Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 214: Hành động mờ ám.



Thẩm Ngôn không thích bị người ta lừa gạt, mà nói ngay ra thì trên đời này cũng chẳng có ai là thích bị người khác lừa gạt.

Thế nhưng sự tình buổi sáng, Thẩm Ngôn cũng không lấy gì làm tức giận.

Ban đầu dĩ nhiên hắn có chút không vui, nhưng bình tĩnh mà xem xét lại thì Đông Lỵ Á như vậy cũng không tính là lừa gạt, nói là nũng nịu, nhõng nhẽo ngược lại còn thích hợp hơn.

Thật giống như tiểu hài tử cố ý giả bệnh nhằm thu hút sự chú ý và quan tâm của cha mẹ vậy, sẽ không ai nỡ đi giận dỗi đứa trẻ đó làm gì.

Vả lại, hắn cũng chiếm tiện nghi của nàng rôi, coi như là lấy lợi tức vậy.

- Nằm xuống đi!

Thẩm Ngôn tách hai tay của Đông Lỵ Á đang bám víu trên cổ mình xuống, nhẹ giọng nói với nàng.

- Ừm!

Đông Lỵ Á vui vẻ, cười hì hì thành tiếng, sau đó vội hất dép lê, nện bước trắng nõn lên giường lớn, đàng hoàng nằm thẳng xuống.

Thẩm Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, lực tay mạnh nhẹ vừa phải giúp nàng xoa bụng.

Đông Lỵ Á chậm rãi nhắm mắt lại, hít thở đều đặn, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.

Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát thấy thế bèn dừng mấy việc trong tay lại, một trái một phải đứng quan sát động tác của Thẩm Ngôn.

- Thẩm lão sư, anh còn biết massage nữa hả?

Nhìn một hồi, Lưu Sư Sư bèn dứt khoát bỏ cái khăn sang một bên, ngồi quỳ dưới chân giường, tò mò hỏi hắn.

Thẩm Ngôn gật đầu.

Lưu Sư Sư trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay ra sau bóp bóp vùng vai gáy của mình, nhíu mày kể lại.

- Hai ngày nay vùng cổ sau của tôi đặc biệt khó chịu, xoay qua xoay lại cứ cứng ngắc kiểu gì ấy. Thẩm Ngôn, lát nữa rảnh anh xem thử giúp tôi được không? Thật ra tôi vẫn tự cảm thấy xương cổ mình có vấn đề, cũng không phải đột nhiên liền đau, mà là vẫn hay đau nhức âm ỉ thời gian dài rồi ấy.

Thẩm Ngôn hất cằm, ra hiệu cho Lưu Sư Sư xoay lưng về phía mình, sau đấy hắn dùng cánh tay nhàn rỗi còn lại nắm chặt cần cổ thon mảnh của nàng ấy.

- Thấy đau không?

Thẩm Ngôn miết mạnh ngón tay mấy lần xung quanh gáy cho Lưu Sư Sư quen với lực tay của bản thân, xong xuôi mới ấn lướt lên huyệt Kiên Tỉnh, dừng lại hỏi nàng.

- Ê ẩm lắm, anh đừng có nhấn nữa.

Lưu Sư Sư sợ hãi kêu lên, nàng vội nghiêng người qua một bên, muốn né tránh ngón tay của Thẩm Ngôn, ban nãy hắn ấn xuống thật sự rất đau, hơn nữa không chỉ đau nhói một cái rồi thôi mà là cảm giác ê ẩm dần lan tỏa ra khắp vùng vai gáy của nàng, quả thật khó mà chịu nổi.

Thẩm Ngôn dùng một tay đã đủ sức kéo nàng lại, hắn chuyển tay xuống huyệt Đại Chùy, đoạn lớn tiếng nói:

- Ngồi im, đừng có nhúc nhích!

Lưu Sư Sư nghe hắn lớn tiếng như vậy bèn sợ hãi ngồi im, thế nhưng cảm giác đau đớn mà nàng lo ngại ban nãy không hề xuất hiện, ngược lại lần này nàng thấy tốt hơn rất nhiều. Thẩm Ngôn chạm vào một vùng nào đấy sau cổ nàng, chuyên tâm xoa nắn khúc xương gồ lên đó, chỉ một lúc sau, Lưu Sư Sư liền có cảm giác như thể có một dòng điện nhỏ xíu đang chạy rần rần quanh bả vai mình.

Huyệt Đại Chùy vốn nằm ở dưới xương to (đại) ở cổ, có hình dáng giống quả chùy (chùy), vì vậy được gọi là Đại Chùy. Tác dụng của huyệt này rất nhiều, nhưng cần người massage phải biết xoa bóp đúng cách. Nếu làm đúng, nó có thể trị chứng đau nhức cổ gáy, mệt mỏi, sốt rét, cảm cúm, ho, đau sườn, tức ngực, phế quản tiết ứ dịch....

Thẩm Ngôn đang massage chính là để làm giảm thiểu sự căng cứng cổ, giúp phần vai gáy của Lưu Sư Sư bớt mỏi và bớt nặng nề hơn.

- Thẩm Ngôn, xương cổ tôi có vấn đề gì sao?

- Ừm!

- Hả? Có thật à?

Lưu Sư Sư trợn mắt, vội quay đầu lại nhìn Thẩm Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi. . . Nàng chỉ là nói hươu nói vượn thôi, chủ yếu là do nàng thấy Thẩm Ngôn chỉ quan tâm mỗi Đông Lỵ Á, trong lòng có chút ít hâm mộ, cho nên mới nói đại là vai cổ mình có vấn đề, nào ngờ miệng nàng lại quạ đen như thế.

- Chao ôi, sao những lúc cần thiết khác thì miệng mình không lợi hại được như vậy?

Lưu Sư Sư âm thầm khổ não.

- Thế nào, có nghiêm trọng không?

Lưu Sư Sư có chút bận tâm, nàng vẫn còn trẻ mà, nàng cũng không muốn còn chưa già mà đã bệnh tật về xương khớp như vậy đâu. Nàng còn chưa lấy chồng… à không, đã lấy chồng rồi, nhưng bảo bảo vẫn chưa sinh đâu.

- Yên tâm, không phải vấn đề gì lớn!

Thẩm Ngôn vừa nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Đại Chùy cho nàng, vừa nhỏ giọng giải thích:

- Là do thời gian dài cúi đầu chơi điện thoại khiến xương cổ sinh bệnh. Mật Mật và Nhiệt Ba cũng có tật xấu này. Về sau cô để ý thời gian dùng điện thoại một chút, không nên cúi đầu chơi quá lâu. Ít nhất cứ cách mười lăm, hai chục phút lại đứng lên đi tới đi lui, cử động đầu và cổ một chút cho máu huyết thông thuận. Mà cô cũng nên hạn chế cúi đầu, ráng giữ đầu thẳng khi dùng smartphone xíu đi, tốt cho bản thân cô thôi.

Trong lòng Lưu Sư Sư bất giác hẫng một cái, mấy lời dặn dò của Thẩm Ngôn nàng chẳng nghe lọt tai câu nào, toàn bộ sự chú ý của nàng đã bị câu hắn nói "Mật Mật và Nhiệt Ba cũng có tật xấu này” thu hút mất rồi.

Chính xác hơn mà nói, là bị hai chữ Mật Mật khiến nàng tự dưng thấy nôn nao lạ lùng.

Không riêng gì Lưu Sư Sư, mà ngay cả Đông Lỵ Á đều chú ý tới câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn. Giờ phút này cả hai người đều thấy có gì đó rất lạ thường.

Từ bao giờ mà Thẩm Ngôn lại gọi Dương Mật với Địch Lệ Nhiệt Ba bằng cái tên thân mật như thế?

Cổ Lệ Na Trát còn đỡ, đã được Thẩm Ngôn thô sơ giản lược qua là hai nàng ấy ‘thân thiết’ hơn so với nàng một bước, nhưng cũng không tránh khỏi trong lòng một trận giấm chua.

Không những thế, Lưu Sư Sư cùng Đông Lỵ Á còn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử một cách sâu sắc.

Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á.

Mỗi lần Thẩm Ngôn đều gọi đủ hết cả họ tên như này, chứ có bao giờ hắn gọi ba nàng là Sư Sư, Nha Nha đâu.

Cái này hiển nhiên là chênh lệch rất rõ ràng.

Thật tức giận!

Tâm tình của ba cô gái lập tức trở nên khó chịu, cảm giác rất mất mát, cảm giác bị xem thường kiểu gì ấy.

Không phải nói các nàng ghét bỏ hay có thành kiến gì với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, thậm chí còn ngược lại, chính là bởi vì các nàng có quan hệ rất tốt với hai cô nàng kia, cho nên trong lòng ba người bọn họ mới thấy không thoải mái.

Thật giống như, một cậu bé có thể sẽ thấy ấm ức và tủi thân nếu cha mẹ hay thiên vị và sủng ái cậu anh họ của mình, nhưng làm gì có đứa bé nào sẽ đi ghen ghét hay thậm chí coi anh họ mình là kẻ thâm thù đại hận. Bởi vì nó biết, cha mẹ mình chỉ coi cậu anh kia là cháu, mà cháu thì có thể thoải mái nuông chiều, còn nó thì khác, nó là con trai của họ, nên họ vừa thương lại vừa phải răn dạy. Chung quy, sủng ái thì sủng ái vậy thôi, nhưng nếu có gì xảy ra, người mà cha mẹ yêu thương nhất vẫn là nó. Thế nên anh họ không phải là ‘đối thủ’ mà nó cần e ngại, người nó e ngại là anh chị em ruột thịt của mình kìa.

Trường hợp của bọn họ cũng thế. Nếu như Thẩm Ngôn đối xử tốt với Tống Đan Đan, hay gọi chị ấy là Đan Đan, mấy người Lưu Sư Sư khẳng định sẽ không để chuyện này vào trong lòng, bởi vì Tống Đan Đan đối với các nàng không có sức uy hiếp.

Nhưng Dương Mật và Nhiệt Ba thì lại khác, bọn họ không chỉ là tỉ muội khuê mật của ba nàng, mà còn là người vợ hợp pháp, danh chính ngôn thuận của Thẩm Ngôn.

Đấy mới chính là điều khiến các nàng e ngại.

Rắc…

Trong lúc ba cô gái đang thất thần suy nghĩ lung tung, ngón tay Thẩm Ngôn đột nhiên dùng sức một cái, chỉ nghe tiếng rắc giòn vang truyền đến từ vùng cổ của Lưu Sư Sư, ngay sau đó tiếng hét của cô nàng cũng theo sát vang lên.

- Á a a a!

Thân thể Lưu Sư Sư bất giác gục xuống phía trước, cảm giác đau đớn mới rồi như thể Thẩm Ngôn vừa bẻ xương cổ nàng vậy, khiến tay chân nàng chỉ trong nháy mắt đã tứa mồ hôi lạnh ra vì đau.

Một màn này khiến Đông Lỵ Á cùng Cổ Lệ Na Trát giật nảy mình, trong lòng bất giác chột dạ vô cùng, đây là tình huống gì thế? Chẳng lẽ Thẩm Ngôn có thuật đọc tâm? Chẳng lẽ hắn biết rõ vừa rồi trong lòng mình đang mắng chửi hắn không có lương tâm, là đồ vương bát đản sao?

Rắc…

Thẩm Ngôn níu vai Lưu Sư Sư lại, không cho nàng chạy trốn, một tiếng rắc giòn vang nữa lại vang lên, Lưu Sư Sư theo bản năng lại hét lên, bất quá tiếng kêu sợ hãi của cô nàng lần này lại nhỏ dần rồi ngưng hẳn.

Bởi vì Lưu Sư Sư ngạc nhiên phát hiện, đau đớn chỉ thoáng qua một cái rồi thôi, sau đó chính là một loại xúc cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, thế nhưng dòng điện tê rần kia dường như đang lan tỏa ra khắp cần cổ nàng, khiến nàng đặc biệt thoải mái và dễ chịu.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể cũng không tự chủ được dần dần buông lỏng, cả người đều dựa vào trong ngực Thẩm Ngôn.

Thật thoải mái quá, hệt như đang được ngâm mình thư giãn trong suối nước nóng vậy.

Bất giác, Lưu Sư Sư từ thở dốc nhẹ nhàng biến thành thở dốc mạnh ra thành từng tiếng rên rỉ nho nhỏ trong miệng.

Cổ Lệ Na Trát nghe vậy bèn ngạc nhiên tiến tới cẩn thận xem xét tình huống của Lưu Sư Sư.

Má nó, dù được xoa bóp sung sướng đến đâu thì cũng đừng có rên rỉ tới mức tiêu hồn như thế có được không? Ai không biết lại còn tưởng cậu đang phát tao đấy!

Cổ Lệ Na Trát âm thầm sỉ vả thái độ của cô bạn thân nhà mình.

- Được rồi, các cô đi nghỉ ngơi đi!

Chuyên tâm xoa ấn thêm một hồi lâu nữa, cuối cùng Thẩm Ngôn mới dừng lại, đồng thời thu hồi hai cánh tay trên cổ Lưu Sư Sư và trên bụng nhỏ của Đông Lỵ Á.

- Thẩm Ngôn, tôi vẫn còn hơi đau mà. . .

Đông Lỵ Á khẽ cúi đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu bán manh.

Thẩm Ngôn lắc đầu.

- Xoa bóp không nên làm trong thời gian quá dài, nhiều lúc còn phản tác dụng hơn cả không làm gì.

- Thế à?

Đông Lỵ Á vẫn chưa thỏa mãn, miễn cưỡng gật gật đầu.

Lưu Sư Sư ngồi thẳng người dậy, tay trái ôm lấy bả vai phải, cánh tay còn lại thì giãn ra vươn vai, sau đó nàng còn thử lắc lư bẻ cổ, vui vẻ nói:

- Thật sự nhẹ nhàng và thoải mái hẳn, cảm giác vai tôi có sức sống lại rồi, không nặng sụp như lúc nãy nữa. Thẩm Ngôn, anh lợi hại ghê.

Cổ Lệ Na Trát quay đầu nhìn Lưu Sư Sư, sau đó lại liếc sang nhìn Đông Lỵ Á, cuối cùng dứt khoát tiến thẳng đến trước mặt Thẩm Ngôn. Nàng nửa ngồi nửa quỳ xuống, ngang hàng với hắn. Chớp chớp đôi mắt mỹ lệ, chăm chú ngước nhìn Thẩm Ngôn, tựa như một con mèo nhỏ đang đòi đồ ăn.

Thẩm Ngôn thấy vậy liền phì cười, hỏi nàng:

- Đại tiểu thư, cô đang làm cái gì thế?

- Ư ~

Cổ Lệ Na Trát nũng nịu hừ nhẹ một tiếng, nàng nắm lấy bàn tay ấm nóng của Thẩm Ngôn, thoải mái đặt lên trên cần cổ trắng nõn nà của mình, ánh mắt kiều mị nheo lại nhìn hắn.

Không cần nàng nói hắn cũng hiểu, Thẩm Ngôn thở dài một hơi, lại tiếp tục làm công việc của một anh chàng thợ massage bất đắc dĩ cho vị đại mỹ nữ trước mặt này. Dù sao thì thà không làm cho ai hết, chứ đã làm thì nên làm cho tất cả mọi người, thiên vị bên này, coi nhẹ bên kia chỉ tổ gây ra mâu thuẫn không cần thiết.

- Thẩm Ngôn, cổ của tôi có vấn đề gì không?

- Ổn, không có gì đáng ngại!

Cổ Lệ Na Trát nghĩ đến một cú ‘rắc’ mà ban nãy Lưu Sư Sư phải chịu, trong lòng cũng có chút hoảng, mặc dù nàng biết rõ cơn đau ấy chỉ tới nhoáng qua rồi thôi, sau đó chẳng những sẽ hết đau mà còn giúp cơ thể giãn gân giãn cốt, thoải mái vô cùng.

Thế nhưng, tâm lý vẫn rất sợ.

Cảm giác này với chích ngừa cũng không sai biệt lắm, kỳ thật chích ngừa cũng không tính là quá đau, đại đa số mọi người đều có thể chịu đựng được.

Nhưng vẫn có rất nhiều người cực kỳ sợ hãi, họ thà gắng gượng chịu bệnh thêm vài ngày, tình nguyện uống thuốc, thậm chí chấp nhận đi truyền dịch, truyền nước biển… chứ cũng không muốn phải tiêm chích.

Nguyên nhân là bởi vì thời điểm trước khi chích quá dọa người, nhất là khi lau cồn xong, mùi thuốc sát trùng dâng lên, y tá xé bao đựng kim ra, bơm thuốc vào chuẩn bị nhắm chích, tất cả mùi hương cộng âm thanh đó đều dễ dàng khiến bọn họ nghẹn lên tới tận họng, hận không thể tự tay cầm kim lên đâm ngược lại vị y tá cứ đang luôn miệng trấn an ‘Không đau đâu, không đau đâu mà’ kia.

- Na Trát, nhìn ra ngoài cửa sổ kìa...

- Hả, cái gì. . .

Rắc!

- Á á á á á...

Cổ Lệ Na Trát hét toáng lên, sau đó cả người cứng đơ, cái đầu nhỏ chôn trong ngực Thẩm Ngôn, hai tay bám chặt lấy đầu gối của hắn, không có một chút phản ứng nào.

- Ha ha ha ha ha! Y chang cậu ban nãy kìa.

- Tớ biết ngay thế nào cậu ấy cũng phản ứng vậy mà.

Lưu Sư Sư và Đông Lỵ Á ngồi bên cạnh thấy vậy liền phá ra cười trêu chọc nàng, Thẩm Ngôn cũng phì cười, hắn nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Na Trát đang vùi trong người mình, đoạn nói:

- Thôi, đi ra đây, đừng có giả bộ, nào có khoa trương như vậy.

Cổ Lệ Na Trát hừ hừ hai tiếng, tiếp tục bày ra một bộ dáng rùa rụt cổ, không thèm phản ứng lại lời trêu chọc của mọi người.

Xoa bóp huyệt Đại Chùy cho Cổ Lệ Na Trát xong, Thẩm Ngôn bèn ấn bụng cho Nha Nha thêm một lúc nữa, để tránh nửa đêm cô nàng lại bị cơn đau bụng hành hạ cho không ngủ được. Vẫn là câu nói kia, thà là làm hết cho mọi người chứ không nên ưu tiên một bên, đỡ rắc rối, đỡ phiền toái, vả lại chuyện này đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không mất bao nhiêu công sức gì.

Hơn nữa xét tới cùng, cổ của ba mỹ nữ kia quá nhỏ so với tay hắn, đã vậy lại còn vừa trắng vừa mịn màng, mềm mại, massage cho các nàng ấy cũng là một loại hưởng thụ xúc cảm khá thoải mái.

Rất nhanh đồng hồ đã điểm mười hai giờ, ba cô gái thì đã mềm nhũn nằm vắt vẻo trên giường từ khi nào.

Được Thẩm Ngôn massage thư giãn cho khiến các nàng toàn thân nhẹ nhàng, thư sướng.

Một thân trang điểm, giữ gìn phong độ trước máy quay suốt từ sáng tới giờ khiến các nàng đều mệt lử, hiện tại là thời điểm mà ba người Na Trát hoàn toàn được buông lỏng. Bây giờ nhìn mà xem, còn chỗ nào ra dáng nữ minh tinh cao cao tại thượng nữa, hoàn toàn là mấy thiếu nữ lười biếng nằm dài trên giường mà thôi.

Mấy đôi chân dài tùy ý vắt vẻo trên nệm, thậm chí góc áo của Lưu Sư Sư còn bị hở lên do tư thế vươn vai của nàng, lộ ra vòng eo mịn màng thu hút mắt người nhìn.

Nếu như khung cảnh này mà được phát trực tiếp cho khán giả nhìn thấy thì bảo đảm rating video livestream của các nàng sẽ bùng nổ vượt qua con số năm bảy triệu luôn mất, chỉ là các nàng hiển nhiên không thể để cho hình ảnh chân thật và dáng vẻ hớ hênh này của mình cho fan hâm mộ xem được, dù sao bọn họ cũng cần phải giữ hình tượng xa cách một chút mới phù hợp với vị trí người của công chúng của mình, hiện tại xem như cũng chỉ có Thẩm Ngôn mới được lĩnh hội phong cảnh độc đáo ấy.

Thẩm Ngôn đi vệ sinh ra liền tiện tay tắt đèn ngủ trong phòng, sau đó hắn tự giác nằm xuống góc giường còn trống mà bọn họ chừa chỗ cho mình.

Thế nhưng mới vừa nằm xuống không được bao lâu, Thẩm Ngôn liền cảm giác có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó nắm chặt lấy tay mình.

Thẩm Ngôn quay đầu sang xem thử, liền thấy Lưu Sư Sư đang nằm đối mặt với mình. Cô nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng bờ mi rung rung và hô hấp không đều đã bán đứng việc Sư Sư chỉ đang giả vờ ngủ.

Thẩm Ngôn mỉm cười để yên, muốn xem tiểu nương bì này muốn làm gì.

Nào ngờ tay hắn còn chưa kịp định thần thì một cái chân trần đột ngột vắt ngang lên đùi hắn.

Trong bóng tối, Thẩm Ngôn có thể thấy rõ gương mặt Cổ Lệ Na Trát vì mắc cỡ mà đỏ bừng.

Đông Lỵ Á không có cơ hội nằm cạnh Thẩm Ngôn, hai vị trí bên người hắn đã sớm bị Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát ‘lơ đãng' chiếm mất, nàng ngủ ở ngoài cùng bên trái giường.

Giờ phút này nghe được âm thanh sột soạt vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, nàng lập tức chống người nhổm lên hóng chuyện, hiện tại đối với loại thanh âm này, không hiểu sao nàng thấy rất mẫn cảm.

Nhìn thấy không có chuyện gì quá đáng phát sinh, bấy giờ nàng mới yên lòng lại, nhưng nằm xuống hồi lâu rồi mà vẫn ngủ không yên, Đông Lỵ Á trằn trọc một lúc, cuối cùng quyết định nhổm người dậy lần nữa, lần này nàng hỏi thẳng Thẩm Ngôn.

- Lúc anh còn ở Hoành Điếm, anh cũng thường xuyên massage cho Mật Mật và Nhiệt Ba sao?

Bàn tay Thẩm Ngôn lúc này đang xoa xoa lấy cặp đùi cực phẩm của Cổ Lệ Na Trát, nghe nàng hỏi thế thì khóe miệng không tự chủ được lộ ra tiếu dung.

- Ừm, hai nàng ấy quay phim rất vất vả, nhất là Mật Mật, phải mang một đống đồ trang sức, tóc giả và quần áo trên người, có khi bọn chúng cộng lại cũng phải nặng đến mười, mười lăm ký đấy. Nhất là đống trâm cài và bộ tóc giả nặng trịch kia cực kỳ nguy hại tới phần cổ, thế nên Mật Mật hay than đau vai lắm. Nhiệt Ba thì còn đỡ, nàng ấy cực kỳ tham ăn, mặc dù nhìn chẳng mập chút nào, nhưng cơ thể xác thực là tốt hơn Mật Mật một chút, hơn nữa nàng ấy cũng vận động nhiều, mỗi ngày đều tăng động chạy tới chạy lui tham gia náo nhiệt, thôi thì coi như cũng giúp cơ thể không bị ì.

“. . . . ."

Cái gì?

Thật là quá đáng!

Không chỉ mình Đông Lỵ Á, mà từ lúc nàng ấy cất tiếng hỏi, hai người Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát cũng hồi hộp, âm thầm lắng nghe câu trả lời của Thẩm Ngôn. Kết quả thà không nghe còn đỡ, nghe xong trong lòng lập tức dâng trào ngũ vị tạp trần. Vừa thấy chua xót, vừa thấy tức giận, hơn nữa còn thấy hâm mộ, thấy ghen tị, đã vậy cảm giác không công bằng cứ ập tới, khiến các nàng cảm thấy luống cuống hết cả tay chân.

Các nàng đều là vợ của hắn, đều xuất giá cùng một ngày, vì cái gì mà Thẩm Ngôn lại đối xử chênh lệch giữa mấy người bọn họ như thế?

Không nói đến việc hắn quan tâm và vẫn luôn chăm sóc cho hai cô bạn mình nhiều như thế nào, mà chỉ tính riêng cái danh xưng thôi kìa, cớ sao mỗi khi gọi Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn toàn gọi tên thân mật? Sao không gọi đầy đủ họ tên như hắn vẫn gọi các nàng? Đã vậy bình thường hắn khá kiệm lời, nhưng nhắc tới bọn họ thì Thẩm Ngôn nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rõ ôn nhu, nghe ra cả sự cưng chiều và sủng nịch trong đó?

Một cỗ dấm chua trong lòng ba cô gái tràn ứa ra. Trên đời này, đáng sợ nhất chính là sự so sánh, không có so sánh, thế giới có thể ít đi rất nhiều mâu thuẫn.

Bởi vì chỉ có so sánh thì mới nhận ra được chênh lệch, nhận ra được khoảng cách, mà đã thấy bản thân hơn kém đối phương, tự nhiên là sẽ có ganh đua.

Cổ Lệ Na Trát nâng chân lên, gác thẳng lên thanh đại bổng của hắn mà chà xát.

Lưu Sư Sư càng là nhích người quá ôm chặt lấy hắn, như keo da chó đồng dạng.

Ba người thoáng chốc lâm vào yên lặng.

Đông Lỵ Á thấy ba người không có ý nói chuyện nữa, chỉ còn cách hậm hực nằm xuống một bên.

Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen như mực, trong lòng vẫn luôn một mực suy nghĩ, rốt cuộc là nàng kém hơn Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba ở chỗ nào?

Tướng mạo? Cái này hẳn là không có thua kém đi, mặc dù nàng không dám vỗ ngực hô hào là mình xinh đẹp hơn hai cô bạn mình gấp chục lần, nhưng ít nhiều gì thì cũng phải là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Vóc dáng? Quả thật là nàng thấp hơn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, nhưng dáng người của nàng rất bình thường, đâu có bao giờ bị ai chê là lùn, vả lại nàng cũng cao bằng Dương Mật mà.

Hơn nữa dáng dấp nàng có da có thịt hơn hẳn Nhiệt Ba, cô ấy là kiểu người mình hạc xương mai, thế nên vòng một hay vòng ba gì thì nàng cũng ăn đứt đối phương. Tuy Dương Mật ngực khá lớn, nhưng mông thì nhỏ. Ngực nàng có thể không bằng, nhưng mông chắc chắn là tròn trịa hơn nhiều. Mà so sánh như vậy thì kể ra cũng được coi là ngang hàng.

Tính cách ư? Tính cách của hai cậu ấy thì có gì đặc biệt, có điểm nào đáng để được gọi là đặc sắc à?

Đông Lỵ Á bĩu môi, so mặt nào nàng cũng thấy không phục. Nhưng tới đây nàng lại bế tắc, nếu đã không thua kém vậy rốt cuộc vì sao Thẩm Ngôn lại coi trọng hai cô bạn của nàng hơn? Bọn họ có điểm gì nổi trội hơn sao?

Đông Lỵ Á suy tư thật lâu, trăm mối vẫn không có cách nào giải, cuối cùng nàng quyết định, thôi thì trong nay mai phải tìm một cơ hội nào tránh ống kính ra, sau đó gọi điện thoại cho hai người kia mới được, thứ nhất là thăm dò tình hình, thứ hai là để xem thái độ của bọn họ đối với Thẩm Ngôn như thế nào.

Nàng vẫn chưa quên, trước đây lúc buôn dưa lê với nhau, Nhiệt Ba từng khẳng định chắc nịch rằng chắc chắn Thẩm Ngôn có tình cảm với Dương Mật, chẳng phải lần đó hắn nháo mâu thuẫn với Lý Thanh Phong chỉ vì y thích Mật Mật còn gì?

Hừm, nghĩ lại rồi, vậy thì không thể gọi cho Dương Mật được, cô nàng này IQ cực cao, mà EQ cũng cao không kém, cực kỳ tinh ranh và nhạy cảm, chỉ cần hơi chút sơ ý là lộ ra cảm xúc khó tả mà Đông Lỵ Á dành cho Thẩm Ngôn ngay, ai chứ Dương Mật thì Đông Lỵ Á tin chắc là mình không giấu giếm được đối phương.

Thế nhưng gọi cho Địch Lệ Nhiệt Ba thì được. Nha đầu này mặc dù cũng rất khôn khéo khi đối diện truyền thông, nhưng thật ra ai quen thân đều biết, cô nàng thuộc kiểu người ruột để ngoài da, trong lòng không giấu nổi tâm sự, hơn nữa tính cách cũng tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết. Uhm, đúng rồi, chính là cậu ta, khai thác thông tin từ chỗ cậu ta chắc chắn là ổn.

Địch Lỵ Á nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra tia cười mỉm.

Nàng nào biết phía bên kia, Thẩm Ngôn ba người đang có những hành động vô cùng mờ ám.

……………………………