Vô Tận Trùng Sinh

Chương 268: Một truy một trốn



Đêm tối lan tràn khắp khu rừng, bởi vì hiện tại là thời điểm giao mùa nên buổi đêm thời tiết rất xấu.

Tại khu rừng tối tăm này đêm qua thì mưa rào, ngày hôm nay lại xuất hiện sương muối khiến cho tầm nhìn vốn đã hạn hẹp nay càng thêm khó khăn.

Giữa màn đêm mờ ảo vì sương khói kia xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh này không tính là cao lớn, hắn bằng vào một loại tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy len lỏi qua các thân cây to khiến cho người ngoài nhìn vào không khác gì một bóng ma giữa đêm khuya.

Ngoại trừ Trần Phong rơi vào bi kịch, ba người Trương Nhị Huyền nếu như ở đây có thể nhận ra kia ngoại trừ Khương Thần thì không thể là ai khác.

Khương Thần sau khi dùng lọ thuốc cướp được từ Trần Phong kia, thành công cắt đuôi được đám Thị Huyết Biên Bức. Hắn tìm địa điểm kín đáo ẩn nấp. Hiện tại quay lại nơi đây tìm kiếm xác của Thị Huyết Biên Bức chết sau dư chấn của vụ nổ.

Nếu như may mắn thu lượm được hắn có thể nhàn hạ mà hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao yêu cầu cũng chỉ là một trăm cặp răng nanh mà thôi.

Thời điểm phù lục phát nổ, hắn đã quay lại nhìn một chút. Lúc đó hắn tận mắt nhìn thấy có khá nhiều Thị Huyết Biên Bức bị dư ba sóng âm đánh cho trọng thương rơi lả tả. Hiện tại quay lại chẳng lẽ lại không kiếm được miếng ăn.

“Kiếm lời lớn a.” Khương Thần hiếm khi lộ một nụ cười tươi. Trên tay hắn lúc này là một chiếc nhẫn trữ vật còn dính đầy máu tươi.

Xung quanh vị trí hắn đứng lúc này vẫn còn chút thịt thừa cùng với quần áo rách nát.

Hiển nhiên Khương Thần muốn một công đôi việc, quay trở lại đây thu lượm chiến lợi phẩm cùng với lấy đi nhẫn trữ vật của Trần Phong.

Kiếm tra nhẫn trữ vật, Khương Thần không khỏi tấm tắc gật đầu. Trần Phong này xem ra cũng có chút gia thế. Đồ đạc trong nhẫn trữ vật này cũng rất phong phú. Đan dược, binh khí, tài liệu luyện khí, phù lục…có không ít. Thậm chí dược liệu luyện đan cũng có vài gốc chất lượng không tệ.

“Không thể không nói…làm giàu nhanh nhất chính là đi cướp đoạt.” Khương Thần cười khổ nói.

Không thể nghĩ tới cũng có lúc hắn lại rơi vào hoàn cảnh này.
Đường đường là thiếu chủ Thánh tộc mà lại đi lượm nhặt nhẫn trữ vật của nạn nhân hòng kiếm thêm chút đồ vật hữu ích cho bản thân. Chuyện này mà truyền đi, mặt mũi Thánh tộc coi như treo ngược.

Tất nhiên loại chuyện như thế này chỉ có một mình Khương Thần hắn biết mà thôi.

Chạy thêm một đoạn liền tới vị trí mà lúc trước Khương Thần nhìn thấy Thị Huyết Biên Bức bị đánh rụng. Quả không ngoài dự đoán của hắn, nơi đây còn gần một trăm đầu Thị Huyết Biên Bức cả chết cả trọng thương bị đám đồng bọn kia bỏ lại.

“Bất chiến tự nhiên thành…rất…”

Khương Thần chưa nói hết câu, thân hình hắn đột nhiên khựng lại. Lúc này khuôn mặt của hắn hiện lên chút khó coi. Chẳng qua trong đêm tối, cũng không ai biết hình ảnh hắn hiện tại là như thế nào.

Sau lưng Khương Thần lúc này xuất hiện một bóng đen lớn. Bóng đen này lơ lửng trên không trung, không ngừng huy động đôi cánh gây ra từng trận gió lạnh buốt.

Bóng đen kia tại trong đêm tối này khiến cho người thường khó có thể IIIUMH nhìn thấy. Bọn họ nếu như nhìn thấy có lẽ chỉ là cặp mắt đỏ như máu của bóng đen kia mà thôi. Thế nhưng Khương Thần có tinh thần lực mạnh mẽ. Hắn không cần quay lại cũng có thể biết được bóng đen kia là thứ gì.

Thị Huyết Biên Bức Vương!!!

“Khốn kiếp thật…tại sao nó lại xuất hiện ở đây?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, thân hình lúc này không dám động đậy.

Hắn đoán Thị Huyết Biên Bức Vương này cũng không phải vì hắn mà đến mà chỉ là vừa mới đi ngang qua mà thôi. Chính vì vậy hiện tại giả như bất động còn có cơ may không bị đối phương phát hiện.

Hiện tại để Thị Huyết Biên Bức Vương phát hiện, hắn chắc chắn sẽ phải lâm vào một hồi khổ chiến.

Không! Không phải khổ chiến mà hắn chắc chắn bị đối phương đè lên đánh. Bởi lẽ hắn không thể phi hành, đối phương lại có thể. Hắn gần như sẽ phải đơn phương phòng ngự công kích của đối phương.

Thị Huyết Biên Bức vốn có thị lực kém, tại đêm tối như này càng thêm khó có thể nhìn thấy. Nhưng bù lại nó cũng như những loài dơi khác, đều có đôi tai cực thính có thể nghe được sóng âm do mình phát ra để tìm kiếm đường đi.

Chính bởi vì biết những điều này cho nên hiện tại hắn mới đứng im như pho tượng, thầm mong Thị Huyết Biên Bức Vương không phát phát hiện ra mình.

Chỉ là điều mà Khương Thần thầm mong kia đã không thành sự thật.

Kít kít kít!!!

Thị Huyết Biên Bức Vương sau một hồi kêu ré lên khẽ khẽ, nó liền há miệng bắt đầu phát ra công kích sóng âm hướng về phía Khương Thần.

“Hừ…”

Biết bản thân bị phát hiện, Khương Thần cũng không cần phải giả làm pho tượng nữa. Hắn trước tiên xuất ra Thần Hành Phù cùng với vài lá phù lục hệ công kích cầm sẵn trên tay.

Nếu như không thể công kích đối phương khi đối phương đang phi hành, hắn có thể dựa vào địa thế rừng rậm để khiến cho đối phương khó lòng tấn công.

Nghĩ là làm, Khương Thần kích hoạt Thần Hành Phù lấy được từ nhẫn trữ vật của Trần Phong. Lúc này tốc độ của hắn đã được đề thăng lên mức đáng kể.

Thân ảnh lập tức thoắt ẩn thoắt hiện sau những lùm cây khiến cho Thị Huyết Biên Bức Vương một thoáng ngây ngốc.

Phát hiện ra mục tiêu bỏ chạy một cách gian xảo như vậy, nó gào lên một tiếng, hai cánh to lớn huy động lập tức triển khai tốc độ đuổi theo.

Một trên trời đuổi lấy một dưới đất. Thỉnh thoảng Thị Huyết Biên Bức Vương lại hướng về phía Khương Thần phát ra công kích sóng âm, thế nhưng lần nào cũng bị Khương Thần né tránh được.

Tại một cánh rừng rậm rạp, bên trong một bụi cây bẩn thỉu xuất hiện một bóng người to lớn. Người này đang rúc đầu vào bụi cây, mông thò ra ngoài, vừa thở hổn hển vừa khẽ than:

“Phù…mệt chết ta rồi, hi vọng sẽ không bị phát hiện. Chờ cho trời sáng sẽ chạy trở lại tông môn.”

Đây ngoại trừ tên Trương Nhị Huyền kia thì còn ai. Nhìn bộ dáng của hắn hiện tại có lẽ là bị đám Thị Huyết Biên Bức kia dọa cho sợ.

Người này sau khi chạy đi liền một mạch hướng về phía tông môn phát ra truyền tin phù cầu cứu.

Bởi vì hàng năm số lượng đệ tử thiệt mạng do tình báo xảy ra sai sót cũng không phải ít ỏi cho nên đối với mỗi tổ đội đi làm nhiệm vụ khó khăn, tông môn sẽ miễn phí phát cho đội trưởng truyền tin phù nhằm kêu cứu tông môn nếu như gặp nạn.

Hiển nhiên hiện tại truyền tin phù mà tông môn phát cho lúc này đã phát huy tác dụng của nó.

Tông môn cách khu rừng này cũng không phải gần, nếu như ngày đêm dùng Ngự Phong Chu phi hành tới đây có lẽ cũng mất ngót một ngày.

Kít kít kíttt!!!

Trên bầu trời gần Trương Nhị Huyền lúc này vang lên một đạo tiếng kêu chói tai. Thân hình béo ú của hắn không khỏi run lên bần bật.

Loại tiếng kêu này hắn đâu còn lạ lẫm gì. Kia chẳng phải là Thị Huyết Biên Bức Vương sao.

“Khốn kiếp, tại sao nó lại tới đây? Chẳng lẽ Trương đại gia ta đen đủi thế sao?”

Trương Nhị Huyền khẽ rút đầu khỏi bụi cây, hắn len lén nhìn về phía đạo thanh âm vừa mới vang lên. Còn chưa kịp định thần, một đạo thân ảnh phi nhanh tới lướt qua mặt hắn.

“Ta thiên a…kia chẳng phải là Khương Thần?”

Khương Thần vừa mới chạy lướt qua Trương Nhị Huyền, hắn cũng giật mình dừng lại.

“Trương Nhị Huyền, ngươi sao còn ở lại đây?”

“Sao lại ở lại đây cái gì.” Trương Nhị Huyền có chút khổ sở nói: “Chạy cả ngày nay hiện tại đâu còn sức chạy. Bổn đại gia đang ẩn núp, ngươi làm sao lại dẫn thứ đồ kia tới?”

Hắn vừa mới dứt lời, một cột sáng màu trắng từ trên trời bắn thẳng xuống vị trí hai người.

“Chạy mau a.” Trương Nhị Huyền hô lên một tiếng, tốc độ đột nhiên bộc phát, thân ảnh của hắn hóa thành một đạo lưu tinh phi về phương xa.

Khương Thần trong một thoáng đó đột nhiên cảm thấy người này quả thật kì khôi. Miệng thì kêu không còn sức bỏ chạy thế mà vừa dứt lời đã khởi phát tốc độ thậm chí không kém hắn sử dụng Thần Hành Phù.

“Trương Nhị Huyền đợi một chút.”

Thiêu đốt tấm Thần Hành Phù cuối cùng, Khương Thần triển khai thân thủ bỏ chạy về hướng Trương Nhị Huyền.

“Khương sư đệ a, ngươi làm sao lại chạy theo ta. Mục tiêu của nó rõ ràng là ngươi a.”

Nhìn thấy Khương Thần đuổi theo mình, trên bầu trời Thị Huyết Biên Bức Vương cũng đuổi theo, Trương Nhị Huyền khóc không thành tiếng nói.

“Trương Nhị Huyền! Đợi một chút.” Khương Thần vừa chạy theo vừa nói: “Ta sẽ tiêu hao thể lực của Thị Huyết Biên Bức Vương. Ngươi đi tìm hai tỷ muội kia chạy tới hẻm núi phía trước vây giết nó.”

“Ngươi bị điên a…nhị giai yêu thú đó! Ta không muốn chết a.”

“Yên tâm, ta có biện pháp tiêu diệt nó.” Khương Thần nói đoạn, hắn cũng không biết Trương Nhị Huyền có tin tưởng hay không, bản thân liền rẽ sang một hướng khác dẫn dụ Thị Huyết Biên Bức Vương.

“Tiêu diệt nó sao?” Trương Nhị Huyền nghe Khương Thần nói vậy, miệng khẽ lẩm nhẩm.

Sâu trong ánh mắt hắn hiện lên một vệt quỷ quyệt, lưỡi thè ra khẽ liếm mép, khí thế trên người đột nhiên kéo cao.

“Đúng vậy…nếu như có thể hợp sức tiêu diệt được đầu con dơi này, chắc chắn sẽ được tông môn khen thưởng vượt mức.”

Sau một phen tính toán thiệt hơn, Trương Nhị Huyền lập tức đổi một phương hướng truy tìm hai tỷ muội họ Viên. Về phần Trần Phong, Trương Nhị Huyền hắn chưa biết đối phương đã chết. Mà dù cho đối phương chưa chết, hắn cũng không dự định đi tìm.

Lại nói, Khương Thần lúc này đang bị Thị Huyết Biên Bức truy đuổi một cách gắt gao. Nó nhận ra người này lúc sáng nay chính là kẻ mang theo loại khí tức hấp dẫn kia. Chính vì thế mà mặc dù đã kẻ đuổi người chạy một khoảng thời gian dài, nó vẫn không chịu bỏ qua mục tiêu.

“Cũng nên cho ngươi nếm chút mùi vị.”

Khương Thần nói đoạn trên bàn tay xuất hiện hai lá phù lục vẽ nên những phù văn màu đỏ chuẩn bị làm ra phản kích.

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)