Vụ Cốc

Chương 16: Món ăn mặn thứ năm – Cục [nhị]



Editor: Sakura Trang

Từ Trinh không nói gì, rõ ràng hắn nói không phải là “Đừng trách ta” mà là “Muốn ngươi hãy trách ta”, được rồi, chưa nói nửa câu sau đi “Nhất định không có khả năng”. Từ Trinh thực sự không hiểu, bản thân chẳn qua vào lúc y ngã bệnh có vết thương thì đối xử tốt với y một chút, người này sao lại giống như nhận được ân huệ lớn quên hết những vũ nhục và tàn ngược trước kia.

À đúng, trong mắt y, dù bị cái kia Dung Tình ngược chết, cũng là tương ứng với nghĩa vụ và trách nhiệm cảu thuộc hạ, không có khả năng có nửa điểm trách móc.

Dù đau lòng cũng chẳng thể làm gì.

Đột nhiên không biết phải làm gì với nam nhân này, Từ Trinh chỉ cảm thấy chỗ nào đó bên trái ê ẩm mềm lại thành một mảnh, cuối cùng không giải thích được ôm nam nhân vào trong lòng, môi hôn lên tóc trên đỉnh đầu y. Chung Nghị luống cuống một chút, vẫn không dám có nửa phần giãy dụa, chỉ là cứng cổ kéo căng cơ thể, mặc cho người xoa bóp nắn nắn giở trò, cố gắng không để trọng lượng của mình áp lên trên.

Trong bụng Từ Trinh buồn cười lại không nói ra, chỉ ôm thân thể cứng rắn ngốc ngếch lại đặc biệt ấm áp, xác nhận từng chỗ vết thương một trên người y, từ cần cổ đến vùng hông, theo sau đến giữa hai chân non mịn. Tuy rằng cách y phục, nhưng Từ Trinh có thể phát hiện rõ ràng phản ứng của cơ thể, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, hắn cười gian xảo, đầu ngón tay bôi dược lần thứ hai, thẳng theo y phục xẹt qua bắp đùi, khó khăn lắm mới dừng lại ở miệng huyệt từ từ xoa nắn chơi đùa, “Sáng nay ta nhìn, vết thương mặc dù tốt hơn nhiều, vẫn còn cần bôi mấy ngày thuốc. Đặc biệt ở đây, còn có chút đau nhỉ.”

“Không… không đau…” Chung Nghị theo bản năng mở miệng, lại nhận ra giọng nói vừa khô lại khàn, đến nỗi có chút hơi run. Trong lòng y tức giận, thấy thật sự là quá mất mặt, vội vã âm thầm ổn định khó tức, bình phục giọng điệu nói lần nữa: “Cảm tạ cốc chủ nhớ đến, mấy ngày gần đây dùng thuốc đều là thuốc tốt vô cùng, vết thương của Chung Nghị đã không còn đáng ngại.”

Tất cả lời nói của Chung Nghị đều là lời nói thật, so sánh với lúc trước bị, những… việc này chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, hơn nữa có Từ Trinh chăm sóc lại dùng dược liệu quý hiếm, chừng mấy ngày trước y đã bắt đầu trách móc thân thể của mình không biết điều, lại có thể không biết xấu hổ kéo dài đến tận bây giờ.

Từ Trinh chỉ là cười cười, hắn nhéo eo đang cương cứng của nam nhân, nhìn y đột nhiên mềm nhũn rồi lại trở lại bộ dáng cũ, ôn nhu nói: “Thả lỏng, cái dạng này của ngươi ta làm sao kiểm tra?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Chung Nghị run lên, thấy cốc chủ không có quyết định buông ra chính mình, không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép bản thân trầm tĩnh lại, từ từ dựa vào trên người hắn. Từ Trinh thực sự không hiểu, mấy ngày này hai người cùng ăn cùng ngủ, kề cận da thịt, theo lý chuyện thân cận hơn cũng đã làm, người này sao còn bộ dạng e dè, khó thả lỏng như vậy, nhưng không biết tim Chung Nghị đã đập như sấm, ngay cả tần suất hô hấp cũng không khống chế nổi.

Cốc chủ nào đó đã quên, bọn họ nói là cùng ăn cùng ở chẳng qua là ăn mặc áo lót cùng nằm trên một cái giường, coi như mình có thói quen ngủ trần truồng, sau khi phát hiện ra thân thể cũng bị lột sạch của nam nhân luôn cương cứng, trừng hai mắt, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ, cũng thành thật sửa lại thói quen; mà người bị “thân cận” chỉ coi là một người cởi đi nằm, một người mặc y phục, tiến vào coi là cái gì, phóng thích ở trong tay coi là cái gì, trong mắt nam nhân chẳng qua chỉ đơn thuần là chuyện bôi thuốc và chuyện bất đắc dĩ phải xử lí đằng sau… Nói trắng ra là, y không cảm thấy một chút nào là bị người ta ăn bớt, còn cảm thấy oan ức cho cốc chủ, tự trách áy náy muốn chết đi.

Tất nhiên, những… suy nghĩ trong đầu này tạm thời còn chưa bị cốc chủ thông minh một đời của chúng ta phát hiện, nếu không hắn đã có thể trực tiếp đốt cháy giai đoạn giữa, ăn sạch vị tráng sĩ khả ái này làm người của mình.

Cho nên, hôm nay hắn chỉ mỉm cười ôm nam nhân, cố hết sức dùng giọng nói ôn hòa từ từ nói: “Nếu ở chỗ này không được tự nhiên thì ngày mai trở về chỗ ở cảu mình đi thôi. Ăn uống cẩn thận một chút, cần cái gì trực tiếp đi lấy ở chỗ quản sự đi.” Đang nói, lại thấy nam nhân hình như trượt xuống một chút, thế là lấy tay giữ nguyên tư thế đằng trước, một tay giữ chặt cái mông, một tay ôm giữa hông nâng lên một chút.

Bị nâng lên như vậy, Chung Nghị trực tiếp ngồi xuống trên đùi Từ Trinh, thân thể càng rơi vào trong ngực của hắn, y cao hơn Từ Trinh nửa cái đầu, thân thể cũng cường tráng hơn, lúc này tư thế không chỉ kỳ lạ mà càng làm cho y thấy bứt rứt không yên, làm thế nào cũng không làm giảm bớt trọng lượng cảu cơ thể.

Trong lúc Chung Nghị suy nghĩ có nên giảm béo hay không, vậy mà Từ Trinh lại hôn một cái lên cằm y, cười nhẹ nói rằng: “Nghĩ cái gì vậy? Vết thương ngoài da ta không nói, chỗ đó của ngươi không nên lộn xộn, chờ buối tối ta sẽ qua.”

“Không…!” Chung Nghị kinh hãi, vừa quay đầu lại bị một ánh mắt của Từ Trinh chặn lại. Ánh mắt kia vẫn ôn hòa mang theo nụ cười như cũ, nhưng lại làm cho y không có quyền được từ chối, hô hấp Chung Nghị cứng lại, vội vã rũ mi mắt xuống trả lời. Chỉ là cái “Vâng” cúi đầu kia mặt ngoài bình tĩnh không cảm xúc, bên trong lại hình như rất phức tạp, chẳng biết mang theo cảm xúc thế nào.