Vô Tận Trùng Sinh

Chương 274: Đáp trả



“Tốt, hỏi ngươi vài câu.” Trần Trình cười nhạt nói: “Ngươi nói Trần Phong là bị Thị Huyết Biên Bức giết chết đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao áo bào của ngươi lại rơi tại vị trí hắn bị giết? Đừng nói với ta thời điểm hắn bị giết ngươi cũng ở đó. Dựa vào những gì ta biết, Trần Trình hắn có rất nhiều Thần Hành Phù, mà ngược lại ngươi lại không có chút thực lực, thời điểm hắn bị Thị Huyết Biên Bức giết ngươi tại sao lại có thể trốn được?”

“Đơn giản.” Khương Thần cười nhạt nói: “Ta có một loại phù lục tốc độ còn nhanh hơn Thần Hành Phù mà ngươi nói.”

“Đó không phải là lý do áo bào của ngươi rơi tại đó.”

Khương Thần nhún vai, vấn đề này hắn không đáp lại nữa.

“Được rồi, trên áo bào của ngươi có lây dính hai loại mùi hương. Loại mùi hương thứ nhất gọi là Huyết Hồn Hương, loại mùi hương này tương đối mẫn cảm với các loại côn trùng cùng với một số yêu thú giống như Thị Huyết Biên Bức.” Trần Trình nói: “Nói đúng hơn thì loại mùi hương này rất dễ hấp dẫn Thị Huyết Biên Bức.”

“Đồng thời trên áo bào này lại có Mê Hồn Hương. Loại mùi FwKtf hương này có thể khiến cho yêu thú mê mang, Thị Huyết Biên Bức đối với loại mùi hương này vô cùng chán ghét.”

“Ta muốn hỏi tại sao trên áo bào của ngươi lại vương hai loại mùi hương này.”

Khương Thần tiếp tục nhún vai ra hiệu không trả lời loại vấn đề này. Trần Trình thấy vậy khẽ nhếch miệng cười, nói:

“Ta đoán rằng ngươi ban đầu dùng Huyết Hồn Hương vẩy lên người Trần Phong, thế nhưng vạn phần không ngờ lại rơi cả trên người mình. Sau đó vội vàng dùng Mê Hồn Hương để át đi Huyết Hồn Hương nhưng không thành công. Cuối cùng phải vứt bỏ áo bào ở lại để chạy trốn.”

“Trần Phong dính phải Huyết Hồn Hương, biết không thể chạy thoát cho nên mới sử dụng hết toàn bộ phù lục trong nhẫn trữ vật tiêu diệt một phần Thị Huyết Biên Bức, cuối cùng thân tử đạo tiêu.”

“Không biết ta nói có đúng không?”

“Không ngờ tên tiểu tử này quả thật quá ngoan độc.”

“Phải a, dùng Huyết Hồn Hương để dẫn dụ Thị Huyết Biên Bức giết chết đồng môn.”

“Nếu như không phải hắn để lại áo bào, Trần Phong coi như chết oan rồi.”

“Kẻ này thật sự là cặn bã.”

Toàn trường một phen xôn xao. Các loại sỉ vả trực tiếp rơi trên người Khương Thần. Trần Trình thành công dẫn dắt dư luận chĩa đầu mâu lên người Khương Thần.

Cảnh tiếp theo hắn muốn thấy đó là Khương Thần sợ hãi, hoặc giả lúng túng không biết làm gì, sau đó hắn sẽ đưa ra chút nhận định cuối cùng để kết tội đối phương. Cuối cùng ra tay thay cho Chấp Pháp Đường chấn sát Khương Thần.

Toàn bộ viễn cảnh này đều được Trần Trình soạn sẵn trong đầu. Đến giờ phút này vẫn thuận lợi trôi chảy.

Thế nhưng điều hắn không ngờ tới đó là hiện tại Khương Thần vẫn duy trì một mực bình tĩnh. Thậm chí đối phương còn đưa ánh mắt chế giễu nhìn hắn. Điều này khiến cho Trần Trình không khỏi cảm thấy chột dạ.

Lộp bộp lộp bộp!!

Hai tiếng vỗ tay vang lên, Khương Thần híp mắt cười nói:

“Trần Trình trưởng lão, không thể không nói trí tưởng tượng của ngươi quả nhiên phong phú.”

“Hỗn xược. Tiểu tử, ngươi còn gì để nói.”

“Vốn dĩ muốn giữ thanh danh cho tên tiểu tử Trần Phong kia nên mới nói hắn xả thân vì đồng môn ngăn chặn Thị Huyết Biên Bức, thế nhưng Trần Trình trưởng lão nếu như muốn dồn ta tới đường cùng, ta cũng không ngại thuật lại sự việc.” Khương Thần cười hả hả nói.

“Không sai, Trần Phong kia là bị ta tính kế giết chết. Nhưng…”

Đám người mới nghe nửa vế câu đầu, chưa kịp tổng sỉ vả Khương Thần liền bị nửa vế sau của hắn làm cho sững sờ.

“Người vẩy Huyết Hồn Hương là hắn, người bỏ lại đồng môn là hắn. Chẳng qua tốc độ hắn chậm như rùa bò nên bị ta đuổi kịp. Ta ném áo bào lên người hắn, hắn liền muốn lấy Mê Hồn Hương át đi Huyết Hồn Hương vấy bẩn trên người. Sau đó ta liền thuận tiện lấy được Mê Hồn Hương.”

“Phi lí. Ngươi chỉ có tinh thần lực mạnh mẽ, tốc độ làm sao so sánh được với Trần Phong có sử dụng Thần Hành Phù.” Trần Trình cười lạnh nói.

“Ha ha, Trần Trình trưởng lão! Cũng không chỉ có Thần Hành Phù mới đề thăng tốc độ cho người sử dụng a…hắn có Thần Hành Phù chẳng lẽ ta không có loại phù lục có tốc độ nhanh hơn?”

“Bằng vào ngươi sao? Đệ tử mới vào?”

“Làm sao? Đệ tử mới vào liền chú định nghèo hèn không có tiền mua phù lục cấp cao?” Khương Thần lạnh nhạt nói.

“Ngươi…”

“Trần Trình trưởng lão, để cho hắn nói hết.” Hoàng Biên trưởng lão ôn tồn nói.

“Được.”

“Sau khi lấy được Mê Hồn Hương, ta thuận tiện tặng cho Trần Phong ba lá Hỏa Nộ Phù. Bùm…Trần Phong bị đánh trọng thương, sau đó liền bị Thị Huyết Biên Bức làm thịt.” Khương Thần vừa kể, khuôn mặt liền thể hiện lại biểu cảm sợ hãi của Trần Phong khi đó trêu tức Trần Trình.

“Đây cũng chỉ là lời kể một phía của ngươi mà thôi.” Trần Trình hừ lạnh nói: “Hoàn toàn không có chứng cứ. So về độ chính xác, giả thiết ta đề ra còn có tính chân thực hơn.”

“Vậy sao? Thế nhưng dù sao vẫn là lời nói một phía. Cũng không thể kết luận tội của ta được.” Khương Thần nghiêng đầu nói: “Mà ta lại có chứng cứ ở hiện trường, không biết Trần Trình trưởng lão có muốn nghe.”

“Hừ, cứ làm những gì ngươi muốn.” Trần Trình cười nhạt nói, nụ cười giống như đang nắm chắc phần thắng trong tay.

Lúc này, Trương Nhị Huyền dẫn theo hai tỷ muội họ Viên bước ra, hắn nói:

“Trần Trình trưởng lão, những gì Khương Thần vừa nói đều là sự thật. Chính Trần Phong là người đổ Huyết Hồn Hương lên người Khương Thần. Ta tận mắt trông thấy điều đó.”

“Ha hả, ngươi cùng với Trần Phong có tư thù, lời nói của ngươi liền không tính. Hai người kia đều là đồng đội của ngươi, cũng không được tính.” Trần Trình nói: “Ta ngược lại có chút đồ vật muốn cho ngươi xem.”

Nói đoạn, Trần Trình ra hiệu cho đệ tử của mình bước lên. Người kia gọi là Lâm Thiên, là đệ tử đắc ý của Trần Trình. Tại trên Ngoại Môn Bảng, Lâm Thiên này đứng hạng sáu. Bất cứ đệ tử nào nằm trong hạng mười ngoại môn bảng đều có tư cách tiến vào nội môn tu luyện. Chính bởi vì thế tại ngoại môn, đối với mười người thứ hạng đầu, các chấp sự đều phải nể trọng một hai.

Lại nói, Lâm Thiên xuất hiện liền lấy ra một ngọc giản nhỏ. Ngọc giản này khác biệt so với ngọc giản truyền tin, ngọc giản lưu trữ tin tức bởi lẽ nó dùng để trình chiếu hình ảnh đã được thu lại trước đó.

Lúc này, hình ảnh hiện lên trên không trung khiến cho người khác vô cùng phẫn nộ.

Cảnh quay liền là trong gian nhà gỗ của Khương Thần, Trần Trình dẫn người tới lục soát liền tìm thấy rất nhiều Huyết Hồn Hương cùng với Mê Hồn Hương được cất giấu. Đây có thể coi là bằng chứng xác thực nhất cho việc Khương Thần mới là người đổ Huyết Hồn Hương lên người Trần Phong khi trước.

Bởi lẽ chuẩn bị một số lượng Huyết Hồn Hương nhiều như vậy, hắn mới là người có động cơ gây án nhất.

“Để đề phòng ngươi chối tội, ta đã cho người quay lại hình ảnh này. Ngươi hiện tại còn cãi được sao?” Trần Trình hừ lạnh nói.

“Ha ha, dù ta có nói thế nào ngươi cũng sẽ coi đó là lời nói của một phía, lấy ra bằng chứng chính là Trương Nhị Huyền cùng mấy người trong tổ đội ra đối chất, ngươi cũng thẳng thừng bác bỏ. Vậy ta giải thích có ích gì?” Khương Thần cười nhạt đáp.

“Như vậy tại sao thời điểm lúc trước ta dẫn quân tiếp viện tới, ngươi không đem những chuyện này thành thật khai báo. Lại nói rằng Trần Phong là vì các ngươi ngăn cản Thị Huyết Biên Bức.”

“Nếu lúc đó liền nói ra sự thật, ngươi nghĩ ta hiện tại còn có thể đứng ở đây?” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Ta hoài nghi đầu óc ngươi có bệnh.”

“Hỗn xược.” Trần Trình quát lên một tiếng: “Hoàng Biên trưởng lão, tội giết hại đồng môn gộp với xúc phạm trưởng lão tông môn, Trần Trình ta có quyền giết chết tiểu tử này ngay tại chỗ đúng không?”

Hoàng Biên nhíu mày nhìn về phía Khương Thần. Người này bị dồn vào đường cùng thế nhưng vẫn không hề bối rối. Vẫn giữ được vẻ ngoài lạnh nhạt cùng hờ hững. Loại thái độ kia không phải giả vờ, Hoàng Biên hắn có chút đắn đo trong việc định tội Khương Thần.

“Khương Thần, ngươi còn gì để nói không?” Hoàng Biên hướng về Khương Thần lạnh lùng nói.

“Còn có thể nói được gì.” Khương Thần cười nhạt: “Tất nhiên các ngươi tin tưởng lời nói của Trần Trình kia mà định tội ta, ta liền hoài nghi trí thông minh của các ngươi.”

“Hỗn láo. Bằng vào quyền trưởng lão, ta có thể ngay tại đây trấn sát ngươi.” Trần Trình quát lên một tiếng.

Hai mắt Khương Thần híp lại, khóe miệng lại khẽ nhếch lên. Thanh âm thanh đạm lại mang chút khiêu khích của hắn nhẹ vang:

“Ngươi có thể thử một chút.”

Vừa dứt lời, Khương Thần đã âm thầm điều động tinh thần lực bên trong cơ thể mình ngưng tụ tại đầu ngón tay. Đối với tiểu bối như hắn, Trần Trình nhất định ra đòn không quá mạnh mẽ, hắn có thể dựa vào đó để phản kích đối phương.

Quả không ngoài dự liệu, Trần Trình liền vươn ra bàn tay đập thẳng về phía Khương Thần. Chẳng qua loại công kích này chỉ muốn đánh trọng thương Khương Thần sau đó cho Chấp Pháp Đường xử lý. Nếu như ngay tại chỗ trấn sát Khương Thần, sau này Trần Trình ra ngoài nhất định sẽ bị các đệ tử nhìn với con mắt khác.

Khương Thần dự đoán loại trường hợp này hoàn toàn chính xác, thế nhưng hắn đang chuẩn bị một chỉ tinh thần lực đánh về phía đối phương, chưởng lực trấn áp của Trần Trình đột nhiên bị ngưng đọng giữa không trung.

Một chiêu bị ngăn cản, Trần Trình thầm đổ mồ hôi quát lên.

“Là ai?”

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)