Vô Tận Trùng Sinh

Chương 289: Bạch U Cơ mắc bệnh đãng trí



Lại nói, Tống Chân bị Khương Thần đạp ngã lăn ra đất thế nhưng thân thể hắn vẫn giữ nguyên tư thế lúc bị phù văn định trụ. Nhìn hắn lúc này so với bức tượng không khác là bao nhiêu.

Bạch U Cơ nhìn thấy Khương Thần trong tình huống này vẫn còn đùa cợt, hai mắt híp thành nguyệt nha, nở nụ cười ngọt ngào nói:

“Hắn làm bị thương sư đệ làm sao có thể bỏ qua.”

Đoạn, chỉ thấy nàng lật ra vài trang sách. Miệng lại một lần nữa cầm bút vẽ trên giấy. Tay dừng cũng là lúc phù lục hoàn thành. Trên bầu trời lúc này xuất hiện hàng chục đạo phù lục ngân sắc trôi lơ lửng. Mỗi đạo phù lục đều mơ hồ tỏa ra nhiệt độ khủng bố.

“Hỏa Bạo Phù…” Khương Thần khẽ lắc đầu cười cười: “Thật lâu rồi mới gặp được đồng nghiệp…phù sư a.”

Hỏa Bạo Phù Văn thời điểm khắc họa hoàn chỉnh sẽ tạo ra Hỏa Bạo Phù, kích hoạt sẽ hình thành hỏa cầu.

Giống như hiện tại trên bầu trời kia, mỗi đạo phù lục tương đương với một quả cầu lửa. Mỗi cầu lửa có thể không tính là mạnh mẽ, thế nhưng cùng lúc công kích tại một điểm lại có thể tạo ra bạo tạc khủng bố.

Chỉ thấy sau khi hàng chục phù lục được kích hoạt, theo đó là vô số hỏa cầu nổ tung, vị trí mà Tống Chân bị định thân lúc này biến thành hố sâu. Mà hắn ở bên dưới hố sâu, thân thể đã nhiều chỗ cháy xém.

“Tiện nhân, ta nhất định giết chết ngươi.”

Dưới hố sâu, Tống Chân thoát khỏi trạng thái định thân. Hắn nhận ra thảm trạng của bản thân, tức giận bấy lâu dồn nén lúc này phát tiết. Chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khí trên người trực tiếp kéo lên, Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong liền mơ hồ tiếp cận Nguyên Hồn Cảnh.

Đang toan tính nhảy khỏi hố sâu quyết một trận tử chiến với Bạch U Cơ, trên không trung lúc này lại xuất hiện một hỏa cầu to lớn. Hỏa cầu này có thể nói là to lớn vô cùng. Nó thậm chí còn lớn hơn hàng chục hỏa cầu lúc trước cộng lại.

Nếu như hỏa cầu này rơi xuống đại địa, đây chắc chắn sẽ xảy ra một hồi bạo tạc khủng bố.

“Cái…cái gì? Làm sao có thể mạnh như vậy.” Tống Chân nhìn thấy hỏa cầu trên bầu trời đang rơi xuống, hắn trợn mắt kêu lên.

Hiện tại nếu như cứ thế để hỏa cầu rơi xuống, hắn dù không bị đốt ra tro thì cũng bị nổ cho thịt nát xương tan.

Chỉ thấy Tống Chân lấy ra rất nhiều phù lục phòng hộ đem chúng kích hoạt. Quanh người hắn lúc này xuất hiện một tầng sáng đủ loại màu sắc. Đây là do mỗi loại phù văn phòng hộ một màu khác nhau tạo nên.

Không dừng lại ở đó, còn những thứ gì có thể phòng thủ được một đợt công kích này, hắn đều lấy ra hết. Hắn có đủ tự tin bản thân nếu như vượt qua được một đợt công kích này của đối phương, sau đó nhất định có thể chạy thoát.

“Tới đi…để xem rốt cuộc ngươi mạnh cỡ nào.” Tống Chân hét lớn một tiếng, trên người toát ra một cỗ khí tức hung bạo.

Ầm ầm ầm!!!

Tống Chân vừa dứt lời, hỏa cầu khổng lồ đã hạ xuống. Liên tục những tiếng ầm ầm tạo bởi sụp đổ vang lên. Hố sâu sau một phen bạo tạc lúc này đã trở thành một vực thẳm tối đen. Trung tâm vực thẳm đen tối kia người ta vẫn nhìn thấy li ti những tàn lửa rơi xuống.

“Xem ra hắn là không qua khỏi.” Cao Bình dẫn theo các đệ tử tránh xa khu vực chiến đấu. Thời điểm bạo tạc tán đi, hắn lắc đầu khẽ nói.

“Dù cho…mà thôi.” Lương trưởng lão định nói gì, lúc này thở dài một tiếng.

Hắn hướng về đám đệ tử phía sau, lạnh giọng nói:

“Chuyện ngày hôm nay nếu như kẻ nào truyền ra ngoài, đừng trách bản trưởng lão tâm ngoan thủ lạt.”

Ai nấy đều nuốt một ngụm nước bọt, khẽ gật đầu. Không cần Lương trưởng lão nhắc nhở, bọn họ có cho tiền cũng không dám hé răng chuyện hôm nay nửa lời.

Bọn họ cũng không phải người ngu mà không thể suy đoán ra được thân phận Bạch U Cơ. Nói ra chuyện ngày hôm nay không chắc bọn họ có được lợi lộc gì không thế nhưng chắc chắn sau đó sẽ chết một cách bất đắc kì tử. Bọn họ không ngu ngốc mà làm loại chuyện đó.

Trên thực tế, Lương trưởng lão đây là lo lắng thừa. Dưới thân phận đệ tử hạch tâm của mình, Bạch U Cơ cơ hồ có thể đi ngang ngoại môn mà không sợ bất kì kẻ nào. Chưa nói tới nàng còn là đệ tử của La Chinh, trưởng lão có quyền hạn tối cao tại Linh Vân Tông, thậm chí có thể so sánh với chưởng môn.

“Không nghĩ tới sư tỷ ngươi lại là phù sư a.” Khương Thần nhìn Bạch U Cơ gấp lại quyển sạch dầy, hai mắt híp vào khẽ nói.

“Sư đệ ngươi cũng biết phù sư?” Bạch U Cơ nhìn Khương Thần ngạc nhiên hỏi.

Loại chức nghiệp này cùng với trận pháp sư so với luyện đan sư còn hiếm có hơn, thậm chí có thể có một số người còn không biết có loại chức nghiệp này tồn tại. Đây là lý do tại sao khi thấy Khương Thần hỏi mình về phù sư, Bạch U Cơ lại bày ra vẻ mặt này.

“Nói như nào nhỉ…” Khương Thần đưa tay khẽ gãi trán cười nói: “Ta có thể hiểu về phù sư hơn bất kì ai…bởi vì ta cũng là một phù sư.”

“Sư đệ ngươi là phù sư?” Bạch U Cơ nhìn Khương Thần giống như nhìn một kì quan mới được phát hiện, thanh âm tràn ngập sự ngạc nhiên.

Nàng ngạc nhiên hoàn toàn có thể hiểu được, bởi lẽ tại Linh Vân Tông hiện tại chỉ có một vị phù sư duy nhất chính là nàng.

“Chuyện nói ra rất dài.” Khương Thần không nhanh không chậm nói: “Thế nhưng ta đích xác là một tên phù sư.”

“Khó trách tinh thần lực ngươi lại mạnh như vậy.” Bạch U Cơ như chợt hiểu ra, nàng gật đầu nói: “Hóa ra là một vị phù sư.”

Nói đoạn, nàng giống như một tiểu nữ hài mới lần đầu ra ngoài xã hội, dùng đôi mắt tò mò đánh giá Khương Thần, thậm chí còn ngó nghiêng hắn một hồi, sau đó mới nói:

“Ngươi là phù sư mấy phẩm? Đã khảo hạch phù sư chưa? Huy chương của ngươi đâu?”

“Ta chỉ tự mình mày mò mà thôi. Chưa qua khảo hạch. Có thể tạm coi là nhất phẩm phù sư.” Khương Thần cười nhạt nói.

“Như vậy a. Có thời gian sư tỷ liền chỉ điểm ngươi vài chiêu.” Bạch U Cơ khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt hiện lên chút kiêu ngạo nói.

Hiển nhiên tại Linh Vân Tông, chỉ duy nhất nàng là phù sư, đây chính là tiền vốn để nàng kiêu ngạo với người khác.

“Được a, có gì không hiểu ta sẽ tìm sư tỷ hỏi đáp.” Khương Thần cười cười, để thỏa mãn hư vinh của Bạch U Cơ đang dâng trào, hắn khẽ nói.

“Đúng rồi. Làm sao mỗi lúc vẽ bùa lại thấy ngươi nhìn sách như vậy?” Khương Thần nhìn tới quyển sách trên tay Bạch U Cơ, nội tâm có chút tò mò hỏi.

Quả thật vừa rồi ba lần vẽ phù văn trên giấy, hắn đều để ý thấy Bạch U Cơ nhìn vào quyển sách rồi mới vẽ ra, bộ dáng giống như đang sao chép phù văn vậy.

Bạch U Cơ nghe Khương Thần hỏi vậy, sắc mặt thoáng đỏ. Nàng có chút ấp úng nói:

“Chuyện này ta chỉ nói với mình ngươi thôi a. Dù sao ngươi cũng là phù sư.”

Khương Thần nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nội tâm cảm thấy có chút buồn cười. Thật hiếm khi một nữ tử đoan trang hiền thục như Bạch U Cơ lại làm ra loại điệu bộ như hiện tại. Đây quả thật chính là một bí mật lớn.

“Làm sao?”

“Sư tỷ thường rất hay quên. Bởi vậy phù văn có thể khắc họa đều sẽ vẽ tại trong cuốn sách này. Khi nào vẽ phù lục đều sẽ mở ra xem lại.”

Nói dứt lời, Bạch U Cơ dường như lại nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt càng thêm đỏ.

“Hóa ra là vậy.” Khương Thần buồn cười nhưng không dám cười.

Lần đầu tiên hắn thấy có một người kì khôi như Bạch U Cơ. Bình thường các phù sư với tinh thần lực mạnh mẽ, trí nhớ của bọn họ cũng rất tốt. Không ngờ Bạch U Cơ này thỉnh thoảng vẽ phù văn còn bị quên mất. Đây rốt cuộc là trí nhớ kém đến mức nào.

Không! Không phải trí nhớ kém mà dường như nàng mắc bệnh đãng trí thì phải.

Nguyên giả mắc bệnh đãng trí. Quả nhiên đây là một chuyện hài hước nhất Khương Thần từng được nghe.

“Khó trách sư tỷ ngươi hẹn một tuần tới đây tìm ta mà hiện tại mới tới, có lẽ là quên mất đi.”

Bạch U Cơ nghe vậy, đầu khẽ gật, mặt càng đỏ lên.

Quả như Khương Thần đã nói. Bạch U Cơ bởi vì đãng trí cho nên quên mất lần trước hai người đã hẹn nhau, sau một tuần nàng phải tới mỏ lấy đi phương pháp dưỡng nhan. Hiện tại nàng mới chạy tới là được Đông Linh trưởng lão thông tri, nếu không có lẽ còn quên mất đã từng giao hẹn với Khương Thần.

“Sư tỷ ngươi có từng nghĩ bản thân mình là do mắc bệnh mới hình thành nên loại đãng trí này không?”

“Sư phụ nói đây là bẩm sinh, hắn cũng không thể chữa được. Hắn cũng đã giúp ta luyện chế rất nhiều đan dược nhưng không hiệu quả.” Bạch U Cơ có chút sầu não nói: “Thực ra cuốn sổ này là ta dùng để ghi chép nhiều thứ phòng Yc0uL trừ quên mất.”

Dứt lời, nàng hướng về phía Khương Thần, khuôn mặt lại lộ ra nét lạnh lùng, nghiêm trọng nói:

“Bởi vì sư đệ ngươi cũng là phù sư cho nên ta mới nói chuyện này. Nếu như ngươi dám bép xép nửa câu, đừng trách sư tỷ tâm ngoan thủ lạt.”

“Ha ha. Ta cũng muốn nhìn một chút sư tỷ ngươi tâm ngoan thủ lạt sẽ như thế nào.”


Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)