự chạm vào mới thấy nóng hừng hực.

Dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng lại giống như chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, Du Tâm Kiều dựa lên vai Từ Ngạn Hoàn th ở dốc. Cậu chỉ thấy choáng váng, cần phải dựa vào thứ gì đó mới đứng vững được.

Âm thanh cộng hưởng với lồ ng ngực truyền vào tai, là giọng nói bình tĩnh của Từ Ngạn Hoàn: “Anh hối hận rồi.”

Không biết là đang trả lời câu nào.

Trong ký ức của Du Tâm Kiều 18 tuổi, Từ Ngạn Hoàn chưa từng sợ bất kỳ điều gì.

Anh bần cùng nhưng rất kiêu ngạo, trong tay không có gì nhưng chưa từng cúi đầu, anh không chấp nhận bất cứ sự bố thí và đồng cảm nào của ai hết. Dù anh đứng ở đâu, lưng cũng luôn thẳng tắp, tưởng như dù có khó khăn cách mấy cũng không thể quật ngã anh được.

Nhưng giờ đây, anh ôm lấy một người vốn dĩ còn yếu đuối hơn mình, bởi vì sợ mà hô hấp của anh đang run rẩy.

“Đừng ly hôn.” Khẽ khàng hôn lên nước mắt trên sườn mặt Du Tâm Kiều, Từ Ngạn Hoàn nói: “Tụi mình đừng ly hôn, được không em?”

Hẳn là mình nghe nhầm rồi, Du Tâm Kiều nghĩ.

Nếu không thì sao lại thấy giống như anh đang khẩn cầu thế?

______________

*Dư Trình:

Du Tâm Kiều: Em chưa cho phép mà?!!!

Hết chương 17.