An Nhiên

Chương 105: Thế giới 4 - Chương 11



"Ta sẽ là người mở màn đầu tiên. Ta không ghét đứa trẻ do ta ban phước nhưng ta ghét bị khinh nhờn."


Nam thần Calliope sảng khoái mà cười. Ngay lập tức bàn cân bên trái bị nâng lên cao.


"Hừ, kẻ hỗn xược như vậy đáng lẽ không nên tồn tại." – Nữ thần Pheadia mang vẻ mặt tràn ngập chán ghét mà đưa ra phán quyết của mình. Bàn cân bên trái lại tiếp tục được nâng lên cao.


Hai trong bốn vị thần lớn nhất của giới thần đã lựa chọn trừng phạt Aristos rồi những tiểu thần khác dù có lập trường hay không cũng liền bắt đầu đưa ra những quyết định riêng mình. Đến lượt thần hắc ám Bairbin, lão là kẻ ít nói nhất trong tất cả các vị thần. Khác với những vị thần khác, lão không hề đưa ra câu bình phẩm gì về đứa trẻ của thần. Chỉ đến khi tất cả thần linh khác nhìn thấy bàn cân bên trái hơi hạ xuống, họ mới biết rằng thần Bairbin đã bỏ phiếu.


Lão lựa chọn Aristos không phải vì lão có tình cảm gì với đứa trẻ của thần này mà chỉ đơn giản là lão muốn đối địch với thần Calliope còn kẻ bị đem lên bàn cân kia là ai lão cũng không thèm quan tâm.


Nam thần Calliope  không hề để tâm đến buổi phán quyết. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ chống cằm nhìn chăm chú về phía nam thần tóc đen. Hắn muốn nhìn xem cậu lúc này đang có biểu cảm gì.


"Thần Achilleas, hình như thần chưa đưa ra lựa chọn của bản thân mình." – Nữ thần Pheadia cũng nhận ra vẻ trầm tư lại thường của chàng trai liền lên tiếng thúc giục cậu. – "Ngài cũng mau đưa ra phán quyết để kết thúc tết cả đi."


Nữ thần biết thần Achilleas sẽ đứng về phe mình. Vì cô biết khi lựa chọn đứa trẻ của thần, thần Achilleas đã ăn hối lộ của vương phi. Vì kết quả không được như vương phi mong muốn nên vị thần của sự chết chóc này đã ăn không ít khổ. Chính vì điều này hắn không hận Aristos mới là lạ. Dẫu sau này thần Achilleas cũng đến tìm cô để cầu xin cô giúp đỡ Aristos nhưng Pheadia chỉ cho rằng thần đang muốn lấy Aristos làm cớ đến gặp mặt mình.


Nữ thần của sự sống đã đúng. Thần Achilleas ghét ngũ hoàng tử Aristos đến nỗi hận không thể đâm hắn chết đi sống lại nhưng Mạc Nhiên thì lại không. Làm sao cậu dám hận nhân vật chính được cơ chứ.


Khi chứng kiến cán cân của Aristos đang dần dần hạ xuống, nữ thần Pheadia kinh ngạc nhìn về phía Mạc Nhiên. Ngược lại thần Calliope lại ngửa đầu lên trời cười to một tiếng dài.


"Thần Achilleas, thần có thể giải thích cho ta vì sao thần lại lựa chọn đứng về phía đứa trẻ kia không?"


"Không vì lý do gì cả. Ta chỉ cảm thấy hắn không đáng bị như vậy." – Mạc Nhiên đạm nhiên đáp lại câu hỏi của nam thần tóc vàng.


Hắn không đáng để các ngươi coi như món đồ chơi thích thì chơi còn không thích thì vứt đi.


"Vậy sao..."


Khóe môi vị nam thần ngày càng nhếch cao hơn. Trong phút chốc thần điện liền tối om chỉ còn duy nhất một ánh sáng le lói phát ra từ ngọn đuốc bên cạnh vị nam thần tóc đen. Mạc Nhiên chưa kịp hiểu gì thì thần Calliope đã di chuyển đến gần cậu.


"Ta ban phát cho hắn vẻ đẹp, sự thông minh, dũng cảm và lòng trung thành tuy nhiên hắn lại sử dụng nó theo cách riêng của hắn mà không hề nghe theo chúng ta sắp đặt. Đây là tội mạo phạm thần."


"Ngài nghĩ Aristos thật sự cần sự ban ơn của ngài sao?" – Mạc Nhiên trào phúng mà cười.


"Ý ngài là sao?"


"Cho dù không có các thần, Aristos vẫn sẽ mang trong mình sự thông minh và lòng dũng cảm. Hắn tốt đẹp như ngày hôm nay không phải vì sự ban ơn của chúng ta mà là do hắn đang nỗ lực từng ngày để có thể tốt đẹp."


"Ngài... nhân hậu hơn ta tưởng đấy." – Thần Calliope không hề tức giận ngược lại còn cười tươi hơn. – "Vậy nói cho ta biết, ngài là ai?"


"Cái gì?"


"Ta đã thấy rất lạ rồi. Đột nhiên trở nên có tình người hơn, dám đắc tội với các thần khác để bảo vệ một nhân loại. Đó không phải phong cách hành xử của thần. Thần từ trước đến nay đều vô tình."


"Ta là ai cũng đâu liên quan đến ngài đâu thưa ngài khỉ lông vàng." – Mạc Nhiên mỉm cười từ từ đứng dậy đối diện trực tiếp với vị thần mạnh nhất trong tất cả các vị thần. – "Đừng quên ta còn là thần chiến thắng. Ta đứng về phía nào thì phe đó chắc chắn giành chiến thắng."


"Dù không biết đã xảy ra chuyện gì khiến ngài thay đổi như vậy nhưng ta thích sự hiếu thắng hiện tại. Tuy nhiên ta vẫn phải cảnh báo ngài, hẳn ngài cũng đã đến mê cung Valas rồi."


"Đúng vậy."


Hơn nữa mị còn đập vỡ cái mê cung đó cơ.


"Valas đã không còn ở trong đó nữa. Ngài có bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ của thần chính là Valas chuyển thế sao?"


"Ngài thật sự lo lắng cho vận mệnh của các vị thần sao? Chứ không phải vì ngài bị hắn bắn thương nên đem lòng hận thù muốn trừng trị hắn?"


Muốn mượn kế này chia cắt cậu và đồng bọn nhỏ sao? Nằm mơ! Cậu đẹp chứ đâu có ngu.


"Ngài nghĩ sao cũng được." – Nam thần tóc vàng liền nhún vai đầy tùy ý. – "Nhưng ngài biết vì sao ta mở buổi yến tiệc này không? Bởi vì Aristos đã chọc tức nữ thần Pheadia. Nó không hề ngủ với người bạn đời mà nữ thần lựa chọn, ngược lại một mình chạy đến thần điện của ngài để bày tỏ tình cảm. Achilleas, tình cảm đứa trẻ ấy dành cho ngài đã không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa tín đồ và thần linh nữa."


Nghe đến đây Mạc Nhiên hơi khựng lại. Dù biết lời của cái tên Calliope này không đáng tin 100% nhưng rút kinh nghiệm từ những thế giới trước, cậu không nhịn được mà hoài nghi. Cậu có thường xuyên xuất hiện trước tên nhóc này đâu. Hơn nữa nhóc con Aristos cũng không nhìn thấy cậu.


"Như vậy thì đã sao." – Dẫu trong lòng là một đống ngổn ngang nhưng ngoài mặt Mạc Nhiên vẫn phải make up cho bản thân một biểu cảm siêu cool ngầu.


"Hả?" – Thần Calliope có chút bất ngờ trước câu trả lời của vị thần kì lạ này.


"Hắn là tín đồ của ta. Ta cho phép."


*****


Dẫu Mạc Nhiên đã cật lực đấu tranh bảo vệ cho đứa nhỏ nhà mình nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Aristos sẽ bị trừng phạt. Vào ngày hôm sau, thần Calliope đã cho chim thần của mình mang đến chỉ dụ, toàn cung điện Balisia liền ngập tràn sự hỗn loạn.


"Chuyện này là sao?" – Đức vua tức giận ném tất cả đồ đạc trên bàn xuống.


Chúng hoàng tử công chúa đứng hai bên vội vã cúi gặm mặt. Duy chỉ có thanh niên quỳ ở chính giữa điện vẫn hiên ngang ngẩng đầu. Sau kỳ trưởng thành, Aristos đã hoàn toàn nảy nở để có đủ điều kiện trở thành vị tướng lĩnh nơi chiến trường. Tuy nhiên ngay lúc này, vị tướng lĩnh tương lai ấy lại trở thành kẻ tội đồ của Balisia.


Cleatus lo lắng cắn cắn móng tay của mình. Nếu là trước đây, trước vẻ đẹp và thể hình đầy hoàn mỹ kia, cậu sẽ say mê mà thưởng thức tuy nhiên giờ phút này trong lòng thiếu niên chỉ có giận dữ cùng ghê tởm. Dù Aristos không hề chạm vào cậu nhưng trên danh nghĩa người này vẫn là bạn đời của hắn. Lúc này đây, chỉ dụ của thần đã phán tội Aristos cùng toàn thể đất nước Basilia. Nói cách khác cậu đang là bạn đời của một kẻ phản quốc.


"Thần chẳng phải đã nói chỉ cần chúng ta chặt tay phải của ngũ hoàng tử thì mọi trừng phạt lên Balisia sẽ bị xóa bỏ sao." – Vương phi mỉm cười nhẹ nhàng xoa bóp hai vai đức vua.


"Nhưng nếu mất đi tay phải, Anh Aristos sẽ không thể cầm kiếm bắn cung hay cưỡi ngựa được. Ngài không thể làm thế với anh ấy!" – Tiểu công chúa nức nở mà phản đối.


"Công chúa, nếu như không làm vậy thì toàn thể Balisia sẽ phải chìm trong biển lửa." – Vương phi từ tốn mà dỗ dành công chúa.


"Nhưng anh Aristos có làm gì đâu... hức hức..."


"Đúng là không làm gì nhưng con khỉ Calliope lại không nghĩ vậy." – Mạc Nhiên thở dài bay lơ lửng trong không trung.


"Vì an toàn của Balisia. Chặt đi!"


"Phụ hoàng!"


"Đức vua xin ngài hãy dừng lại."


Đúng lúc này, một người đàn ông to lớn chợt chạy vào đại điện. Hắn mặc áo giáp tay cầm kiếm có lẽ là một binh lính trong quân đội.


"Ngươi là ai? Vì sao lại tự ý xông vào cung điện?" – Đức vua còn đang phiền não về vấn đề của ngũ hoàng tử liền quát lớn trách cứ người đàn ông kia.


"Thuộc hạ là chỉ là một tiểu binh ở trong quân đội nhưng thuộc hạ đã từng bồi luyện ngũ hoàng tử một thời gian. Thuộc hạ cảm thấy ngũ hoàng tử rất tài năng không đáng để bị hủy hoại như vậy."


"Ngươi..."


"Trước cửa cung điện còn có muôn vàn binh lính cùng người dân đang quỳ cầu xin ngài đừng chặt tay của ngũ hoàng tử."


"Các ngươi! Các ngươi... điên hết rồi!" – Đức vua tức giận đến thở hồng hộc. – "Vậy tương lai của đất nước này sẽ ra sao? Thời hoàng kim của Balisia sẽ lụi tàn chỉ vì ta muốn bảo hộ con trai của mình sao?"


Mạc Nhiên hơi nhíu mày nhìn không khí đầy đau khổ như trong phim drama Hàn cuối cùng vẫn phải là cậu ra tay thì chuyện này mới yên được. Trên tay chàng trai tóc đen liền xuất hiện một đống hoa đỏ. Cậu liền tùy ý mà rắc lên đầu người thanh niên đang quỳ giữa đại điện khiến ai nấy đều kinh ngạc.


"Đây là... hoa Achilleas?"


"Phải rồi, tuy tất cả các bức tượng thờ thần đều một đêm vỡ vụn nhưng chỉ có duy nhất tượng của thần Achilleas không mảy may nứt vỡ." – Lúc này đại tư tế mới từ trong quần chúng bước ra. – "Có lẽ thần Achilleas vẫn còn ở lại cạnh chúng ta. Ngài không rời bỏ chúng ta, ngài không rời bỏ Balisia."


"Như vị thì quá tốt rồi." – Vị binh lính kia vui sướng mà vỗ tay. – "Thần Achilleas là vị thần của chiến thắng. Ngài sẽ giúp chúng ta chiến thắng Dimitris."


"Nhưng ta đâu biết được hoa của thần đặt lên người Aristos mang ý định bảo hộ hay nguyền rủa hắn chết đi chứ." – Vương phi bất mãn mà phản đối.


"Nếu ta muốn tên nhóc này chết ta chỉ cần bùm một phát để dây leo hoa xuyên qua tim rồi cần gì rắc hoa đầy romantic như vừa rồi." – Mạc Nhiên hừ lạnh mà giơ ngón giữa với vị vương phi kia.


Trước sự bảo vệ của dân chúng cùng binh lính và sự phản đối kịch liệt của vương phi, đại tư tế cuối cùng cũng đứng ra hòa giải.


"Nếu chúng ta không biết được ý định của thần Achilleas là gì chi bằng lúc này mang tượng của ngài đến. Nếu thần nâng tay trái cao hơn tay phải có nghĩa trận chiến này chúng sẽ thắng nhưng nếu thần nâng tay phải lên đồng nghĩa thần cũng theo những vị thần khác đều rời bỏ chúng ta."


Tay trái thần Achilleas cầm một thanh kiếm đại diện cho sự chiến thắng, tay phải thần cầm một chiếc đầu lâu, từ trong hốc mắt đầu lâu mọc ra một bông hoa màu đỏ, đó là bông hoa Achilleas. Theo truyền thuyết, nếu thần nâng tay trái cao hơn tay phải có nghĩa trận chiến này họ sẽ thắng nhưng nếu thần nâng tay phải lên đồng nghĩa họ sẽ chết hết.


"Nghe hay đấy. Ta chắc chắn sẽ bảo hộ đứa trẻ của ta rồi."


Mạc Nhiên vui vẻ mà gật đầu dẫu biết đám người này chẳng nghe thấy cậu nói gì. Ha, tên Calliope mà ở đây cậu sẽ chỉ thẳng vào mặt hắn mà cười ha ha. Cậu đã nói rồi. Cho dù bọn thần có rút lại lời cầu chúc phúc thì sự nỗ lực của Aristos vẫn sẽ được binh lính và dân chúng công nhận.


Tuy nhiên khi bức tượng của thần Achilleas được đưa ra, Mạc Nhiên lại chẳng biết cách này để điều khiển cho tay trái bức tượng nâng lên. Trước rất nhiều ánh mắt mang theo đủ loại cảm xúc, Mạc thần-mà-không-phải-thần chỉ biết cắn răng ôm lấy tay phải của bức tượng mà đè nó xuống.


"Ngài đang làm gì vậy thưa chủ nhân của ta?" – Đúng lúc này người thanh niên đẹp tựa thiên sứ Grey xuất hiện cùng với hai thiếu niên Black và White. – "Thần điện của ngài ta đã tu sửa xong ngài có thể..."


"Mau giúp ta một tay!"


"Ngài đang làm gì vậy?"


 "Đẩy cái này xuống..."


"Nhưng mà nó không hợp với hình tượng của kẻ hèn này lằm thưa chủ nhân..." – Người thanh niên giật giật khóe môi muốn xoay người đi.


"Đây là mệnh lệnh!"


Cuối cùng một vị thần là Mạc Nhiên cùng đám nô bộc gồm Black, White và Grey hò dô ta đè tay phải của bức tương xuống. May mắn Black sinh ra với sức mạnh phi thường có thể ngang với một nghìn Mạc Nhiên nên đã thành công kéo được cánh thay bức tượng hạ xuống. Khụ... thật ra mà Black trực tiếp làm đứt cánh tay phải của bức tượng.


"Vậy là thần Achilleas đứng về phía Balisia chúng ta rồi!"


Đám binh lính cùng quần chúng không ngừng hoan hô mà ôm chầm lấy nhau.


"Như vậy... Aristos!" – Đức vua nghiêm túc gọi tên người thanh niên.


"Có con."


"Đánh bại lũ người Dimitris, bảo vệ Balisia. Việc làm này ngươi làm được không?"


"Nếu con thất bại, con nguyện dâng lên đầu mình."


"Vậy đừng làm ta thất vọng."


*****


Khi Mạc Nhiên tiến vào lều của Aristos, người thanh niên đang tự băng bó cho mình. Vết thương này là do đức vua gây ra sau khi nghe đại tư tế thông báo về chỉ dụ của thần. Tuy nhiên từ đầu đến cuối vị ngũ hoàng tử này chẳng hề cắn răng kêu đau một câu nào. Thấy cậu đã không sao rồi Mạc Nhiên liền định rời đi luôn. Dù sao cậu chỉ muốn ghé qua nhìn một chút thôi.


Tuy nhiên ngay lúc này, người thanh niên đang an tĩnh quấn băng chợt vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu. Hành động này dọa Mạc Nhiên sợ đến ngây người. Tên nhóc Aristos có thể nhìn thấy cậu hơn nữa còn có thể chạm vào cậu?


"Ngài lại đi rời đi chóng vánh như lần trước sao?" – Aristos ngẩng đầu, con ngươi hổ phách không còn trầm lặng như mọi khi nữa mà không xuất hiện những đợt sóng ngầm.


"Ta..."


"Là ta đã đem lại rắc rối cho ngài nhưng ta không ân hận." – Người thanh niên cúi xuống thành kính hôn lên mu bàn tay chàng trai tóc đen. – "Ta không ân hận chống lại thần cũng không ân hận đã yêu ngài."


Hắn hơi dùng lực một chút, cả người Mạc Nhiên theo bản năng liền ngã lên người thanh niên. Aristos áp đầu chàng trai vào lồng ngực trần để cậu cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ của mình. Lúc này Mạc Nhiên mới hoảng hồn đẩy người thanh niên ra.


"Chúng ta không thể."


"Vì sao? Vì ta là loài người hay vì ta không đủ mạnh bằng ngài?" – Aristos lộ ra thần sắc u tối mà nhìn chằm chằm người thanh niên.


"Không phải. Chuyện này không liên quan đến nhóc."


Mạc Nhiên liền lắc đầu phủ nhận. Cậu cũng là loài người chỉ là do ở thế giới này cậu đóng vai thần thánh mà thôi vì vậy cậu không có quyền coi thường thiếu niên.


"Mà vì ta không có tâm."