Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 224: Tham quan Song Tử Thành.



- Thẩm Ngôn! Bọn em ở bên này!!!

Vẫn là bầu không khí ấm áp như mùa xuân ấy, vẫn là tiếng nói và nụ cười đã đi sâu vào trái tim hắn.

Trên quảng trường Song Tử Thành.

Thẩm Ngôn mỉm cười đi đến chỗ hai chị em Kiều Phượng Nhi đang đứng.

- Không phải hẹn nhau hai ngày nữa gặp mặt sao? Hiện tại anh đến làm gì vậy?

Kiều Hoàng Nhi chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt to tròn hiếu kỳ hỏi.

- Còn không phải anh nhớ hai em sao? Anh không ngăn cản con tim mình được!

- Ha ha ha!

- Thẩm Ngôn, cái miệng anh ngọt thật đó!

Hai nữ bị Thẩm Ngôn vuốt mông ngựa mà vui vẻ không thôi.

- Hơn nữa, anh cũng muốn cùng hai em nắm bắt tình hình cùng tham quan Song Tử Thành trước khi ra vùng biên ải chứ!

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Ngôn nhanh chóng vào Tử Giới Vực đồng thời gọi hai nữ đến bồi tiếp mình, dù sao cũng là ngủ, con không bằng đi tham quan thế giới này một chút.

Trong nội thành, Thẩm Ngôn ôm eo lấy hai nữ đi băng băng trên đường cái. Vừa nhìn ngắm xung quanh vừa nói.

Cảm nhận đầu tiên của Thẩm Ngôn về ngôi thành này là nó khá nhỏ.

Đúng vậy.

So với Thánh Dương Thành thì ngôi thành này chỉ bằng một phần ba diện tích mà thôi, có lẽ vì hắn đã ở nơi đầu não của cả thế lực quen rồi, bây giờ về đến Guild của mình nên không kịp thích ứng.

Có lẽ các thành của Guild khác cũng như vậy đi.

Nhưng điều làm Thẩm Ngôn cảm thấy thích thú chính là kiến trúc ở đây rất tinh mỹ, như phong cách cổ đại phương Tây vậy, rất hoành tráng và cổ kính.

Hơn nữa vị trí chính giữa thành còn có một cây đại thụ khổng lồ.

Một toàn thành bằng phẳng nổi lên một cây đại thụ cao hơn 1000m là phi thường kích thích thị giác.

Hình ảnh hùng vĩ chấn động.

Thẩm Ngôn ngước nhìn cây đại thụ mà mồm há hốc.

Tán cây của nó bao phủ lấy toàn bộ tòa thành, mỗi cái lá to lớn bằng căn nhà, thập phần khủng bố.

Hắn đang tưởng tượng đám lá này mà rụng, có khi nào đè chết người không?

- Haha! Chị nhìn xem gương mặt ảnh kìa, hệt như chúng ta mới vào Tử Giới Vực vậy!

Kiều Hoàng Nhi cười ha ha trêu chọc lấy Thẩm Ngôn, kỳ thực hai nàng suốt hai, ba năm qua, trước khi đủ mạnh để gia nhập vào Guild lớn, cũng thường xuyên đi qua lại giữa các thành, nên cũng không còn lạ nữa.

Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Ngôn như thế, trông như trưởng bối nhìn xuống đám trẻ trâu mà tưởng tượng đến thời mình lúc nhỏ vậy.

Đáng thương Thẩm Ngôn vừa mới chân ướt chân ráo tiến vào Tử Giới Vực, găp ngay Đại hội tuyển thành viên bốn năm mới tổ chức một lần của cả thế lực.

Thế rồi đăng ký vào thi, nhận được cơ duyên mà mạnh lên nhanh chóng, gây nên tiếng vang lớn mà gia nhập Guild Song Tử.

Đùng một cái bị đá đến thành này.

Không bỡ ngỡ mới là lạ.

Vì chẳng ai phát triển nhanh như hắn cả.

- Nghe nói lúc trước cái cây này là nơi ở của tinh linh, còn nơi anh đang đứng này là ngôi thành của bọn họ, vì thấy nơi này địa thế rất thuận lợi, mà ở ngay dưới đất lại có một mỏ Coin lớn, nên guild của Lục hội trưởng 10 năm trước đã đánh chiếm lấy thành này, lập nên căn cơ cho công hội của mình, rồi đổi tên thành Song Tử Thành.

Kiều Phượng Nhi dẫn Thẩm Ngôn đi vòng quanh tham quan, thuận tiện giải thích.

- Tinh linh? Thế lực bản địa sao?

Kiều Hoàng Nhi gật đầu.

- Đúng thế! Tinh linh cũng là Program – thế lực bản địa, bọn họ được tạo ra từ thuở sơ khai, phát triển trên khắp Tử Giới Vực này, kể từ khi có người cường hóa chúng ta vào, bọn họ bị chúng ta công thành chiếm đất rất nhiều, đa phần là bị bắt làm tù binh cả.

- Em nói…bọn họ có biết bản nguyên thế giới này là gì không? Rồi bọn họ biết ta là ai rồi thế giới bên ngoài là gì không?

Thẩm Ngôn khó hiểu hỏi, nếu nói đám chương trình này đều có nhận thức tự thân, vậy bọn chúng không biết bản chất của bọn chúng chỉ là những mã code tạo ra à.

Kiều Phượng Nhi nghe câu hỏi của hắn, mỉm cười nói.

- Vấn đề này em cũng từng thắc mắc qua, nguyên lý thì em không nắm rõ, nói đại khái dễ hiểu là từ cái ngày Tử Giới Vực hình thành, các chương trình cũng vì đó tạo ra, trí tuệ nhân tạo đã kết hợp với nguồn kiến thức khổng lồ của nhân loại mà ‘dựng’ nên trí nhớ cho bọn chúng, dựng lên các loại thánh thần, xây dựng tín ngưỡng, tạo ra bối cảnh rồi đưa vào bộ nhớ cho các chương trình đó…

Kiều Hoàng Nhi nhanh chóng tranh công.

- Cho nên đối với đám chương trình này, tổ tiên bọn chúng đã ở nơi đây được hàng tỷ năm rồi, còn Tử Giới Vực thì có từ thời Hồng Hoang, hư vô phiêu miểu, mà người cường hóa chúng ta thì bị bọn họ gọi là ‘Kẻ xâm lược’ để dễ phân biệt với đám nhân loại bản địa, đám kia cũng hiếu kỳ thế giới chúng ta, nhưng căn bản không làm gì được, bởi vì người có nắm giữ hệ thống, mới có thể tự do ra vào thế giới này!

Sau khi nghe hai nàng giải thích, Thẩm Ngôn mới đưa ra kết luận.

- Thì ra là xây dựng niềm tin cùng tín ngưỡng ăn sâu vào trong máu bọn chúng, cho dù chúng ta có nói rằng đám đó chỉ là những dãy code tạo ra mà thôi, bọn họ cũng chỉ tưởng chúng ta là lũ điên!

- Đúng vậy!

Tự tạo bối cảnh lẫn ký ức cho từng cái chương trình, đó là cả một công trình khổng lồ.

So với nguyên lý hoạt động của thế giới này, Thẩm Ngôn càng quan tâm đến công nghệ trí tuệ nhân tạo để tạo nên Tử Giới Vực.

Rồi chính bản thân Iris nữa.

Nhân loại có thể nghiên cứu tạo ra loại hệ thống này sao?

Càng đào sâu, Thẩm Ngôn ngày càng mờ mịt.

Nhanh chóng gạt bỏ chuyện này sang một bên, Thẩm Ngôn cùng hai nữ vui vẻ thăm thú lấy ngôi thành.

Đối với hắn, mọi thứ xung quanh đều thập phần hiếu kỳ.

Đường phố chỉnh tề sạch sẽ, rợp bóng cây xanh, có lẽ là thành tựu của tinh linh tộc để lại đi.

- Nhìn đường một chút nào!!!

Bất ngờ, một cô gái có đôi tai dài, lông vàng phủ khắp đôi tai của cô, cầm một cái rổ hoa quả đi đến, nói với Thẩm Ngôn đang lo nhìn trời nhìn đất.

- A…xin lỗi!

Thẩm Ngôn theo bản năng cuối đầu xin lỗi, nhìn lại cô gái trước mặt mình.

Hóa ra là một cái thú nhân.

- A, thì ra là đại nhân! Tiểu nữ thất lễ ạ!

Cô gái nhìn thấy đoàn người Thẩm Ngôn, cúi người vội vã li khai.

Nhìn bộ dáng cô nàng lắc lắc mông rời đi, phía sau còn có một cái đuôi dài màu vàng lấp lánh.

Thẩm Ngôn nhìn mãi thật lâu.

- Nè! Không phải thú nhân anh cũng có ý tưởng chứ?

Kiều Phượng Nhi ngắc lấy hông Thẩm Nhất làm hắn giật mình nhảy dựng.

- Đâu có, lần đầu tiên gặp cái Program, anh có chút bỡ ngỡ, mà tại sao cô ấy lại sợ mình vậy chứ!

Kiều Phượng Nhi liếc mắt nhìn mắt rồi nói.

- Mình là giai cấp thống trị, làm sao không sợ? Họ là dân chúng ở đây, bị chúng ta bắt làm tù binh cũng có, dân bản địa cũng có, anh không nghĩ chuyện bưng trà rót nước người cường hóa chúng ta đều tự thân làm chứ?

Vừa nói, đám người đã bất giác đi ra đến khu ngoại thành.

Khác với khu nội thành chỉ có người cường hóa mới được phép ra vào, khu ngoại thành đông đúc hơn rất nhiều, có thể nói ngôi thành như một quốc gia thu nhỏ vậy, kinh tế, giáo dục, đối nội đối ngoại hệt như xã hội con người.

Kiều Hoàng Nhi nhìn khung cảnh phía trước mà trần đầy mơ ước.

- Nơi biên ải, ngôi thành của chúng ta cũng có một ngày như thế này đấy!

Thẩm Ngôn nắm chắt lấy tay hai nữ, ngữ khí kiên định nói.

- Không, lãnh địa của chúng ta phải là lãnh địa lớn mạnh nhất trong thế lực thậm chí thế giới này!

Hai nữ nghe Thẩm Ngôn nói vậy, ý chí chiến đấu chưa bao giờ nâng cao như thế.

Đi dạo trên con đường lớn, đám người không tự chủ nhường ra một địa phương cho Thẩm Ngôn đi qua.

Tinh Linh, Hổ nhân, Hùng Nhân, Bán Thú Nhân, Địa Tinh, thậm chí Goblin, đầy đường các loại các dạng chủng tộc.

Thẩm Ngôn có cảm giác như rơi vào thế giới game vậy.

Các thương đội, hàng quán người ra kẻ vào vô cùng tấp nập, thỉnh thoảng có hai ba đứa trẻ Tinh Linh, thập phần khả ái không tim không phổi chạy đến làm quen với ba người.

Sau đó cha mẹ bọn chúng vội vàng đến xin lỗi rồi tức tốc ôm con chạy đi.

- Nhìn bọn họ có vẻ sợ sệt chúng ta nhỉ?

- Biết sao được, chúng ta là giai cấp thống trị mà!

- Có cách nào làm bọn họ cởi mở hơn không nhỉ?

- Em cũng không biết nữa…

- Thôi đừng để ý!

Ba người rất nhanh quay lại nội thành, đi đến trụ sở công hội.

Không ngờ trụ sở này lại là đặt trong gốc cây đại thụ kia, nhìn vẻ hùng vĩ của cái gốc cây đại thụ mà Thẩm Ngôn nuốt nước bọt một cái, theo chân hai nữ đi vào bên trong.

Song Tử công hội, nơi đây là nơi tập trung tất cả nhân viên cùng thành viên cao cấp của cả Guild, ngoại trừ ‘người khai hoang’.

Bình thường bọn họ sẽ lập ra đoàn đội mà ra bên ngoài làm nhiệm vụ, rất ít có mặt tại nơi này.

Tuy nhiên, khi đám người Thẩm Ngôn bước vào, không khí vui tươi cùng tiếng cười nhanh chóng đập vào mặt.

Nguyên lai nơi đây cũng là một cái tửu quán.

Giống như quán bar vậy.

Bên trong.

Vài chục, vài trăm tên thành viên cấp thấp đang ăn uống khoác lác.

Trao đổi về nhiệm vụ cũng có, bàn về gái gú cũng có, chủ đề rất đa dạng.

- Ê nhìn kìa!

- Có người mới tới!

- Là người khai hoang nha!

Ba người Thẩm Ngôn xuất hiện trong tửu điểm, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì đơn giản hai nữ là dùng mặt thật ở thế giới bên ngoài để đi gặp người.

Hai nàng thực sự là quá đẹp, không nhìn cũng uổng cha mẹ sinh ra cho bọn họ cặp mắt này.

Hơn nữa, ba người trên ngực đều có mang huy hiệu Song Tử màu vàng đất.

Đây là huy hiệu đặc trưng của người khai hoang.

Trong công hội.

Thành viên cấp thấp là huy hiệu màu xanh lá.

Thành viên cao cấp là huy hiệu màu xanh dương.

Chấp sự, trưỡng lão là màu cam.

Cuối cùng hội trưởng là huy hiệu mà đỏ.

Phân biệt chế độ hết sức sâm nghiêm.

- Hắc hắc, tiểu nữ xinh đẹp, bồi anh em chúng ta uống một chén thế nào?

Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi nhanh chóng trở thành tâm điểm, đám đực rựa tru tréo không thôi, thậm chí có người đứng dậy, chuẩn bị qua đây tán tỉnh, giống như mấy con ruồi vậy.

Người khai hoang là một dị loại trong thế lực, dù tách từ thành viên cao cấp mà ra, nhưng bọn họ quanh năm đều ở nơi biên cương, hơn nữa nguy hiểm trùng điệp, nguy cơ mất mạng rất cao.

Thậm chí khi xưa có thiên kiêu vì tranh giành lãnh địa mà bị giết quá nhiều, rớt xuống vài cấp bậc, ngay cả về trụ sở thành viên cao cấp cũng không làm được, lưu lạc xuống thành viên cấp thấp, chịu nhiều uất ức mà bị đào thải ra ngoài

Những trường hợp như thế có rất nhiều.

Hơn nữa người khai hoang cũng chẳng có tiếng nói gì trong trụ sở chính cả, hai bên hoạt động theo nguyên tắc khác nhau.

Vì thế mà đám thành viên cấp thấp này mới buông lời bỡn cợt như thế, nói đơn giản đây là địa bàn của bọn hắn, mời uống vài ly rượu, nói vài lời chọc ghẹo làm quen chẳng lẽ bị chấp sự trừng phạt đi?

Vài tên thành viên nhìn kỹ lấy Thẩm Ngôn ba người, chợt hoảng hồn lôi kéo đám người, nhưng chưa chờ bọn họ la lớn…

- Hai mỹ nữ, tội tình gì phải đi theo tiểu bạch kiểm này chứ? Đi theo bọn anh này! Ha ha ha.

Một tên háng tử to mồm trêu ghẹo lấy hai nàng Kiều Phượng Nhi.

Thẩm Ngôn bất động thanh sắc.

Mà một đám hiểu chuyện thì ôm đầu.

- Chết mọe rồi!

Cuộc thi tuyển thành viên vốn là việc trọng đại của Guild, nhưng đám người này phần lớn hôm nay là mới làm nhiệm vụ trở về, đang lo ăn uống no say nên mới chỉ nghe sơ bộ tình hình thi cử của công hội mình mà thôi.

Mà vài tên lúc trước đi quan khán cuộc thi, giờ khắc này nhìn thấy Thẩm Ngôn, cả đám bị hù cho dọa đái.

Thẩm Ngôn mắt lộ ra tia hàn quang.

Khí thế Nhị tinh trung kỳ tỏa ra toàn trường.

Cả tầng 1 tửu điếm mọi người lập tức biến sắc, nhanh chóng ngậm miệng lại.

- Thẩm…Thẩm Ngôn?

Tên háng tử lắp ba lắp bắp nói, trên trán phủ đầy mồ hôi, danh tự này đối với Guild Song Tử mà nói như tiếng sấm ban trưa, không ai không biết, không ai không nghe.

Tuy hắn ở nơi xa làm nhiệm vụ vẫn có thể nghe danh tiếng cùng thực lực mạnh mẽ của tên này, đang định về tìm hiểu thông tin, không ngờ lại ăn gan báo muốn đào góc tường nhà người ta rồi! Có chết không cơ chứ!

Hơn nữa tên này nghe nói có quan hệ rất tốt với Tiểu Hàn cùng Lục Thừa Ân, chọc ghẹo hắn chẳng khác nào chọc ghẹo Lục Vô Song cả.

Thành viên mới có thực lực Nhị tinh trung kỳ, chỉ có thể là Thẩm Ngôn mà thôi.

- Đại…đại ca, lúc nãy tiểu đệ lỡ lời, mong hai đại tẩu tha lỗi…

Hắn vội vã khấu đầu nhận lỗi, tiền đồ của hắn có thể do câu nói lúc nãy mà bị hủy diệt.

Đám người cũng dồn dập đứng lên, mồ hôi như mưa hô lớn.

- Mong hai đại tẩu tha lỗi!

Hai nữ nghe đám người nói mình đại tẩu, lại là một trận ngượng ngùng, đỏ mặt nép vào người Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn tuy lúc đầu có chút sinh khí, muốn dạy dỗ đám người này, nhưng không ngờ bọn chúng thức thời như thế, mà nịnh cũng đúng chỗ.

Thôi thì miễn cưỡng bỏ qua vậy.

Hắn phất tay tỏ ý mọi người tán đi.

Đám người như được đại xá, lau mồ hôi hột, nên ăn thì ăn tiếp, nói chuyện thì nói chuyện tiếp, mặc định không dám nhìn Thẩm Ngôn ba người nữa.

Mà tên háng tử càng là lệ nóng quanh tròng, hận không thể trèo lên hun Thẩm Ngôn mấy cái, sau khi cảm tạ rối rít rồi vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ Thẩm Ngôn lại đổi ý.

…………………………..