Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 279: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (19)



Trong tay Kim Đản Đản chính là mấy tấm bùa Định thân chỉ có tác dụng với quỷ, nhưng mà hiệu quả của nó đến đâu thì nàng chưa thử.

Nàng cầm lấy tấm bùa, dán lên trán hai thị nữ.

Nhìn thấy hai nàng ấy bất động, nàng phủi tay: “Hừ, muốn đấu với ta à, các ngươi còn non lắm!”

Chân nàng vừa bước ra bên ngoài một bước, chuẩn bị rời khỏi đây.

Hai thị nữ chậm chạp ngăn nàng lại, tiết tấu động tác giống như bị chậm lại, ngay cả giọng điệu cũng chậm: ” Mời… cô… nương… về…”

Mấy lời này chậm đến mức Kim Đản Đản nghe xong cũng sốt ruột. Mặc dù nàng có bùa chú lợi hại có thể làm các nàng ấy nổ tung, nhưng mà các nàng ấy cũng là một sinh linh, không làm hại gì đến nàng cả, như vậy thì sao nàng có thể ra tay hại chết các nàng ấy được.

Trong lúc nàng vẫn chưa nghĩ ra được kế sách nào thì Lãnh Mạc Tà mặc một thân áo bào màu đen đi đến. Y phất tay áo, tấm bùa trên trán hai thị nữ rơi vào trên tay y.

Kim Đản Đản chớp mắt nhìn y. Tấm bùa này có ảnh hưởng gì đến y không đây?

Mà Lãnh Mạc Tà lại khiến cho nàng phải thất vọng rồi. Các động tác của y chẳng những không hề chậm lại mà y còn vươn tay ra kéo nàng vào trong ngực, hơi thở lạnh buốt lập tức thổi vào tai nàng: “Ngươi thật là nghịch ngợm mà!”

“Nếu tinh thần nàng đã tốt như vậy, không bằng chúng ta làm mấy chuyện có ý nghĩa một chút đi, ví dụ như chuyện chế tạo ra đời sau chẳng hạn.”

Ngay sau đó, nàng bị Lãnh Mạc Tà bế lên, đưa nàng đi về phía suối nước nóng.

Nước suối kia trắng như sữa bò, y ôm lấy Kim Đản Đản, hai người cùng nhau bước vào suối.



Quần áo ướt sũng bó sát lấy người, y hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua một chút, rồi vươn tay cởi dây lưng của Kim Đản Đản ra.

Hai bàn tay của nàng giữ chặt lấy tay y, khuôn mặt nhỏ nhắn hình như nổi lên một rặng mây hồng: “Đừng… Trong vòng hai năm đừng động vào ta!”

Bàn tay Lãnh Mạc Tà vận sức kéo một cái, dây lưng bị y kéo tung ra, bên trong đó là một chiếc yếm trắng như tuyết và làn da trắng nõn như nước suối này của nàng.

Ánh mắt của y nóng rực nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy yết hầu của mình thít chặt lại, rồi hôn lên môi nàng.

Đôi môi lạnh lẽo của y hấp thu từng chút không khí trong miệng nàng. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương, khác biệt một trời một vực với dòng nước suối ấm áp này, giống như thể băng và lửa đối đầu với nhau.

Một lúc sau, Lãnh Mạc Tà buông nàng ra, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng thì nhíu mày: “Ngươi, không phải cũng rất thích đó sao, cần gì phải cự tuyệt chứ?”

Kim Đản Đản cắn môi, cố khiến bản thân tỉnh táo lại: “Xin ngươi đừng đụng vào ta, hai năm sau ta sẽ cùng ngươi làm!”

“Món ngon đã dâng lên đến miệng, làm gì có chuyện không chạm vào?” Khóe miệng Lãnh Mạc Tà hơi nhếch lên, vươn tay cởi lớp quần áo cuối cùng trên người nàng xuống.

Kim Đản Đản không biết phải làm sao. Hệ thống quân, đây là cái nhiệm vụ quái quỷ gì vậy. Trong nhiệm vụ này, mỗi người đều rất mạnh, vì sao sức chiến đấu của ta lại chỉ có năm phần?

Một người đến cả thuật pháp Mao Sơn còn học không tinh, vậy thì sao có thể đấu nổi Quỷ Vương chứ?

Nàng rất tuyệt vọng. Hôm nay y nhất định sẽ ăn nàng cho coi.



“Hu hu…”

Truyền đến tiếng khóc của nữ tử.

Một khắc sau, Vân Nhiễm mặc kệ sự ngăn cản của thị nữ, quần áo cũng không chỉnh tề chạy vào trong.

Lãnh Mạc Tà nhắm mắt lại, phất tay lên ôm Kim Đản Đản vào trong ngực, mặt nàng hướng vào lồng ngực của y. Một bộ áo bào màu đen che kín nàng từ đầu đến chân.

Y liếc nhìn Vân Nhiễm, cất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

Vân Nhiễm khóc lóc: “Hu hu… Tôn thượng, không biết thị nữ nào đó không biết tốt xấu hạ thuốc Thích Xuân Tán cho ta. Ngươi phải làm chủ cho ta!”

Lãnh Mạc Tà hơi nhíu mày. Vân Nhiễm này không phải ai khác mà chính là nữ nhi nữ nhi của Thiên Đế. Mà Thích Xuân Tán này chỉ có cách giao hợp với nam tử thì mới có thể giải được. Sao y có thể giao nữ nhi của Thiên Đế cho mấy dã quỷ khác chứ!

Việc này hoàn toàn khó giải quyết. Nếu xử lý hơi không cẩn thận thì chỉ sợ tính mạng của Vân Nhiễm này xong luôn.

Y nhìn nữ tử nhỏ bé trong lồng ngực mình: “Nữ nhân, ta đưa ngươi quay về!”

*

Thượng tiên: Bắt đầu đi làm rồi, vẫn chưa ổn định lắm. Tiền lương thấp thì khỏi nói, kiếm được không nhiều bằng bán rau củ.

Đêm về còn phải gõ chữ, cảm giác mệt muốn chết!