Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 146: “Đừng di chuyển!”



mày là con trai của lão cáo già Lý Tấn”.

“Đúng là đi mòn gót giày chả tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công”.

“Hôm nay, mày và người của mày đều phải chết ở đây!”

Đồng thời, Mallory cũng nhìn Edek, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mallory hiểu rất rõ Edek, gã đã theo chân Edek bao nhiêu năm nay rồi.

Cho dù là các vùng núi ở Châu Âu, rừng rậm ở Nam Mỹ, hay những ngôi đền cổ ở Xiêm La.

Số lần bọn họ đối đầu trực diện nhiều vô kể, Edek giống như một con chuột, dù cho Mallory giăng lưới khắp nơi thì Edek cũng có thể tìm được kẽ hở để chui ra.

Và lần nào Edek cũng đưa người tới để phá hỏng các thương vụ của Mallory.

Và việc này khiến ông chủ đứng sau lưng Mallory bị tổn thất nặng nề.

Hai kẻ thù này đối mặt trực diện với nhau trong một không gian chật hẹp, không cần nói gì cũng biết tiếp theo sẽ nổ ra một trận chiến sinh tử.

Đối với Tần Vạn Hào và Mallory, đám người Lý Phong bây giờ là miếng thịt đang đặt trên thớt, bọn chúng muốn cắt như thế nào cũng được.

Nhưng lúc này, Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

“Nói thật, kỹ thuật bám đuôi của các ông quá tệ luôn ấy”.

“Còn nữa, lần sau nếu bám đuôi, có thể nhanh hơn một chút được không”.

“Tôi đang chờ giải quyết xong xuôi mọi chuyện trước mắt để còn về nhà ăn cơm mẹ vợ nấu đây này”.

Tần Vạn Hào phá lên cười: “Mày còn nằm mơ được về nhà ăn cơm à, ha ha ha ha!”

“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ cho mày một bữa no nê luôn”.

“Chỉ là, bữa cơm này mày xuống âm phủ mà ăn nhé”.

Nói xong, Tần Vạn Hào hất tay.

Tần Trọng dắt theo một đám đàn em, nhanh chóng xông lên.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

Ngay sau đó, mặt đất phía trên đột nhiên sụp xuống.

Những phiến đá đó thoạt nhìn rất kiên cố, nhưng bây giờ lại đồng loạt nứt ra.

“Đừng di chuyển!”

Lý Phong hét lên một tiếng, đám người Tần Trọng đều ngoan ngoãn đứng yên ở đó, làm đúng theo lời Lý Phong nói.

Sau đó, mặt đất xung quanh Tần Trọng đã hoàn toàn sụp xuống!

Mallory dắt theo đám đàn em của mình vội vàng lùi lại.

Khi bọn chúng lui tới mép cổng đá, mặt đất dưới chân mới ngừng sụp xuống.

Và thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái hố sâu không đáy.

Mallory cười khẩy nhìn Lý Phong: “Mày đúng là xảo quyệt”.

“Từ đầu đã biết ở đây có một cơ quan như vậy”.

“Nhưng thế thì sao?”

Nói xong, Mallory lập tức quay đầu nhìn Tần Vạ