Ái Tình: Chỉ Mỗi Em Thôi

Chương 12: Cô ấy là của tôi



Sau đó, cô xuống nhà

Lưu phu nhân:" Con buồn chuyện gì vậy???"

" Con buồn ư???" ' Anh lại nói gì rồi???'

Anh hai:" Chú Mộ, nói em buồn, rồi lái xe đi, nhờ anh nói với em là chiều nay chú ấy đến đón em đi công tác, em chuẩn bị đi"

Cô ngạc nhiên:" Công tác...."

Anh hai:" Ừm"

Điện thoại cô reo lên, cô liền bắt máy:" Alo...."

* Chuẩn bị đi, chiều nay tôi đến đón bé*

" Vâng ạ" cúp máy....

Cô liền chạy lên phòng lấy đồ đạc.

" Em gái này không phải là yêu rồi chứ???"

" Chú Mộ tốt với em ấy như vậy, bảo sao lại không rung động"

Ở trên phòng, cô vừa soạn đồ đạc vừa lảm nhảm:" Đi công tác gì chứ???"

Chiều đến, anh đến đón cô.

Trên đường đi, cô:" Đi công tác ở đâu???"

Anh cười:" Yên tâm đi, rèn luyện sức khỏe thôi"

Ngạc nhiên:" Hả???"

Ra đến biển, cô và anh xuống xe lên tàu.

Ra đảo, cô:" Đẹp quá"

" Đi thôi"

Cô đi theo anh:" Tôi biết võ mà???"



" Ừm, bắt đầu ngày mai cùng luyện tập với tôi"

Hôm sau, anh bắt đầu huấn luyện cho cô khả năng tự vệ nhanh nhất, bắt cô leo núi, bắt cô lặn. Cô:" Chú à, con gây thù với chú ư???"

" Muốn trả thù cùng tôi thì bé phải có kỹ năng tự bảo vệ bản thân mình thật tốt"

" Dạ, được ạ" ngoan ngoãn nghe lời

Lặn một lúc thì cô lên bờ, tuy cô mặc quần sọt và áo thun nhưng với bộ dạng ướt đẫm khi lặn của cô, khiến anh phải kiềm chế bản thân mình. Anh liền lấy khăn đưa cho cô:" Mau đi thay quần áo đi"

Cô liền quấn khăn chạy về phòng thay quần áo.

Anh:" Thật là...."

Hai tuần sau, thấy cô tập luyện tốt nên anh và cô cùng về đất liền.

" Đảo này của anh ư???"

" Ừm"

Về chung cư, vừa vào trong thang máy. Gặp phải Tô Hiển: " Uyển, em...."

" Tôi thế nào???"

Nhìn thấy anh, Tô Hiển:" Chú Mộ"

Anh nhìn hắn:" Cút đi"

Tô Hiển liền rời đi nhưng vẫn cố quay lại nhìn cô.

Anh:" Nghỉ ngơi sớm đi"

" Dạ, chú cũng vậy"

" Được"

Anh liền đi xuống lái xe theo xe của Tô Hiển, chặn xe hắn. Tô Hiển xuống xe:" Chú Mộ, chú chặn xe tôi làm gì???"

" Ánh mắt của cậu khi nãy có ý gì???"

Tô Hiển:" Không có"

" Tốt nhất là không có, nếu không đừng trách"



Tô Hiển:" Vâng, vâng"

Anh liền lên xe, lái xe về chung cư.

Hôm sau, cô đến công ty làm việc như mọi khi. Anh cũng vậy.

Tô Hiển vốn đã có ý đồ xấu với Lưu Mộng Uyển. Nay lại thêm Mộ Nhiên Thành bảo vệ cô, hắn ta muốn giở trò càng khó hơn.

Một tuần trôi qua, như thường lệ. Hôm nay, nhà cô bị mất nước, đang gội đầu. Cô liền lấy khăn bới đầu lên, gọi điện thoại cho anh:" Alo, chú có nhà không ạ???"

* Có, sao thế???*

"Nhà chú có bị mất nước không ạ???"

Anh vào kiểm tra thử:* Không, có gì à???*

" Không có gì ạ" sau đó cúp máy.

Cô liền mang đồ lên nhà anh:' Đành phải nhờ vậy???

Nghe tiếng chuông cửa, anh đi mở cửa xem

" Chú, có thể cho con mượn phòng tắm một lúc không ạ???"

" Được"

" Cám ơn chú ạ" cô liền chạy vào phòng tắm.

Ở chung cư đa phần đều được thiết kế cùng một kiểu nên cô chạy vào phòng tắm luôn.

Anh ngồi ở bên ngoài phòng khách, nhà luôn im lắng nên tiếng nước trong phòng tắm rí rắt rí rắt. Làm anh nóng lên. Anh liền hít đất để kiềm chế bản thân mình.

Cô tắm xong bước ra:" Cám ơn chú ạ, cháu về đây ạ"

" Ừm"

Cô đi về nhà mình

Thấy cô đã ra khỏi nhà, anh liền đứng lên thở mạnh một hơn. Lúc này trong đầu anh xuất hiện hình ảnh lần trước cô lặn ở đảo lên.

" Cô bé này, thật là......"