Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 357: Nữ diễn viên tai tiếng (77)



Bạch Văn Văn nghĩ rằng mình đã lên đến đỉnh cao cuộc đời, ở mỗi thế giới chinh phục mĩ nam, được vô số người yêu thích.

Dù sao ả cũng có hệ thống, không sợ gì cả.

Chỉ cần ả hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được đủ loại thẻ kĩ năng.

Dùng thẻ kĩ năng, ai cũng kém ả.

Ả chưa từng nghĩ đến một ngày 875 biến mất.

Quay đầu lại, ả mới phát hiện ra,mình đã qua nhiều thế giới như thế. ở thế giới nào cũng dốc sức tán tỉnh mĩ nam, chinh phục đủ loại đàn ông.

Nhưng mà kĩ năng sống, ả không biết một tí gì.

Sau khi 875 biến mất, thẻ kĩ năng cũng không dùng được.

Mộng đẹp của ả vỡ nát; ả đã từng rất kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không thể chấp nhận được chênh lệch lớn thế này.

Ả hiện tại không có sở trường nào, ra ngoài rồi fan muốn ả đánh đàn thì làm sao đây? Ả không làm được.
Fan muốn ả vẽ tranh thì làm sao đây? Ả không làm được.

Chủ nhân cơ thể này đã từng đi du học, người quen muốn nói tiếng Anh với ả thì làm sao đây? Ả không làm được.

Cái gì ả cũng không làm được.

Cho nên, ả đợi, đợi mình chết đi; có lẽ khi ả chết rồi sẽ xuất hiện một hệ thống nữa. Đúng, sẽ có, hệ thống đã từng xuất hiện một lần, không có nghĩa sẽ không xuất hiện lần hai.

Ả đã từng nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng ả thực sự sợ chết.

Ả đã từng bị xe đâm, đã từng cảm nhận được thống khổ của tử vong, đã từng cảm giác được bị nghiền ép, ả không muốn trải qua thêm lần nữa.

Xuyên qua những thế giới, mỗi lần rời đi đều là hệ thống đưa ả đi, có thể nói là không đau đớn chút nào.

Giờ ả cái gì cũng không muốn làm; dù sao có Tô Hòa ở đây, ả không cần gì nhiều từ gã, cho ả tiền cơm ăn áo mặc là được; Tô Hòa làm gì ả cũng không ngại.
Việc của ả chỉ là ăn no chờ chết.

Nghe được tiếng bước chân rời đi của Tô Hòa, Bạch Văn Văn tiến vào mộng đẹp; trong mơ, ả đã chết, lại có được hệ thống, xuyên qua các thế giới nhỏ, chinh phục các loại đàn ông, hưởng thụ ánh mắt yêu thương của họ.

"A Nghiệt, sao lại không quay phim nữa?" Đường Quả nằm trên ghế sô pha, đôi chân trắng nõn đung đưa.

Kiều Nghiệt đi qua tóm lấy chân cô, thuận tay cầm một cái chăn lông; bọc hai chân cô vào trong chăn rồi hắn để chân cô lên đùi mình.

"Sang thu rồi, sao em vẫn quen thói lộ chân ra như như thế, không sợ bị ốm hử?"

Đường Quả cười nhạt, "Em vẫn khỏe mà."

"Hôm nay Quả Quả thích anh một chút chưa?"

Đối diện với ánh mắt tha thiết chân thành của người đàn ông, Đường Quả bất cười, "A Nghiệt, anh cố chấp quá."

"Có không?"
Đường Quả không cười nữa, vẫy tay gọi hắn, "Anh qua đây em nói cho nghe nè."

Kiều Nghiệt ngồi bên cô, ôm cả người cô vào trong lòng; cơ thể mềm mại ấm áp khiến hắn cực kì thỏa mãn; dường như hắn cũng không cần phải hỏi câu hỏi kia. Cô vẫn ở trong lòng hắn, chuyện ấy đã không còn quan trọng nữa rồi.

"A Nghiệt, anh thật sự rất đáng yêu."

"Tuy rằng anh mắc lỗi, nhưng mà không có gì tốt hơn bằng biết sai chịu sửa, rất đáng để được thích."

Ánh mắt Kiều Nghiệt sáng lên, Đường Quả giơ tay nhéo nhéo mặt hắn, nhẹ giọng, "A Nghiệt, anh đã thành công khiến em chú ý; vì anh biểu hiện rất tốt, em đã có chút thích anh."

Khóe môi Kiều Nghiệt cong lên, thật ra hắn cũng không để ý chuyện này nữa.

Ngày nào cũng có người ôm, còn nói nữa làm gì.

Cô ở trong biệt thự của hắn, cái gì cũng là hắn làm, cô đã bị hắn nuôi đến phế rồi.
Nếu như cô thật sự không cần hắn, dường như cô cũng chẳng có thói quen như thế.

Tâm tư nhỏ này, Kiều Nghiệt đương nhiên sẽ không để lộ ra.