Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 262: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (2)



Thích thì thích thôi, cũng chẳng có gì!

Nhưng, sao mà lúc sư phụ ngươi dạy ngươi thuật Mao Sơm, ngươi chỉ biết nhìm chằm chằm vào gương mặt của sư phụ?

Bây giờ hay rồi, đi đời nhà ma, giờ để ta đến thu dọn cái mớ hỗn tạp này.

Quan trọng là ta cũng không biết thuật Mao Sơn ~~

Nhưng mà Kim Đản Đản biết lừa bịp mà, nàng nhìn thấy phía trước có một đại thúc mập mạp đang đi qua, ăn mặc sang trọng như một ông chủ giàu có. Nàng vội nói: “Lão gia kia xin dừng bước, ta thấy sắc mặt ông hồng hào, trong nhà nhất định có chuyện vui nhỉ?”

Đại thúc mập mạp đó dừng bước lại, nhìn nàng sắc mặt ông ta càng đỏ hơn, đến cả hai mắt cũng phát đỏ. Ông ta túm lấy cổ áo Kim Đản Đản bắt đầu mắng lớn: “Thầy bói thối tha, lão tử vừa mới mất mẫu thân, ngươi lại nói nhà ta có chuyện vui. Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”

Kim Đản Đản vội xin lỗi: “Xin nén đau thương, ta nói là chuyện một năm sau. Phong thủy cứ thay phiên lưu chuyển, qua hết quẻ khảm này thì vận khí sau này của ông sẽ thay đổi!”

Đại thúc đó nghe được lời này mới chịu thả nàng ra, phất tay áo bỏ đi.

Chốc sau Kim Đản Đản nghĩ lại mà sợ hãi lau mồ hôi trên trán: Công việc bói toán này thật sự không dễ làm mà!

Nàng lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi cường tráng đang vội vàng lướt qua, Kim Đản Đản kéo hắn lại, nói: “Vị huynh đài này, nhìn sắc mặt ngươi hồng hào, nét mặt rạng ngời, chắc là trong nhà có thê tử sắp sinh rồi nhỉ?”

Nam nhân đó nhìn nàng một cái giống như nhìn một kẻ điên: “Có bệnh à!”

Hắn đẩy Kim Đản Đản ra tiếp tục đi về phía trước, phía sau là một đám người làm đuổi theo: “Này, tên trộm ngươi đừng có chạy!”



Kim Đản Đản ngượng ngùng sờ mũi, hai người này không tính, tiếp theo…

Có một nam nhân thân hình gầy gò mặt ủ mày chau đi tới, khuôn mặt rất là tiều tụy, nàng nghĩ người này chắc là sẽ chuẩn thôi.

“Huynh đài, ta thấy ấn đường của ngươi đen lại, gần đây sợ là có điềm dữ!” Kim Đản Đản vung cây phất trần trong tay.

Nam nhân đó nhìn nàng một cái, hung hăng nói: “Tên ăn xin thối tha, là đang trù ẻo ta xui sao?”

Kim Đản Đản gượng gạo nói: “Không… không…”

Chị đây thật sự là thấy da dẻ ngươi đen lại mà, mới cảm thấy ấn đường ngươi hóa đen, nhưng mà nàng không dám nói ra lời này.

Nắm đấm của nam nhân như sắp giáng tới ngay trước mặt nàng, đột nhiên một cơn gió kỳ quái nổi lên, hất văng nam nhân xuống đất. Gió thổi tấm chiêu bài “Hoàng Bán Tiên” của Kim Đản Đản bay vù vù.

Một nam nhân hơn ba mươi tuổi, sắc mặt tái bệch, diện mạo tuấn lãng xuất hiện ở trước mặt Kim Đản Đản, quan sát nàng một hồi rồi đột nhiên nói một câu “đúng ngươi rồi!”

Sau đó hắn xách sau cổ nàng lên giống như xách một con gà con, lướt nhanh trên không trung.

Đám người hóng hớt nhìn đến thẩn thờ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng:

“Ây da ~ xem ra Hoàng Bán Tiên này vẫn còn chút bản lĩnh, cũng biết bay nhỉ!”

“Phải đấy, sau này ta cũng phải tìm nàng ta tính thử xem khi nào ta có thể cưới được thê tử!”

“Nàng ta còn mạnh hơn sư phụ đoản mạng của mình nhiều lắm, sư phụ nàng ta lại chẳng biết bay!”



“Các người không phát hiện ra tư thế bay của nàng ta có gì đó kỳ lạ sao?”

“Có lẽ mới học chưa quen chăng…”

Kim Đản Đản nghe đám người hóng hớt bình luận bàn tán khiến nàng tuyệt vọng rồi, sao mà họ không nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng chứ, lẽ nào hắn là… ma?

Nàng bị dọa tới mặt mày tái mét, giống như cá nằm trên thớt đang chờ người ta tới xẻ thịt.

Không phải bắt nàng đi để làm kẻ chết thay đó chứ!

“Cầu xin ngươi… tha cho ta…” Tiếng gió quá lớn, giọng nói của nàng cứ bị ngắt quãng.

Nam nhân chẳng hề để ý đến nàng, tiếp tục đưa nàng bay đi, tốc độ giống như muốn đi đầu thai vậy.

Kim Đản Đản nhìn những ngôi mộ xếp từng hàng bên dưới, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Cuối cùng nam nhân cũng thả nàng xuống, chân nàng đạp trên mặt đấy, nhưngg hai chân mềm nhũn giống như một kẻ lâm trận bỏ chạy, căn bản đứng không vững.

*

Thượng tiên: Lần trước ta viết đến đây, sau đó chưa được mấy ngày thì bị kẻ xấu gạt tiền. Về sau ta nghĩ lại, chắc chắn là bị trúng thuốc mê rồi~

Thế giới bên ngoài nguy hiểm thật, không thể không đề phòng người ta.