Ảnh Linh

Chương 57: Thời Điểm



Tô Kim Ảnh đã ngủ không biết là qua bao lâu rồi, Viên Mạnh Linh đã ở bên cạnh chăm sóc hắn không ngừng nghỉ, cậu lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục thế này hắn sẽ gặp nguy hiểm.


"Mạnh Linh…"


Hắn gọi cậu nhưng hai mắt vẫn không mở, Viên Mạnh Linh giữ lấy bàn tay đang quơ quào lung tung đó, là hắn gặp ác mộng sao?


"Ảnh ca… Ảnh ca, em ở đây…"


"Mạnh Linh! Đừng đi… Tên khốn! Đừng động vào em ấy!"


Đột ngột Tô Kim Ảnh hét toáng lên, cả cơ thể hắn bật dậy mồ hôi đầm đìa thấm ướt hết cả chăn gối, ánh mắt hắn hoang mang nhìn xung quanh hòng tìm bóng dáng cậu.


Cánh cửa phòng lúc này mở ra, Huệ Ý Lan ở dưới lầu nghe thấy tiếng động nên vội chạy đến, bà thấy con trai mình đã tình liền vui sướng nhào đến ôm chầm lấy.


Bà nghẹn ngào: "Kim Ảnh, con tỉnh rồi, mẹ rất lo cho con…"


"Mẹ? Đây là đâu?"


Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng kỳ lạ, Viên Mạnh Linh tươi cười đáp: "Là nhà của chúng ta…"


"Nhà?"


Hắn nhẹ nhàng đẩy bà ra rồi bước xuống giường, trên khung ảnh là hình chụp hắn và Viên Mạnh Linh, cả hai mặc lễ phục cùng cầm một bó hoa.


Xung quanh bài trí đều là đồ cá nhân của hai người, hắn ngỡ ngàng không tin được vào mắt mình.


"Chúng ta…"


Viên Mạnh Linh nắm tay hắn, cậu ấm áp nói: "Của chúng ta… Anh và em đã kết hôn rồi…"


Hắn suýt nữa thì đã tin vào điều này, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt hổ phách vô hồn đó của cậu, dường nhi lý trí đã níu giữ hắn lại.


Tô Kim Ảnh rụt tay lại, hắn quay sang người mẹ đang cười thật tươi với mình, khóe mắt bà không có vết chân chim, sắc mặt hồng hào phúc hậu.


Lúc này, hắn mới dám khẳng định tất cả đều không phải là thật!


Mẹ của hắn ốm gầy, nét mặt hiện lên sự khắc khổ mà bà đã phải chịu đựng, đôi mắt của Viên Mạnh Linh rất sống động đến mức đã in hằn vào tâm trí hắn rồi kia mà…


Tuy sự thật thường không tốt đẹp như mộng, nhưng sự thật vẫn là sự thật không thể thay đổi.


"Đều là giả!"


Hắn nói, sau đó Tô Kim Ảnh chạy ào ra bên ngoài, ánh sáng chói chang khiến hắn không thể thấy rõ mọi thứ.


Chạy một lúc lâu, thứ ánh sáng kia không còn nữa, hắn lại rơi vào một khoảng không vô định, cảm giác giống như hắn nhìn thấy tương lai của Viên Mạnh Linh.


Chợt, một giọng nói vang lên, âm u và mang theo chút quái dị: "Đó là tương lai nếu cậu cứu được…"


"Ai vậy?"


Hắn hét lên, nhưng giọng nói kia lại không trả lời, thay vào đó hắn nhận được một cú huých vô hình thật mạnh.


Hắn ngồi bật dậy, tim đập bình bịch liên hồi.


"Ảnh ca! Anh không sao chứ?"


Viên Mạnh Linh ngồi bên giường lo lắng hỏi, hắn giáo giác nhìn xung quanh, khi xác định được căn phòng quen thuộc của mình thì hắn đã thấy bình ổn trở lại.


Hắn bắt lấy bả vai cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt như sóng biển kia, hắn cười, giọng khàn khàn: "May quá, đây không phải là mơ…"


"Vậy sao?"


"..."


Viên Mạnh Linh trả lời, thế nhưng giọng của cậu lại không mang tí cảm xúc ấm áp nào, nó lạnh lẽo như một thanh sắt.


Hắn giật mình đẩy cậu ra, chợt cả cơ thể cậu dần dần mờ nhạt, cậu mỉm cười: "Đây có phải là thật không?" "


Sau lời nói đó, Viên Mạnh Linh tan biến vào không gian như một linh hồn, Tô Kim Ảnh hoảng hốt bước xuống sàn.


"Mạnh Linh!"


Thế nhưng khi ngón chân vừa chạm xuống, sàn nhà lập tức mềm dẻo đi hút hắn lún sâu vào bên dưới. Mọi thứ thay đổi, lần nữa hắn rơi vào một mảnh tối đen như mực.


"Cậu sẽ mất đi Viên Mạnh Linh…"


"Ai đó?"


Lại là giọng nói âm u quỷ dị đó, rốt cuộc là ai vậy?


"Cậu phải lựa chọn…"


"Là ai vậy hả? Mau ra mặt đi!"


"Cậu phải lựa chọn…"


Ánh sáng chợt lóe lên, cảm giác dưới lưng mềm mại thoải mái, không khí xung quanh trầm tĩnh.


Hắn chậm rãi mở mắt, xung quanh là căn phòng tối om, chỉ có duy nhất ánh trăng bên ngoài rọi vào mới có thể thấy được mọi thứ một cách không rõ ràng.


"Mạnh Linh?"


Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của cậu, liệu đây có còn là mơ nữa không?


Cạch!


Cánh cửa phòng mở ra, Huệ Ý Lan mang ly nước đi vào, khi thấy hắn đã tỉnh bà liền vội vã tiến đến đặt ly nước lên cạnh bàn.


"Con tỉnh rồi…"


Vẻ mặt gầy còm khắc khổ, vết chân chim bên khóe mắt đã in hằn hiện rõ lên, đây mới chính là mẹ của hắn…


"Mẹ…"


Giọng hắn khàn đặc, hắn nắm chặt lấy tay mẹ, Huệ Ý Lan vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn rồi ân cần hỏi: "Sao vậy? Mồ hôi con ướt quá."


"Con...Chỉ là gặp ác mộng thôi, Mạnh Linh đâu rồi mẹ?"


"Thằng bé đưa con về tận nhà, sau đó vì lo rằng khi con tỉnh sẽ thấy đói nên chạy đi mua đồ về nấu, hiện tại đang ở ngoài bếp."


Huệ Ý Lan đỡ hắn bước xuống giường rồi đưa ly nước bà vừa rót cho Tô Kim Ảnh.


Hắn uống cạn sạch, cơn đau rát trong cổ họng cũng đã vơi bớt đi phần nào, hắn từ từ tiến đến phòng bếp, ánh sáng bên ngoài phòng khách rọi vào khiến hắn hơi chói mắt.


Hắn càng tiến đến bóng dáng thân thuộc càng hiện rõ rành rành ngay phía trước, nơi góc bếp tỏa ra mùi hương thơm lừng của thức ăn.


Tô Kim Ảnh bật cười, mong chờ gọi cậu một tiếng: "Mạnh Linh!"


Người nọ quay đầu lại, trên gương mặt non nớt nhợt nhạt hiện lên nụ cười tươi như đóa hoa nhỏ, Viên Mạnh Linh vui vẻ trả lời: "Ảnh ca…"


Hắn tiến gần đến, hai tay bất giác đưa ra kéo cậu ôm vào lòng, cậu có chút bất ngờ nhưng cũng không phản ứng lại, cậu chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lên lưng hắn.

Cậu không biết trong lúc bất tỉnh hắn đã gặp cái gì mà lại vô cùng bất an như vậy, nhưng cậu chỉ có thể khiến hắn an tâm hơn với từng cử chỉ nhỏ.


"Ảnh ca…"


"Mạnh Linh, em vẫn còn ở đây."


"Ừm… Em ở đây rồi…"


Lúc này, Huệ Ý Lan ngỡ ngàng nhìn hành động của con trai mình, bà chỉ biết cậu trai trẻ kia rất thân thiết với con trai bà, nhưng lại không ngờ rằng mối quan hệ của họ lại đến mức…


Hai đứa nó yêu nhau sao?


Con trai của bà thích nam giới…


Bà trở nên lúng túng đặt mạnh ly nước lên bàn, hai người nọ giật mình buông nhau ra, bà gãi đầu rồi vội vã rời khỏi nhà.


"Mẹ xin lỗi… Mẹ đi mua chút đồ…"


Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt lúng túng đó của mẹ khiến hắn thở dài, Viên Mạnh Linh lo lắng lên tiếng hỏi: "Mẹ của anh…"


Hắn xoa đầu cậu, ôn nhu đáp: "Không sao đâu… Sớm muộn gì cũng phải nói ra chuyện này, mẹ chỉ hơi ngạc nhiên thôi…"


"Liệu bác gái có…"


"Sẽ chấp nhận…"


Tô Kim Ảnh ho khan vài cái, cơn đau rát bên trong cổ họng vẫn chưa chấm dứt, nó khiến cho hắn nói chuyện khó khăn hơn một chút.


Huệ Ý Lan ngồi thẫn thờ ở băng ghế đá dưới tòa chung cư hạng trung, bà nhìn dòng người qua qua lại lại, có không ít đôi trai gái yêu đương cười nói hạnh phúc.


Bà bất giác cảm thấy cuộc đời có nhiều thứ rất khác thường…


Trai gái yêu nhau mới gọi là tình ái, thế còn hai người đàn ông, hai người phụ nữ thì thế nào? Đó cũng là tình ái… Nhưng tại sao… Lại không được số đông không chấp nhận?


Còn mình thì sao? Kim Ảnh là con trai của mình… Thằng bé lại có tình cảm với một người đồng giới…


Bà suy nghĩ một hồi lâu mà cũng chẳng thể có câu trả lời, bà thở dài rầu rĩ.


Tô Kim Xuyên vừa từ trường đại học trở về, xô thấy mẹ ngồi một mình rầu rĩ nên tiến đến, cất giọng tò mò hỏi: "Mẹ? Sao mẹ lại ngồi đây?"


"..."


Bà không trả lời, đôi mắt nhìn chăm chú lên mũi giày dưới chân. Lúc này, cô có thể nhận định mẹ mình đang có tâm sự, cô ngồi kế bên cởi balo xuống mới từ tốn hỏi.


"Mẹ đang buồn cái gì sao?"


"Mẹ… Mẹ vừa phát hiện ra… Anh trai con là…"


Bà chưa nói hết câu, Tô Kim Xuyên đã nhanh chóng bắt được ý: "Là gay…"


Bà hơi ngạc nhiên: "Con biết rồi sao?"


"Không hẳn ạ… Chỉ là cảm thấy anh đối xử với người đó rất tốt."


"Vậy…"


"Dù anh có thế nào thì mẹ vẫn yêu thương anh mà… Mẹ nghĩ đơn giản một chút, thay vì có con dâu mẹ sẽ có hai người con trai cùng hiếu thuận… Hơn nữa… Cậu ấy khá là tốt."


Nghe Tô Kim Xuyên nói vậy, bà trầm mặc một lúc rồi mới bật cười, con gái bà nói không sai. Dù cho Tô Kim Ảnh có yêu thích ai thì vẫn là con bà…


"Mẹ hiểu rồi, lên nhà thôi."


--------------------------
Khi Tô Kim Ảnh quay lại phòng làm việc đội UIT cũng đã là một ngày sau.


Phan Lập Văn thấy hắn vẫn khỏe mạnh nên anh cũng chẳng còn vướng bận gì nữa.


Vụ án của Hạ Tuệ đã kết thúc, sự việc tại tập đoàn BK không được giới báo chí đưa tin, nhưng tin đồn lại lan truyền trên mạng nhanh đến chóng mặt.


Tuy không có bằng chứng gì nhưng người khác vẫn tin rằng, chủ tịch họ Hạ đã bị giết rồi, con quái vật tấn công vô số nhân viên lại chính là em gái chủ tịch.


Vụ việc này chỉ dừng lại tới đó, mọi thông tin khác đều biến mất hoàn toàn, không ai biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sự thật của nhà họ Hạ kinh khủng tới mức nào. Có nhiều người muốn tìm hiểu vụ này, vài trang web xuất hiện để thỏa sức trí óc trinh thám của họ.


Nhưng rồi sự việc cũng lắng xuống.


Ái Mỹ lân la trên các diễn đàn tin mạng, bất ngờ cô thấy được một bài tuyển dụng thần tượng mới.


"Công ty giải trí Phong Hòa đang tuyển lớp thực tập sinh mới… Số lượng đăng ký đã lên đến ba mươi người…"


Tất cả mọi người lập tức chăm chú đến bài tuyển dụng hiện trên màn hình led lớn.


Phan Lập Văn gõ gõ những ngón tay lên bàn: "Xem ra hắn ta đang thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch rồi…"


Tô Kim Ảnh chau mày: "Nếu xảy ra… Chẳng phải có rất nhiều người nguy hiểm tính mạng sao?"


"Là thảm sát… Hắn dám làm vậy thật sao?" Hồ Trọng Nhân có hơi hoài nghi.


"Công ty giải trí… Hành lang công ty giải trí… Em đã thấy trong mộng cảnh."


Viên Mạnh Linh hai mắt ngập tràn kinh hãi và lo lắng, thời điểm đó đang tiến đến rất gần rồi!!