Âm Nương

Chương 56



Lời này của Triệu Ân khiến Vân Xuyên có chút thảng thốt. Cô lừ mắt nhìn hắn, hắn lại ngạo nghễ cười với cô. Triệu Ân khi xưa từng đứng phía sau hãm hại Triệu Ý, tay không nhuốm tràm, nhưng chỉ cần nhìn điệu bộ của hắn, cô biết hắn không nói giỡn.

Bên cạnh hắn còn có rất nhiều quỷ sai, không ít Âm thần có lẽ đã trợ giúp cho Triệu Ân lộng hành, nếu không một mình hắn cũng chẳng thể càn quấy tới mức này, đến Mạnh Bà cũng dám đánh.

“Triệu Ân, Mạnh Bà đâu rồi? Anh đã làm gì bà ấy?”

“Bà ta cũng là một phán quan, lại nắm giữ trong tay rất nhiều bí mật muôn vàn ức kiếp, cho tới khi bổn tọa đạt được mục đích, sẽ không để bà ta phá bĩnh.”

Nói vậy tức là Triệu Ân không giết Mạnh Bà. Hắn còn dè chừng như thế, ắt là chỉ làm mọi việc trong âm thầm lén lút, nếu như có thể báo chuyện này với Nhất Điện Tần Quảng Vương, cũng đồng thời là cha của Triệu Ý và Triệu Ân, thì có thể ngăn cản được hắn rồi.

Nhưng làm cách nào để báo thì Vân Xuyên chưa nghĩ ra, bởi lúc này cô không phải Ngũ điện, vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường.

Vân Xuyên bị đám quỷ sai đẩy vào một đường hầm tối tăm, Triệu Ân đi phía trước nói gì đó với thuộc hạ.

Khi còn là Nhất điện, Vân Xuyên chưa bao giờ đi qua đường hầm này, có lẽ Triệu Ân và người của hắn đã tạo ra để làm chuyện xấu.

Trong địa phận Âm giới, không thể sử dụng quá nhiều thần lực, cho nên Triệu Ân tạo ra nơi này để che đậy việc làm.

Không biết hiện giờ Triệu ý và những người khác đang ở đâu? Lẽ nào đều đã rơi vào bẫy của Triệu Ân?

Một tên quỷ sai dẫn theo mấy tên khác nhanh chóng bay ra khỏi hầm trước, đằng nào cũng không thoát được, nếu có phải chết, Vân Xuyên cũng muốn chết khi minh bạch mọi chuyện.

“Triệu Ân, lúc trước tôi bị anh kéo xuống Quỷ Môn Quan, vì sao lúc đó không ép tôi mở Phong Đô?”

Triệu Ân đứng lại, đi ngay bên cạnh cô trả lời.

“Ta cũng đã có ý nghĩ đó, nhưng khi ấy ta chưa đủ thần lực, nếu cùng cô đoạt Phong Đô Lệnh ắt sẽ gặp họa sát thân.”

Vân Xuyên cười mỉa mai.

“Lẽ nào bây giờ anh đủ tự tin mình có thể thay phu quân của ta làm chủ Phong Đô rồi sao?”

Triệu Ân tóm lấy cằm cô, hơi rít lên qua kẽ răng.

“Đừng có một câu phu quân, hai câu phu quân trước mặt ta, nói cho cô biết, nếu không phải ta cần cái miệng cô để lấy Phong Đô Lệnh thì đã cắt lưỡi cô từ lâu rồi.”

“Ồ, thế hóa ra không phải ngay từ lúc bày cho Thục Hiên cách ăn tim Dục Quỷ, anh đã có ý muốn chị ấy dày vò tôi hay sao? Triệu Ân, anh xem ra là kẻ có thể dung mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình nhỉ?”

Bàn tay Triệu Ân càng ra sức bóp cằm Vân Xuyên, cặp mắt rắn nhìn cô không chớp.

“Cô khinh bỉ bổn tọa sao?”

“Không lẽ tôi lại ngưỡng mộ một kẻ nham hiểm như anh được chắc?”

Khóe miệng Triệu Ân giật mấy cái, khác với Triệu Ý, Triệu Ân không phải kẻ biết kìm chế cơn nóng giận.

Hắn đẩy Vân Xuyên áp sát vách đường hầm, chiếc mũi có điểm nốt ruồi son đưa tới sát cổ cô, chìa ra hàm răng nhọn muốn cắn.

“Nhị điện hạ, soái vong thất thủ, bọn phàm nhân đã thoát khỏi nơi giam giữ rồi.”

Triệu Ân đẩy Vân Xuyên ra, tức giận gầm lên.

“Triệu Ý đâu?”

“Hắn…hắn cũng thoát ra rồi.”



Triệu Ân quay ngoắt đầu nhìn Vân Xuyên, đồng tử rắn co lại triệt để, đem theo một cỗ khí áp bức nham hiểm.

Hắn ta túm lấy cổ áo Vân Xuyên, lôi cô đi thẳng về phía cuối đường hầm.

Hóa ra đường hầm này thông với cung điện của Triệu Ân.

Lúc đi ra tới khoảng sân rộng phía trước, rất nhiều âm thần, phán quan và quỷ sai đã tề tựu, trông thấy Triệu Ân, bọn họ nhất loạt cúi đầu hành lễ.

“Bái kiến nhị điện hạ.”

Một vị phán quan có gương mặt hung ác lên tiếng.

“Điện hạ, lẽ nào đây chính là kiếp sau của Diêm La Thiên Tử sao?”

“Đúng thế, cô ta sẽ giúp ta lấy Phong Đô Lệnh.”

“Kiếp sau của Đại điện hạ hiện giờ chỉ là phàm nhân, nhưng sức mạnh cũng không thể coi thường, Nhị điện hạ tính sao?”

Triệu Ân nheo mắt, nghĩ ngợi rồi đáp.

“Chỉ cần lấy được Phong Đô Lệnh, trở thành thống lĩnh Phong Đô trước Triệu Ý, thì ta muốn xử hắn thế nào chẳng được.”

Dứt lời, Triệu Ân lại túm lấy Vân Xuyên kéo đi. Vân Xuyên vừa đi vừa nghĩ ngợi, Triệu Ý đã thoát khỏi tay Triệu Ân, hắn sẽ ép cô mở Phong Đô Lệnh càng sớm càng tốt.

Với sức mạnh của Ngũ điện, cô còn có khả năng chống lại nguồn năng lượng phong bế bên trong, nhưng hiện giờ cô chỉ là người phàm, phải làm sao mới có thể tự cứu bản thân?

Vân Xuyên cảm thấy lần này mình lành ít dữ nhiều, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, tới đâu hay tới đó vậy.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đứng trước tháp Phong Đô sừng sững, tòa tháp đã từ rất lâu không có chủ soái, bên ngoài rêu phủ đen kịt từ dưới chân lên tới đỉnh, toát ra một cỗ khí u ám khủng khiếp.

Khi có người xâm nhập, xung quanh tòa tháp bùng lên hỏa ngục, có thể thiêu chết tất cả mọi vong linh lớn nhỏ.

Người của Âm giới không dám động tới Phong Đô, các Thiên quan lại càng không.

Từ vô lượng kiếp trước, Phong Đô vốn dĩ có chủ soái, tháp Phong Đô là nơi cai quản quỷ sai, phán quan và âm thần, nhờ có sức mạnh của Phong Đô mà mọi việc làm của cõi âm đều thu về một mối, không gây hỗn loạn và thiếu công bằng.

Nhưng khi dương giới tiến vào thời kỳ thượng cổ, yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều, những sự biến đổi dị thường ảnh hưởng lớn tới sức mạnh của Phong Đô.

Chủ soái Phong Đô khi đó dẫn quân lên dương giới thu phục yêu thú, cuối cùng trước khi bỏ mạng, đã đem linh khí thu được đẩy vào Phong Đô để chấn giữ.

Cho nên sức mạnh bên trong Phong Đô không ai có thể đo lường được.

Rất lâu về sau, có một vị trưởng tôn trên Thiên giới, tính ra được chủ soái Phong Đô sẽ xuất hiện, người đó không ai khác chính là Thái tử Triệu Ý, con trai cả của Triệu Thiên quan, vốn dĩ là người nhà trời, nhưng lại mang mệnh Âm, tương lai sẽ trở thành Soái chủ Phong Đô đời kế tiếp.

Những sự việc sau này Vân Xuyên đều đã nhớ ra. Triệu Ý vì cô mà bỏ lỡ mấy kiếp không tiếp quản Phong Đô Lệnh, tạo cơ hội cho kẻ tiểu nhân như Triệu Ân tính kế.

Nhìn lửa cháy rực trước mặt, Vân Xuyên cắn chặt răng. Triệu Ân chẳng thương xót, thẳng tay đẩy cô đi qua biển lửa.

Thân thể Vân Xuyên là con người bình thường, lửa Phong Đô không phải lửa thường, không làm cháy quần áo hay thân thể, mà sẽ thiêu đốt từ bên trong.

Vân Xuyên có cảm giác từng sợi tơ máu đều sôi sùng sục, cơ thịt cũng nóng lên bừng bừng rất đau đớn.

Cô nghe thấy một tiếng ‘tách’ rất nhỏ phát ra, cây trâm Mộc Tử hình như đã bị nứt.



Triệu Ân tuy là một Âm thần, nhưng cũng không tránh được bị lửa thiêu đốt, hắn chật vật nghiến răng kéo cô đi băng băng.

Khi đi qua lửa Phong Đô, không thể dùng thần lực, càng dùng thần lực thì sẽ càng dễ bị thiêu đốt nhanh hơn.

Đến khi Vân Xuyên cảm tưởng như mình sắp không thở nổi, sức nóng trong người đã lên tới đỉnh điểm, cô và Triệu Ân cũng qua hết biển lửa dữ dội.

Dây trói quanh người Vân Xuyên bị thiêu rụi khiến cô bỏng rát khắp thân thể.

Cô rút Mộc Tử trâm, quả nhiên hai con cá đã bị tách đôi ra, cháy xém mất một góc.

Có lẽ linh lực còn lại bên trong Mộc Tử trâm đã giúp cô vượt qua biển lửa, chứ nếu với cơ thể bình thường, Vân Xuyên hẳn là đã bị thiêu thành tro rồi.

Triệu Ân rũ tay áo nói với Vân Xuyên.

“Cô biết phải làm gì rồi chứ?”

“Anh thực sự đánh cược tính mạng mình để mở Phong Đô sao?”

“Hừ, mau làm đi, đừng nói nhiều. Triệu Ý đã thoát khỏi tay ta, nhưng mấy đứa phàm nhân trong phủ của cô sẽ phải chết đau đớn nếu cô không chịu hợp tác với ta đấy.”

“Anh làm gì họ rồi?”

Triệu Ân không đáp, rút ra một chiếc gương nhỏ, trong gương hiện lên hình ảnh con Mơ, ** Thóc, Thục Hiên cùng toàn bộ người trong phủ Tướng quân, họ đều bị tròng xích vào cổ, đứng run rẩy nép sát nhau.

Vân Xuyên biết mình không có lựa chọn, cô giơ lòng bàn tay của mình lên, sau đó tiến về phía cánh cổng mở Phong Đô.

Rêu phủ tất cả mọi chỗ, chỉ trừ nơi đặt ấn khóa là không. Cô đưa bàn tay mình đặt lên, cảm nhận vô số vết châm mảnh đâm xuyên vào da thịt.

Những tiếng thét chói tai vọng lên từ trong đầu Vân Xuyên, những cảnh tra tấn, đày đọa, máu me như muốn cấu xé linh hồn cô.

Đây chính là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Vân Xuyên khi cô còn là Nhất Điện.

Phong Đô không chỉ có sức mạnh lớn, còn biết lợi dụng nỗi sợ hãi để tra tấn kẻ xâm nhập.

Vân Xuyên run lẩy bẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không dám buông tay xuống, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Là một Diêm La, lẽ ra cô không nên có thứ cảm xúc đó, đặc biệt là nỗi sợ hãi, nhưng Vân Xuyên không giống những Diêm La khác, cô quá nhạy cảm.

Cô phải chiến thắng nó, vượt qua nỗi sợ dai dẳng đã đeo bám mình mấy kiếp, cô là một Diêm Vương, cô có thể làm được.

Triệu Ân nhìn Vân Xuyên run rẩy phía trước, hắn chỉ cười nhạt, sau đó đi tới bên cạnh, đặt tay mình lên tay cô.

Bây giờ là lúc hắn phải tập trung tinh thần để mở cổng Phong Đô, dùng ý chí của mình khống chế, trở thành chủ nhân đời tiếp theo của Phong Đô Lệnh.

Tay Vân Xuyên đã rỉ máu, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ cả ấn khóa. Triệu Ân không bận tâm đến vẻ đau đớn tái nhợt của cô, hắn càng ra sức đẩy mạnh hơn nữa.

Cổng Phong Đô bắt đầu chuyển động.

Những mảng rêu phủ kín tự động rời ra, để lộ cả cánh cổng đá nặng nề.

Ấn khóa xoay chuyển, cổng Phong Đô cũng bắt đầu được mở ra.

Triệu Ân khoái trá cười lớn.

“Ha ha ha, mở ra rồi, cuối cùng ta cũng mở được cổng Phong Đô rồi, ta sẽ trở thành chủ nhân của Phong Đô Lệnh.”