Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 163: Kẻ đi săn lại trở thành con mồi.



Mà mắt thấy Thẩm Ngôn biến mất trong sát na đó, Giai Giai đột nhiên thân thể rùng mình, cảm thấy như bị tử thần để ý tới một dạng.

Nàng vội vàng lấy ra Áo choàng tàng hình, vội vàng lăn qua một bên.

Ầm!

Tại ngay vị trí Giai Giai nằm lúc nãy, thình lình bị đánh ra một cái động lớn.

Từ trong bụi mù, Thẩm Ngôn bước ra ngoài, hắn nhíu mày.

- Người đâu rồi? Rõ ràng mới lúc nãy hắn đã phát hiện rồi mà, không thể nào chạy nhanh như vậy được!

Giai Giai lúc này, trán đã chảy đầy mồ hôi, đây là thứ quái vật gì thế này, nhưng bất quá khi thấy Thẩm Ngôn đứng quay lưng về phía mình, nàng nở nụ cười, lặng lẽ lấy bên trong áo ra một cây chủy thủ.

Nàng lặng lẽ tiếp cận hắn.

Xào xạc.

Tiếng bước chân đạp trên lá cây vang ra thanh âm.

Nhanh như chớp.

Giai Giai như con báo cái nhảy tới cây chủy thủ đã cách yết hầu Thẩm Ngôn 5cm.

Bất quá.

Phốc xuy.

Chủy thủ còn chưa chạm đến da hằn, nàng đã cảm thấy ngực mình đau nhói, cuối xuống nhìn, Giai Giai thấy được một thanh kiếm đen nhánh lạnh băng đã xuyên qua trái tim nàng rồi.

Ngoài là người cường hóa, Thẩm Ngôn còn là một võ giả, các giác quan đã viễn siêu người thường rồi, một tia gió động cỏ lay hắn cũng nghe được.

Áo choàng tàng hình giúp đối phương biến mắt trước mặt hắn, nhưng là tiếng bước chân là hắn nghe được a. Hắn cũng không có điếc.

Đến bây giờ Thẩm Ngôn vẫn còn nghe được trái tim của Giai Giai đang đập lên vài cái cuối cùng.

- Vẫn là một người con gái rất đẹp!

Thẩm Ngôn sờ sờ vào má Giai Giai ngắm nghía như nhìn xem trân phẩm một dạng, ‘dâm long’ trong đan điền hắn gào thét chứng tỏ Giai Giai vẫn còn là xử nữ, hơn nữa thực lực Nhị tinh, tình báo chiến đấu đều hết sức không tệ, chỉ tiếc là đứng sai phe mà thôi.

Nếu có thể nhận nàng làm thuộc hạ thì cũng là điều tốt.

Vâng, Thẩm Ngôn CHỈ mong muốn nàng làm bảo tiêu cho mình mà thôi, hắn không có ý gì khác, hắn thề.

Thẩm Ngôn rút kiếm ra, máu theo lỗ kiếm tràn ra ngoài, nàng vô lực quỵ xuống đất, ánh mắt sợ hãi nhìn xem hắn rồi dần dần mất đi tiêu cự.

- Hi vọng ngày sau còn có thể gặp lại!

Mắt thấy Giai Giai đã tiêu thất, Thẩm Ngôn triệt thoái kỹ năng quay về vị trí ban đầu.

Mà lúc này, trên khán đài có một người trung niên đang mỉm cười nhìn xem Thẩm Nhất cùng Iris.

Hắn chính là Vương Toản, hệ Tinh Thần nhị tinh hậu kỳ.

- Này, đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, tao có thủ đoạn bắt hai đứa bây ra khỏi khán đài mà ma không biết quỷ không hay đấy!

Thẩm Nhất nhìn Vương Toản như nhìn người ngu, ở đâu ra thể loại vô não này vậy?

Bất quá, đi theo chủ nhân đã lâu, hắn biết trong Tử Giới Vực này, ngoài cái gì Lập Trung thiếu gia kia, sẽ không ai đánh chủ ý lên Iris cả.

Trải qua phán đoán cùng nét mặt gợi đòn của Vương Toản, Thẩm Nhất cũng đoán đại khái được rồi.

Hắn đứng dậy nắm tay Iris trước nhất ly khai.

Quay lại nhìn Vương Toản đang còn mộng bức phía sau, hắn hỏi:

- Còn không đi sao?

- À…à!

Vương Toản có chút không rõ đầu óc, đám này tại sao lại ngoan như thế, hắn còn đang muốn dùng các thủ đoạn tra tấn dày vò đây.

Bất quá, con mồi đã tới tay, Vương Toản cũng nhún nhún vai đi ra phía trước dẫn đường.

- Thẩm Nhất, chúng ta đi đâu vậy?

Iris có vẻ sợ hãi người lạ, một mực nấp sau lưng Thẩm Nhất lo lắng hỏi.

- Không sao, chúng ta đi chơi mà thôi!

Thẩm Nhất vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa nói.

Mà Vương Toản đi phía trước thì nở nụ cười gần, hắn có tự tin với thực lực của hắn, cũng không sợ cái khôi lỗi này làm ra động tác gì.

Ba người đi đến cách biệt thự Lập Trung còn 500m, Vương Toản bất ngờ ngừng lại, không nói một lời thôi động kỹ năng [Xiềng Xích] !

Chỉ thấy chín đầu xiềng xích như giao long uốn lượn từ dưới đất ngoi lên, trói chặt lấy hai tay, hai chân cùng cổ của Thẩm Nhất.

Siết hắn thành một cái đòn bánh tét.

- A….a..a

Iris thất thanh la lên sợ hãi.

Mà lúc này từ trong hư không đi ra một bóng người, bàn tay như lợi trảo chụp thẳng xuống đầu Iris, đó là Vương Bình, kẻ luôn một mực núp trong bóng tối quan sát động tĩnh.

- Hahaha!

- Đúng là ngu mà, ta không ngờ nhiệm vụ lại dễ dàng như thế!

Hai người đàn ông trung niên cười lên ha hả.

- Ồ là vậy sao?

Lúc này, Thẩm Nhất đã đứng sau lưng Vương Toản, trên người hắn...nào có cái gì xích sắt quấn thân.

- Sao có thể…

Hai mắt Vương Toản trừng đại, hắn nhìn đống xích sắt nát vụn phía bên kia rồi nhìn về bên này, đang muốn lùi nhanh thì cái cổ hắn đã bị một bàn tay bóp nghẹt.

Hắn muốn thôi đông năng lượng thì phát hiện hệ thống mình hoàn toàn bị áp chế, đây là cường giả áp chế.

Phốc.

Tam…tam…tam tinh hậu kỳ??????

Tròng mắt Vương Toản muốn rớt ra ngoài, cái này làm sao đánh?

- Mau buông Vương Toản ra, nếu không tao đóng băng cái Sp này!

Vương Bình mặt mày tràn ngập sợ hãi, đôi tay vận lực trên thiên linh cái của Iris. Chả ai để ý đến hai mắt Iris lúc này đã biến thành màu hắc sắc, khí tức trên người nàng cũng bắt đầu thay đổi.

- Ai nha! Không ai có thể sờ đầu ta ngoại trừ chủ nhân cả!

Iris 'đáng thương' quơ quơ nắm tay nhỏ cầm lấy cổ tay Vương Bình.

Nàng bóp mạnh.

Rắc!

Chỉ nghe một thanh âm xương vỡ thanh thúy vang lên, cổ tay Vương Bình bị Iris nắm cho nát vụn.

Đẳng cấp hệ thống của Thẩm Nhất đã Tam tinh sơ kỳ, đương nhiên Iris đối phó đám này là dư xài, chỉ khác là tình hình hiện tại của Iris có chút đặc biệt mà thôi.

Náng nắm lấy cánh tay hắn, kéo cả người hắn hướng bốn phương tám hướng mà vung xuống.

Bành !

Bành !

Bành !

- A….a..a.a

Thẩm Nhất nhìn thấy màn này, chỉ đơn thuần nghi oan Thẩm Ngôn là nội tâm dark quá, nên Sp đi theo mới là dạng biến thái như thế.

Hắn đơn giản bố trí một tầng cách âm, cũng mặc kệ Iris muốn làm gì thì làm.

5 phút trôi qua.

Theo tiếng rên tê tâm liệt phế của Vương Bình.

Xung quanh Iris giờ này đã đầy ắp hố to, mà Vương Bình giờ này như đống bùn nhão nằm trên đất thôi thóp, xương cốt hắn đã bị Iris dần cho nát nhừ, nếu không phải sinh mệnh lực cường ngạnh, hắn đã sớm thăng thiên rồi. Vương Bình cay đắng, hắn thậm chí còn không có cơ hội thi triển kỹ năng.

- Khụ…khụ…ai nha…thúc thúc tại sao chảy máu rồi?

Phun phì phì khói bụi trong miệng ra, Iris ngây thơ ngồi xuống, sờ sờ lấy gương mặt đầy máu của Vương Bình.

- Ư…ư…ơ…

Vương Bình mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn Iris, miệng hắn đã không nói ra lời, đây là cái quái vật a, nào cái gì đáng yêu tiểu la lỵ, chỉ là một cái vỏ bọc thôi.

Ở Tử Giới Vực này tuy là không chết, nhưng đau đớn vẫn là cảm nhận được, giờ khắc này, Vương Bình chưa bao giờ khao khát được chết như thế.

- A, sao thúc thúc còn khóc nữa, lớn rồi đừng có khóc nhè, thúc thúc đừng khóc nữa khó nghe quá!

Iris vỗ vỗ lấy đầu hắn, rồi bất ngờ hai tay nàng vận lực xoắn mạnh.

Xoẹt.

Máu tươi vun vẩy lên mặt Iris, trông thập phần diễm lệ. Bất quá trong mắt Vương Toản đứng phía xa, Iris lại như là thần chết đến từ cửu u địa ngục, thật quá huyết tinh, thật quá tàn nhẫn rồi.

- Im lặng một chút rồi!

Iris gật gật ném cái đầu Vương Bình sang một bên.

Cặp mắt Iris vốn đen tối đã trở về trong sáng, khí tức băng hàn sát phạt hoàn toàn biến mất. Đến chính bản thân nàng cũng không hay biết chuyện gì xảy ra.

Iris bỗng chốc đổi lại một bộ dáng thanh thuần đáng yêu thoạt bát khi xưa.

- Phi phi! Máu văng đầy mặt ta rồi! Thật khó ngửi muốn chết!

Iris hột hoảng lấy cái khăn tay ra lao vội mặt của mình.

.............................