Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 300



Tô Hàn:【Tôi mạn phép hỏi chút, vì lí do gì chị lại hỏi câu này?】

Tiết Dao: 【Chẳng có lí do gì cả, rảnh thì hỏi.】

Tô Hàn tự nhủ, chị vừa mới nói bản thân bận rộn đó, giờ đã rảnh rỗi rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải vì rảnh thì Tiết Dao cũng không tìm cô, cô trả lời lại bằng một icon.

Lúc không biết nói gì, icon sẽ là vị cứu tinh.

Tiết Dao lại hỏi: 【Giờ em đang ở thủ đô à?】

Tô Hàn nhìn thoáng qua bên cạnh, thợ trang điểm đang trang điểm cho Sầm Khê, sau khi Hạ Dĩ Đồng rời đi, Sầm Khê là tiểu hoa đán được công ty hết mực nâng đỡ, nghiễm nhiên được giao cho Tô Hàn dẫn dắt. Vì để Tô Hàn dốc lòng dốc sức với công việc, Tần Mộ không chỉ tăng lương cho cô mà còn chia cho cô cổ phần công ty, người thường bước lên chỗ cao, bây giờ Tô Hàn cũng tính là cổ đông của công ty rồi.

【Phải, đang chạy hoạt động cho nghệ sĩ.】Tô Hàn trả lời

Tiết Dao:【Vừa hay, chúng ta đi ăn chung đi? 】

Sầm Khê ngẩng đầu từ điện thoại, đúng lúc nhìn thấy người trước giờ luôn điềm tĩnh nay lại bày ra vẻ mặt đau khổ.

Sầm Khê: "? ? ?"

"Chị không khỏe sao chị Tô Hàn?"

Tô Hàn lắc đầu, nói: "Không sao, gặp chút rắc rối thôi."

"Chuyện gì thế? Em có thể chia sẻ giúp chị không?"

"Không có gì, tự chị giải quyết được." Tô Hàn gõ mấy chữ trên màn hình, nói, "Có lẽ lát nữa chị phải ra ngoài có chút việc, em kết thúc công việc rồi thì gọi cho chị nhé."

Sầm Khê nghi ngờ nhìn cô: "... Được chị."

Hiện giờ Sầm Khê đang hot, việc tham gia các show tạp kỹ cũng là chuyện hiển nhiên, không cần Tô Hàn đứng cạnh dắt tay chỉ bảo từng chút, Tô Hàn nhìn thời gian Tiết Dao hẹn, sắp tới rồi, nên cũng đẩy cửa bước ra ngoài.

Cuộc phỏng vấn này bắt đầu với Sầm Khê là khi Hạ Dĩ Đồng kết thúc quay phim 《Phá tuyết》, kể từ đó, show tạp kỹ dần trở nên rầm rộ, cả hai vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết, thỉnh thoảng có liên lạc với nhau. Nếu như chạy hoạt động có gặp nhau, Hạ Dĩ Đồng sẽ báo cáo lại với Lục Ẩm Băng. Cư dân mạng đều biết nàng nói lắp là do gặp được thần tượng, 《Mai Thất》phát sóng cũng giúp nàng trở nên nổi tiếng, trước có thể diễn một vai nữ sát thủ lạnh lùng ít nói, sau có thể diễn một vai đại tiểu thư dịu dàng, thông minh, là một trong số những tiểu hoa có diễn xuất tương đối tốt.

Chương trình kết thúc lúc tối muộn, Sầm Khê đăng Weibo, chúc mừng mình và thần tượng đứng chung một sân khấu, tuy là cách thời không.

Lại nói tới Lục Ẩm Băng, cô ở trong nhà một tháng, ngày nào cánh cửa cũng đóng im, đi bộ, đọc sách, chăm sóc cây cối, tu thân dưỡng tính, hết sức giúp bản thân vui vẻ, nhưng Lục ba Lục mẹ luôn cảm thấy có gì đó sai sai, như có đám mê u ám che khuất mặt cô, mấy năm trước cô không nghỉ ngơi kiểu như này, cũng phải, bây giờ có người yêu rồi mà, không có người yêu bên cạnh, tình trạng có lẽ càng tệ hơn đi?

Tình thân, tình bạn, tình yêu, cô đều có, tất cả mọi người đều yêu thương cô. Bệnh tình của cô dường như ngưng trệ, thỉnh thoảng phát tác bất cứ lúc nào, không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Bản thân Lục Ẩm Băng cũng nôn nóng, cô mơ hồ biết nguyên nhân từ đâu, nhưng lại không muốn thừa nhận. Khiến bệnh tình của cô trở nặng như này, chỉ có thể là người yêu và bạn bè của em ấy.

Ngày quốc khánh đó, Hạ Dĩ Đồng phấn khởi chạy về nhà, nói có một kinh hỉ muốn nói với cô, Lục Ẩm Băng cố gắng mỉm cười lắng nghe, Hạ Dĩ Đồng nói: "Lục lão sư, em đã lọt top 4 danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải Kim Ô! 《Mẹ nuôi》cũng lọt top 7 danh sách đề cử đấy."

Cảm xúc tiêu cực lất át biểu cảm Lục Ẩm Băng, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: "Chúc mừng em."

Cô rất muốn cười nói chúc mừng, bởi vì là người yêu của Hạ Dĩ Đồng, lẽ ra cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng cô vui không nổi. Một phần là vì bây giờ cô như phế nhân chỉ quanh quẩn trong nhà, quan trọng hơn là vì Hạ Dĩ Đồng, trong khoảng thời gian này em ấy luôn bận rộn, bận tới mức không nhận ra bệnh tình của cô đã chuyển biến xấu.

Tại sao em ấy không nhận ra? Em ấy chẳng phải người thân cận nhất với cô sao? Là, vì em ấy bận rộn công việc, vì mình giấu giếm không nói, nên em ấy không phát hiện ra cũng là chuyện dễ hiểu.

Đều là lỗi của mình, từ đầu đến cuối cô chỉ là một kẻ thất bại, không thể trở thành ngôi sao sáng, còn muốn kéo em ấy xuống cũng bùn.

Cô nhớ rõ dáng vẻ kinh hãi của Hạ Dĩ Đồng, cô không biết mình nói gì sai, em ấy sững người một lúc, rồi lại cẩn thận ngồi nửa người xuống cạnh đầu gối cô: "Chị sao thế? Có phải là tâm trạng không tốt? Chỗ nào không vui, nói em nghe?"

Lục Ẩm Băng nhìn cô, rơi một giọt nước mắt, lại thêm một giọt, như hàng dài trân châu rơi xuống.

Bắt đầu từ khi nào đây, người mà chị yêu? Chẳng lẽ lại nói chị thế mà sinh lòng đố kỵ với người mình yêu sao? Làm sao chị có thể nói ra suy nghĩ nực cười đó được, làm sao chị có thể tha thứ cho bản thân khi phát hiện mình lòng dạ hẹp hòi đến vậy.

Hạ Dĩ Đồng dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt, dìu chị ấy trở lại phòng, trước giờ khi cô hỏi câu này, chờ Lục Ẩm Băng không còn khóc mới thôi. Cô hỏi không phải vì cần đáp án của Lục Ẩm Băng, đợi lúc ăn cơm tối, Lục Ẩm Băng lại trưng ra vẻ mặt điềm nhiên như không có gì liên quan tới chị ấy vậy.

Chị ấy luôn thay đổi thất thường, mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, Hạ Dĩ Đồng cũng nhận ra điều đó, đặc biệt là khi nói chuyện về giới giải trí, tâm trạng Lục Ẩm Băng thay đổi vô cùng mãnh liệt, dần dần Hạ Dĩ Đồng cũng ít khi đề cập tới nó. Nhưng cả hai đều hoạt động trong giới giải trí, Lục Ẩm Băng đương nhiên nhận ra Hạ Dĩ Đồng đang né tránh nhắc tới những chuyện kia, yên tĩnh thì yên tĩnh, nhưng yên tĩnh lại lộ ra bầu không khí quỷ dị, nhưng lại chẳng có hứng thú nói với cô những chuyện khác.

Quốc khánh nghỉ vài ngày, trong buổi tối ngày nghỉ cuối cùng, Liễu Hân Mẫn bê một đĩa hoa quả để lên bàn, để Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng vừa ăn vừa xem TV, Hạ Dĩ Đồng lên tiếng "Cảm ơn", Liễu Hân Mẫn nhìn hai người họ một lượt, tâm trạng nặng nề quay về phòng.

Lục Vân Chương đang thay quần áo chuẩn bị tắm rửa, nhìn thấy vợ mình ỉu xìu nên hỏi một câu: "Sao thế? Con gái chúng ta vẫn ổn chứ?"

Liễu Hân Mẫn: "Bây giờ trông vẫn ổn."

Lục Vân Chương: "Vậy sao bà không vui?"

Liễu Hân Mẫn ngồi xuống cạnh giường, vẫy tay với ông, ra hiệu ngồi xuống cạnh mình.

Lục Vân Chương: "Hử?"

Liễu Hân Mẫn nhìn thoảng qua hướng cửa, ngoài cửa chính là phòng khách: "Ông có phát hiện ra..."

"Phát hiện cái gì?" Lục Vân Chương hỏi.

"Từ lúc Hạ Dĩ Đồng nghỉ lễ mấy ngày rồi qua đây, số lần con gái chúng ta phát bệnh càng nhiều hơn?" Lúc trước Hạ Dĩ Đồng bận rộn vài ba ngày mới tới một lần, Lục Ẩm Băng ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà, lúc Liễu Hân Mẫn nấu ăn cũng sẽ phụ giúp một tay.

Lục Vân Chương suy nghĩ một lúc, sắc mặt cũng dần trầm xuống: "Bà không nói thì tôi cũng không chú ý tới, có chút nghiêm trọng."

Liễu Hân Mẫn nhận được đáp án khẳng định của Lục Vân Chương, biểu cảm phút chốc không bình tĩnh: "Rốt cuộc nguyên nhân là sao, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói con bé sau này đừng tới nữa?"

Lục Vân Chương bất đắc dĩ nhìn bà rồi thở dài một cái: "Nói huyên thiên gì vậy, người ta là cặp vợ chồng trẻ, tình cảm thắm thiết, sao bà còn muốn đánh gãy đôi uyên ương? Không đánh gãy được, còn khiến bà tổn thọ nữa đấy."

Liễu Hân Mẫn giải thích: "Không phải tôi muốn đánh gãy đôi uyên ương, tôi chỉ là đề nghị một cái, không phải ý định chia rẽ hai đứa, ý của tôi là... Được rồi, vậy ông nói thử xem bây giờ phải làm sao?

Lục Vân Chương: "Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với con bé, bà đừng để Băng Băng biết chuyện này."

Liễu Hân Mẫn: "Ông nghĩ tôi là kiểu người thế nào thế hả, tôi đương nhiên sẽ không nói nửa lời rồi."

"Trước mắt cứ quyết định vậy đi, bà đi ngủ sớm đi." Lục Vân Chương day day huyệt thái dương, "Đừng nghĩ ngợi, tóc bà bạc đi trông thấy rồi đây này, mọi chuyện còn có tôi lo nữa mà."

Liễu Hân Mẫn phản hồi một tiếng, rồi chui ngay vào trong chăn, nhắm mắt lại: "Ngủ thôi."

Lục Vân Chương phì cười, tắm lẹ rồi cũng trèo lên giường.

Phòng khách vẫn vang lên tiếng TV, đang chiếu một show tạp kỹ, nhân khí rất cao, mặt Lục Ẩm Băng không chút biểu cảm, thấy cô nhìn sang, miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: "Em xem đi, không cần chú ý tới chị."

Lời này khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, cô tắt tiếng TV, nói: "Em đọc truyện cổ tích cho chị nghe nhé?"

"Không muốn nghe."

"Đọc thơ?"

"Những bài thơ kinh điển chị đều nghe rồi."

"Còn Đường thi Tống từ Nguyên khúc chị muốn nghe cái gì, em đều có thể đọc chị nghe."

Lục Ẩm Băng lắc đầu.

"Hát nhé?"

Lắc đầu.

"Nhảy?"

Lắc đầu.

Hạ Dĩ Đồng đè xuống cảm giác muốn giơ tay lau mặt mình thật mạnh để giữ lại chút tỉnh táo, để tâm trạng ổn định lại, bệnh nhân rất nhạy cảm, cô không thể lan truyền cảm xúc tiêu cực của mình sang Lục Ẩm Băng.

"Lúc trước ở nhà chẳng phải mọi thứ còn tốt sao?" Ngón tay Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, từ lông mày cho tới xương quai hàm, dịu dàng nói, "Tại sao giờ lại bất ổn vậy rồi? Có thể nói cho em biết nguyên nhân được không?"

Lục Ẩm Băng ngẩn người nhìn cô.

Hạ Dĩ Đồng: "Biết nguyên nhân thì em mới biết mình nên làm gì chứ? Lục lão sư, chị cũng muốn trở nên tốt hơn mà? Em vẫn nhớ chị từng nói với em, cuộc sống không phải để bị đánh bại, chị còn nhớ không?"

Ánh mắt Lục Ẩm Băng từ từ chuyển động, Hạ Dĩ Đồng thấy được tia hi vọng, trong lòng mừng rỡ: "Cho nên nếu có chuyện gì thì đừng giấu em nhé, chị có thể nói với em, em là vợ chưa cưới của chị mà."

"Vợ chưa cưới?" Rất nhanh trong ánh mắt của Lục Ẩm Băng lại ẩn hiện tia bi thương, tựa như hiện tại cô không có tư cách này.

"Đúng, là em, sau này sức khỏe chị ổn lại rồi chúng ta sẽ kết hôn."

"Đau." Lục Ẩm Băng chỉ nói một chữ.

Trái tim Hạ Dĩ Đồng cũng đau theo lời nói đó, tiếp tục hỏi: "Đau chỗ nào, chỗ nào thế?"

"Chị không biết." Lục Ẩm Băng trượt xuống khỏi sofa, quỳ gối trên mặt đất, biểu cảm thống khổ, Hạ Dĩ Đồng giữ hai tay cô, cô như giật điện đẩy tay Hạ Dĩ Đồng ra, rồi lại co lại, dựa lưng lên mép bàn trà, "... Đừng chạm vào chị, em để chị yên tĩnh một chút."

Toàn thân Lục Ẩm Băng run rẩy, tay chân lạnh ngắt, nỗi buồn và sự tuyệt vọng như dung nham phun trào, chảy theo từng dây thần kinh của cô, thấm vào từng tế bào cô. Giống như ngọn lửa hung bạo đốt cháy và phá hủy mọi thứ, nhưng lại không có nhiệt độ, cứ âm ỉ cháy.

Hạ Dĩ Đồng: "Lục---"

Lục Ẩm Băng hét lên: "Đừng nói nữa!"