Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 74: Đẹp đôi



Vừa nói Đinh Thiên Ân vừa để hai tay chéo lại kiểu như đang che chắn bảo vệ cơ thể của mình khỏi những điều xấu xa.

Lữ Thiết Nhan không khỏi bật cười: "Em thấy anh suy diễn quá rồi, uống thuốc ngủ để anh mơ đó... còn lâu em mới muốn cưỡng đoạt anh."

"Ơ... em có biết thân thể anh đáng giá lắm không? Có hàng tá cô gái muốn dâng hiến cho anh mà anh không cần đó."

Càng nói càng thấy anh phô trương.

Lữ Thiết Nhan mặc kệ để anh nói hết, khuôn mặt không rõ đang có cảm xúc gì: "Đi thôi."

Đinh Thiên Ân nhìn cô định nói gì đó nhưng rồi thôi. Chiếc xe sang trọng dần dần lăn bánh trên đường lớn, bầu không khí có chút tĩnh lặng hẳn đi cho đến lúc đến Đinh gia. Có thể thấy giờ này khách đến dự tiệc đã một phần nào đó nhiều thấy rõ. Đa phần những người có mặt ở đây đều là tầng lớp cao quý và có tiếng.

Chiếc xe mui trần bóng loáng của mình chạy vào đỗ ở bãi đậu. Ai ai cũng đưa mắt chú ý vào nhân vật trong xe. Đinh Thiên Ân và Lữ Thiết Nhan tâm đầu ý hợp bước ra, sánh bước bên nhau vô cùng đẹp đôi. Cô khoác tay anh trước sự ngỡ ngàng của mọi người ở đó. Họ không ngừng sôi nổi thì thầm về hai người.

"Đinh thiếu đi cùng ai vậy nhỉ? Nhìn cô gái kia vừa lạ lại vừa quen." Vị khách bên trái nói.

"Nhưng mà nhìn hai người họ đẹp đôi thật đó, tôi là con gái mà còn mê mẩn nhan sắc của cô gái kia." Vị khách bên cạnh tiếp thêm một câu.

Thêm một vị khách góp vui: "Lạ thật từ trước đến giờ chưa từng thấy cô gái này xuất hiện, chẳng lẽ Đinh thiếu và cô ấy âm thầm quen nhau?"

"Không biết, cũng có thể là tình nhân." Một vị khách nữ ghen tức.

Mấy lời đó không hề ảnh hưởng đến khí thế ngất ngưởng của cô. Đinh Thiên Ân lại nghĩ cô sẽ để tâm đến những lời đó nên khẽ trấn an cô bằng cách xoa mu bàn tay của cô. Lữ Thiết Nhan mỉm cười ngọt ngào, hiểu ý nói: "Em ổn."

Đinh Thiên Ân phần nào đó an tâm dẫn cô vào nhà tìm ba của mình. Lúc này Đinh lão gia đang tiếp rượu mấy người bạn cũ của mình, còn Đinh phu nhân thì đi kiểm tra thức ăn của bữa tiệc, dặn dò tỉ mỉ từng việc từng việc để người giúp việc làm thật cẩn trọng. Thu mắt về, Đinh Thiên Ân dẫn cô đi đến chỗ của Đinh lão gia, nhanh miệng lên tiếng: "Ba."



"Chào bác trai." Lữ Thiết Nhan cúi đầu kính cẩn chào hỏi.

Đinh lão gia thấy con trai gương mặt vui nay càng vui hơn nhưng nhìn qua thấy cô niềm vui đó hẳn là giảm đi một nữa, hờ hợt đáp: "Ừm, Song tiểu thư có thành ý đến góp vui với lão già này tôi thật lấy làm vinh hạnh."

Lữ Thiết Nhan biết rõ câu nói này có ẩn ý móc mỉa cô. Người ta hẳn sẽ khó chịu vì điều này, còn cô thì khác một mặt không chút biến sắc vẫn ung dung phảng phất: "Lấy danh nghĩa là bạn gái của Thiên Ân nên con đến đây cũng là điều đương nhiên. À còn nữa, con có món quà này muốn tặng bác."

Nói rồi Lữ Thiết Nhan lấy ra một cái hộp màu xanh nước biển, được bọc bởi lớp vải nhung mềm mại tỉ mỉ. Đinh lão gia là người rất trọng thể diện cho nên không muốn gây hấn với cô lúc này, theo lẽ nhận lấy món quà lời nói không vui cũng không buồn: "Cảm ơn Song tiểu thư."

"Ồ đây là bạn gái của con đó sao Thiên Ân đẹp lắm đó nha." Bạn cũ của Đinh lão gia tấm tắc khen.

"Hai đứa đẹp đôi lắm! Lão Đinh sắp có dâu rồi ha ha ha." Người bên cạnh không chủ được cũng lên tiếng góp vui một câu.

Đinh lão gia lòng đầy khó chịu nhưng vẫn phải gượng gạo nở một nụ cười với bạn của mình để không làm bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Đinh lão gia để lại vài câu rồi kéo Đinh Thiên Ân đi ra một chỗ khuất nói chuyện. Trước khi theo ba mình đi anh có dặn cô chờ mình quay lại. Cho dù Lữ Thiết Nhan đang một mình đứng bơ vơ giữa bốn bề đều toàn là người vậy mà không sợ hãi, không ngại ngùng, không để tâm. Cô vẫn khiến người ta phải chú ý đến mình, tựa như bao quanh cô có một luồng sáng rực rỡ nào đó hay còn gọi là ánh sáng hào quang. Bất kể là giây nào cũng không muốn rời mắt.

"Thiên Ân ai cho phép con dẫn con nhỏ đến đây? Con có biết làm như vậy ba rất khó ăn nói với người ta không?" Đinh lão gia không ngừng trách móc đứa con trai mà ông cho là cứng đầu. Từng lời thốt ra mang đầy giận dữ.

Đinh Thiên Ân đinh ninh cãi lại: "Cô ấy là bạn gái của con, đây là tiệc sinh nhật của ba chả nhẽ con không có quyền dẫn bạn gái về để ra mắt ba mẹ. Còn việc ba và mẹ có thích cô ấy không thì con không quan tâm, hạnh phúc là của con. Con không cần ba nhúng tay vào."

"Con..." Đinh lão gia tức đến không nói được gì. Sợ người khác nhìn thấy cha con họ bất hòa lại đàm tiếu, hừ lạnh với anh rồi quay đi.

Lữ Thiết Nhan một mình đi lòng vòng, trước mắt cô nhìn thấy Đinh phu nhân đang sắp xếp lại đồ ăn trên bàn để cho nó đẹp mắt một chút. Đằng sau chỗ bà có một người phục vụ đang bưng món súp nóng hổi nghi ngút khỏi đến chỗ bà, điều đáng nói ở đây là cậu ta bị người khác vô tình đụng trúng khiến cơ thể chao đảo, bát súp trên tay theo đó mà bay vèo về phía của Đinh phu nhân. Không màng tới hình tượng Lữ Thiết Nhan chạy nhanh đến đến nỗi quên mất là mình đang mang guốc cao gót, cô kéo bà sang một bên, bà ấy may mắn không dính bát sup kia nhưng khi nó rơi xuống sàn thì súp trong bát văng lên tung tóe dính cả vào chân của cô. Lữ Thiết Nhan khá đau mà nhăn mặt.

Đinh phu nhân sau khi thấy cô giúp mình liền nói cảm ơn cô sau đó căn dặn người đến dọn chỗ này.



Lữ Thiết Nhan không nhắc gì đến việc chân mình bị bỏng cho Đinh phu nhân nghe. Một mình chịu đựng len lén đi tìm nhà vệ sinh lấy nước chậm vào để không bị sưng. Lúc này Đinh Thiên Ân đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ, điều đó khiến cô khá ngạc nhiên.

"Thiên Ân!"

Rõ trên mặt của Đinh Thiên Ân chính là sự hốt hoảng kèm theo lo lắng, anh nhìn vào chỗ bị bỏng nó đỏ hết cả lên mà đau lòng: "Bảo bổi có đau lắm không?"

Thấy cô bị thương như vậy anh không một lời trách cô bất cẩn hay gì cả. Ngược lại còn quan tâm vô đối với cô, như vậy thôi đủ làm Lữ Thiết Nhan ấm lòng: "Một chút."

Cô cười trấn an tâm trạng của anh: "Sao anh biết em trong này?"

"Có người chỉ anh."

"Mau ra ngoài đi đây là nhà vệ sinh nữ đó nếu để người ta thấy thì mất mặt anh lắm!"

"Mặc kệ đi, ai muốn nói gì thì nói anh không quản được. Vả lại anh vào xem tình hình của bạn gái không có gì mà mất mặt, em phải thấy tự hào vì có một người bạn trai tốt về tất cả mọi mặt như anh đây."

Lữ Thiết Nhan véo má anh, thống thiết nói: "Em lúc nào cũng tự hào về anh mà."

"Hay là anh đưa em về nhà."

Nói đoạn Đinh Thiên Ân vẫn không quên việc cô đang bị thương, sốt ruột hỏi cô.

Lữ Thiết Nhan lắc đầu kiên định: "Không cần đâu, vết thương này có đáng là gì với em."

Cô nhớ lại trước kia khi mình còn là một nữ tướng hùng dũng từng bị thương rất nhiều trên cơ thể. Dù vậy cô vẫn vượt qua được, so với việc bị bỏng này với cô giống như bị kiến cắn vậy, đau rát một chút cũng hết mà thôi. Căn bản không làm cô đau đớn mà gào thét.