Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 230: Cảm Giác Bị Lừa Gạt Rồi!



Trương Chí Toàn liếc mắt sang nhìn ba cô gái đang ngồi trên giường, chỉ thấy các nàng đang lén lút nhướng mày nghị luận với nhau làm ông không khỏi âm thầm thở dài. Cứ tưởng các nàng có tiếng nói trong nhà lắm, không ngờ vẫn không thể làm chủ cục diện.

Mà ở bên kia, ba người Na Trát cũng đang rất sốt ruột, các nàng cũng cho rằng Thẩm Ngôn đang chê mức cát-sê ấy ít. Nhưng là chồng ơi, cái khoản cát-sê đó đã là hơi bị cao rồi đấy, nhóm các nàng phải từ từ tăng giá trị bản thân chứ không thể một lúc mà trở thành người có giá trị mấy triệu như bây giờ đâu.

Không có nghệ sĩ nào cát-sê vừa vào nghề đã có mức giá trên trời hết, cái gì cũng phải có quy trình của nó.

- Ha ha ha, giá trị con người của Thẩm lão sư ư? Nhất định là vô giá rồi.

Trương Chí Toàn cười cười, lấy lòng nói.

Nào ngờ Thẩm Ngôn lắc đầu, thẳng thắn đáp:

- Mỗi một con người hay một vật gì đó đều có thể định giá, chỉ là giá trị nhiều hay ít mà thôi. Anh cứ nói thật đi, anh cảm thấy giá trị của em đáng giá bao nhiêu tiền?

Trương Chí Toàn: ". . ."

- Đây mới đúng là cao thủ...!

Trương Chí Toàn thầm than trong lòng.

Ban đầu ông cứ nghĩ chỉ cần đề phòng ba cô nàng Đông Lỵ Á là đủ, thật sự không nghĩ rằng Thẩm Ngôn mới là người mà Trương Chí Toàn ông cần phải dè chừng.

Thế nhưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng, nếu như Thẩm Ngôn là một kẻ ngốc nghếch thì cũng không có khả năng Lưu Vĩ kêu ông đường xá xa xôi tới đây chỉ để thông báo chuyện tăng giá cát-sê cho cậu ta. Xét cho cùng thì Thẩm Ngôn rõ ràng là một người có đầu óc.

Càng nghĩ Trương Chí Toàn lại càng cho rằng Thẩm Ngôn mới đúng là cao thủ đàm phán, bởi vì hắn đang dùng kỹ xảo quen thuộc nhưng cực kỳ hiệu quả khi bàn chuyện tiền bạc với nhau. Ấy là lời nói đưa ra không chỉ rõ là ý gì, làm người nghe không thể bắt được lỗi trong câu nói đó, cũng không nhìn thấu được độ nông sâu, tuy nhiên mục đích thì vẫn có thể đạt được. Thẩm Ngôn đây là đang lấy lui làm tiến, muốn đối phương phải đưa ra con át chủ bài của mình.

- Một ngàn tám trăm vạn!

Trương Chí Toàn đưa tay xoa cằm, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn và đáp:

- Đây là thành ý lớn nhất của anh và bên phía nhà đài rồi. Không giấu giếm gì em, đây là mức cát-sê cao nhất mà tổ tiết mục có thể chi trả. Nếu em muốn mức giá cao hơn, ví dụ như ba ngàn vạn hay năm ngàn vạn thì nói thật, bọn anh vẫn có thể cố gắng duyệt chi. Nhưng Nha Nha, Na Trát, Sư Sư, hẳn là các em cũng biết, bọn anh cũng có chỗ khó xử mà. Nếu thật sự ký hợp đồng với Thẩm Ngôn và đưa ra mức cát-sê như vậy, chắc chắn sẽ gây ra nhiều điều tiếng. Bọn anh đứng vai trò bên phía nhà đài, không chỉ anh mà Lưu chủ nhiệm và cao tầng bên Tương Nam còn phải xem xét đến cảm nhận của các thành viên trong Hoa Thiếu đoàn cũng như cảm nhận của các nghệ sĩ khác đang hợp tác cùng Tương Nam nữa. Đâu phải anh cứ muốn đưa ra một con số bao nhiêu là đưa. Cá nhân anh cho rằng, cái giá tiền một ngàn rưỡi vạn ấy đã mang tới cho bọn anh áp lực rất lớn. Các em cứ thử nghĩ lại xem.

Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát ba mặt nhìn nhau, tuy không ai nói gì, nhưng thật ra trong lòng các nàng đều rất đồng tình với những gì Trương Chí Toàn nói.

Các nàng âm thầm ra mắt đưa hiệu cho Thẩm Ngôn, ý bảo là ‘chồng ơi mau gật đầu đồng ý đi thôi, cái giá một nghìn tám trăm vạn ấy là xem như chúng ta hời rồi.”

Tuy nhiên Thẩm Ngôn đang ngồi một mình bên ghế sô pha kia vẫn im lặng, nét mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, không biểu lộ chút cảm xúc gì, không có sự kích động, cũng không hề có sự mất vui.

Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi lại:

- Anh cảm thấy bản thân em trị giá một nghìn tám trăm vạn sao?

- Hai ngàn vạn!

Trương Chí Toàn nhanh chóng giơ hai ngón tay tay ra, âm thanh cũng bất giác lớn tiếng hơn.

Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát thoáng giật mình, ngẩn người. Sau đó bình tĩnh lại thì trong lòng lập tức thầm mắng, đờ mờ nhà ông ta chứ, ranh giới cuối cùng của ông ta rốt cuộc là ở đâu? Lần nào Trương Chí Toàn cũng nói là bày hết thành ý ra rồi, thế mà sau đấy ông ta vẫn có thể tăng giá được.

Các nàng sâu sắc cảm nhận được việc: mình bị lừa rồi. Rõ ràng lúc trước các nàng quá ngu ngốc nên mới đi thỏa hiệp với giá tiền mà Trương Chí Toàn đưa ra, cũng may là Thẩm Ngôn tỉnh táo, nếu không thì hóa ra các nàng vừa bị thiệt mất năm trăm vạn chỉ vì thói nhẹ dạ cả tin.

Thật ra trong lòng Trương Chí Toàn cũng rất khổ sở, cứ liên tục thay đổi giá tiền mà mình đề xuất như thế chẳng khác nào ông vừa tự vả vào mặt mình.

Nhưng không còn cách nào khác, áp lực trên người Thẩm Ngôn tạo ra quá lớn làm cho Trương Chí Toàn cảm giác trên trán mình bất giác đổ đầy mồ hôi.

Trương Chí Toàn đã từng đàm phán với rất nhiều người, từng nói chuyện và tiếp xúc qua với vô số nghệ sĩ và người đại diện. Nhưng ông chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào như Thẩm Ngôn cả.

Nói như thế nào đây, quanh người Thẩm Ngôn như có một lớp sương mù khiến người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ và ranh giới cuối cùng của hắn là gì. Hơn nữa khí thế phát ra từ người hắn còn mang lại cho người đối diện áp lực rất lớn, làm cho người ta thấy nhụt chí phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại, mà càng suy nghĩ nhiều thì lập trường ban đầu trong lòng sẽ không còn vững chắc được nữa.

Đây chính là hiện trạng trước mắt mà Trương Chí Toàn đang gặp phải.

- Hai ngàn vạn! Không thể nhiều hơn được nữa, cái giá mà tổ tiết mục đưa ra đã là cao nhất tại thời điểm này rồi, anh có thể thề là không có bất kỳ công ty chủ quản nào có thể đem tới nhiều đãi ngộ như thế cho em được đâu.

Trương Chí Toàn thiếu điều chỉ tay lên trời mà nói.

Trời mới biết, Trương đạo diễn cảm thấy thiệt là oan ức, ấy vậy mà Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát ngồi bên kia nghe thế còn công khai bĩu môi ra mặt. Bởi vì lúc này các nàng không còn thấy tin tưởng Trương Chí Toàn được nữa, Trương Chí Toàn nói lời tương tự tổng cộng đã ba lần rồi. Mỗi lần Trương Chí Toàn đều nói đây là giá cao nhất, kết quả thì sao? Chẳng phải sau đó giá cát-sê lại tiếp tục đẩy lên một nấc cao hơn nữa ư?

Cả ba người các nàng đều cảm thấy, chi bằng cứ thử hô giá lên hai ngàn năm trăm vạn luôn xem sao.

Các nàng nhìn chằm chằm về phía Thẩm Ngôn, trong đôi mắt long lanh của bọn họ bày ra sự ám chỉ rất rõ ràng, nhưng càng nhiều hơn là sự sùng bái và yêu thích đối với hắn.

Người đàn ông của bọn họ quả là giỏi giang. Anh ta không nói nhiều lời, chỉ ngồi yên tĩnh trên ghế, tùy tiện đối đáp vài ba câu mà có thể kiếm lời được những năm trăm vạn, thật là lợi hại!

- Em cũng tin rằng đây chắc là giới hạn của Trương đạo diễn rồi, thời điểm anh nói ra con số hai ngàn vạn, tay cũng phải run mất hai lần, chân mày thì nhíu chặt, có thể thấy trong lòng anh đang rất lo lắng nên mới làm ra phản ứng như vậy, có phải không?

Thẩm Ngôn nhếch môi nở nụ cười, bình thản trò chuyện với người đối diện.

Trương Chí Toàn cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu. Cuộc đàm phán ngày hôm nay là thất bại toàn tập của ông, cảm giác ngay từ lúc Thẩm Ngôn bước vào căn phòng này thì bản thân ông đã bị lột sạch sẽ quần áo, tất cả đều bị Thẩm Ngôn nhìn thấu, không giấu giếm hắn được chút nào.

Đồng thời Trương Chí Toàn đối với Thẩm Ngôn bây giờ cũng thêm mấy phần kiêng kỵ, có thể nói Thẩm Ngôn là một người không đơn giản, hay nói đúng hơn là rất lợi hại, bởi vì từ đầu tới cuối hắn vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc nào ra ngoài.

- Vậy Thẩm Ngôn, em cảm thấy thế nào?

Trương Chí Toàn cố gắng tăng thêm khẩu khí, thế nhưng giọng nói khó giấu được vẻ run rẩy, bởi vì hiện tại ông đang rất khẩn trương, con át chủ bài đã bị người ta biết được vậy còn không phải Thẩm Ngôn nói cái gì thì Trương Chí Toàn ông cũng đều phải nghe theo sao?

- Hai ngàn vạn ư?

Thẩm Ngôn bình tĩnh lặp lại, ngón tay trỏ đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu.

- Không tệ, rất nhiều người cả một đời cũng chưa chắc kiếm nổi nhiều tiền như vậy. . . Anh cảm thấy sức hút của em trị giá hai ngàn vạn đúng không?

Thẩm Ngôn mỉm cười, ngữ điệu không nhanh không chậm hỏi Trương Chí Toàn.

“...”

Trương Chí Toàn cảm thấy ông sắp phát điên rồi, thật sự rất muốn lật bàn đập ghế, sau đó mắng to một câu: ‘Thẩm Ngôn là đồ chết tiệt!’ Được hay không thì nói dứt khoát một câu, hỏi lại câu đó để làm gì?

Trương Chí Toàn cố nén lửa giận, cố nén không trở mặt với Thẩm Ngôn, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự khó chịu rõ rệt.

- Ý của em là em vẫn chưa hài lòng với giá hai ngàn vạn?

Trương Chí Toàn cũng không thèm tôn trọng gọi Thẩm Ngôn là Thẩm lão sư nữa, dù sao cũng sắp trở mặt tới nơi rồi.

Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp:

- Mỗi người hay là mỗi đồ vật đều có giá trị của riêng mình. Nhưng mà giá trị này có thể thay đổi, vì sự khác biệt trong cảm nhận của từng người, khác biệt ở địa điểm, khác biệt ở thời gian thì giá trị đó sẽ khác đi.

Một bình nước khoáng, trong siêu thị chỉ bán được với giá một đồng tiền, nhưng nếu như cầm tới sa mạc, có thể sẽ bán được một trăm đồng, thậm chí là một ngàn đồng hoặc hơn thế nữa.

Một đứa bé, trong mắt người khác thì không có giá trị gì nhưng trong mắt người mẹ thì lại là vô giá.

Thẩm Ngôn không trả lời thẳng vào câu hỏi của ông ta, hắn chỉ nhàn nhạt nói bâng quơ về những việc khác.

Thế nhưng nhiêu đó đã đủ khiến Trương Chí Toàn cúi đầu không đáp gì, lửa giận trong lòng cũng theo thời gian trôi vơi đi một ít, thay vào đó là ông ta đang nghiêm túc suy nghĩ tới lời nói của Thẩm Ngôn.

Mà ba người Đông Lỵ Á bên kia thì. . . Tạm thời chưa hiểu gì. Các nàng mơ hồ không hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Ngôn. Đến cùng là hắn đang muốn nói hai ngàn vạn là nhiều hay ít? Thật khó hiểu!

Thẩm Ngôn vẫn nhịp nhàng gõ ngón tay trên đầu gối, giọng nói đều đều vang lên:

- Hai ngàn vạn đối với người nghèo mà nói là một số tiền lớn tới nỗi bọn họ có thể dùng cả đời để mơ ước. Nhưng với người có tiền thì nhiêu đấy chỉ đáng giá bằng một chiếc xe sang trọng hay một tòa biệt thự ở ngoại ô mà thôi. Đối với người càng có tiền… hừm, xem ra hai ngàn vạn cũng đơn giản chỉ là một con số.

Trương Chí Toàn hỏi thẳng:

- Đối với Thẩm lão sư thì sao? Em cho rằng hai ngàn vạn đáng giá hay không?

Thẩm Ngôn phì cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Chí Toàn, vẫn không vội đáp mà hỏi ngược lại:

- Anh đã từng nghe qua câu chuyện « Quái Nhân Trộm Mộ » của em chưa?

Trương Chí Toàn gật đầu.

- Nghe qua rồi.

Thẩm Ngôn:

- Anh cảm thấy nếu xuất bản « Quái Nhân Trộm Mộ » thì cuốn tiểu thuyết này sẽ trị giá bao nhiêu tiền?

Sắc mặt Trương Chí Toàn thoáng thay đổi, « Quái Nhân Trộm Mộ » trị giá bao nhiêu tiền ư?

Dù rất muốn hạ bớt nhuệ khí của Thẩm Ngôn thì ông ta cũng không làm được. Cứ nhìn vào sự hâm mộ và chờ mong của khán giả mỗi khi Thẩm Ngôn bắt đầu kể chuyện mà xem, đừng nói bọn họ, ngay như bản thân Trương Chí Toàn ở cái tuổi này mà cũng nghe đến mê mẩn, nghĩ vậy thôi cũng biết quyển tiểu thuyết đó mà được xuất bản sẽ thu về một con số lợi nhuận đáng ao ước tới cỡ nào?

- Cụ thể chính em cũng không biết rõ, nhưng có một điều em dám chắc, ấy là chỉ tính riêng nó thôi thì đã đủ vượt qua con số hai ngàn vạn rồi.

Thẩm Ngôn khẳng định chắc nịch.

Trương Chí Toàn câm nín, thật sự là không có cách nào phản bác. Hai ngàn vạn? Bằng kinh nghiệm của ông trong cái nghề này, « Quái Nhân Trộm Mộ » đâu chỉ đáng giá có hai ngàn vạn.

Mà Thẩm Ngôn bên kia cũng không hề đang phóng đại. Cụ thể giá trị thật của « Quái Nhân Trộm Mộ » như nào hắn không rõ, nhưng có một thứ giúp hắn tự tin khẳng định như vậy, ấy chính là ở kiếp trước bản lậu của cuốn sách này lộng hành hiên ngang nhiều vô kể, thế nhưng lợi nhuận từ nguyên tác, bán bản quyền làm game, làm phim… mà tác giả trả lời phỏng vấn đã hé lộ: ông ta thu về được những hơn một trăm triệu. Vậy nên con số hai ngàn vạn đương nhiên không là gì.

Mà nhìn vào tình hình bây giờ, nhờ Thẩm Ngôn tham gia show « Hoa Dạng Thiếu Niên », gián tiếp tuyên truyền cho « Quái Nhân Trộm Mộ » nên nguyên bản tác phẩm này mới nhận được sự chú ý và kỳ vọng của đông đảo khán giả, chắc chắn nếu xuất bản ở thời điểm hiện tại thì nhờ vào độ hot của chương trình, giá trị của cuốn sách sẽ còn tăng lên gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười mấy lần.

Vậy thì rốt cuộc giá trị con người của Thẩm Ngôn đáng giá bao nhiêu tiền đây? Trương Chí Toàn đau đầu suy nghĩ, bao nhiêu thì ông không biết, nhưng dù sao cũng không phải là hai ngàn vạn.

……………………