Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3782



“Sao lại trở về nhanh như vậy? Anh có sao không? Có bị thương không, những người đó có làm khó anh không.” Cảm thấy có người đi vào, Nguyễn Tri Hạ quay đầu ra nhìn, phát hiện là Tư Mộ Hàn, cô vội vàng đứng dậy chạy qua kéo tay anh, đau lòng hỏi.

“Anh không sao, chỉ là phải khiến em tủi thân, luôn phải chịu oan ức với anh.” Rõ ràng mọi chuyện đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt, bây giờ lại đột nhiên cho anh một cái tát lớn như vậy, mạnh mẽ tát vào mặt anh, không kịp thời phòng thủ, đến tránh cũng không còn cách nào.

May mà bên cạnh anh vẫn còn cô gái nhỏ và hai cục cưng của mình.

Sau khi khuyên cô gái nhỏ về phòng nghỉ ngơi, Tư Mộ Hàn mang theo quản gia nhà họ Tư bắt đầu bố trí linh đường, còn chưa chuẩn bị xong, ông cụ nhà họ Lê đã dẫn theo mẹ Lê Quốc Nam và Lê Quốc Nam đến.

Nhà họ Lê từ khi ông cụ nhà họ Lê tức nên hộc máu thì bắt đầu lụi tàn, nhóm người bùn đất không trát được tường nhà họ Lê kia cũng khiêm tốn đi rất nhiều, sau khi Lê Quốc Nam mất trí nhớ thì được đưa về đến bây giờ đã bắt đầu tiếp nhận nhà họ Lê rồi.

Người vốn dĩ một lòng học y, trong đầu toàn là y thuật, bây giờ đã là một thương nhân lịch thiệp đeo kính.

Mẹ Lê Quốc Nam có về đã tốt hơn trước rất nhiều, không bài xích Nguyễn Kiến Định, lần này đến là muốn xem có cần giúp đỡ cái gì không.

“Chủ tịch Hàn, anh Định, tôi đến để xem có thể giúp được cái gì không. Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa nhớ lại được cái gì, nhưng tôi biết là các anh đã cứu tôi. Mặc dù tôi không có khởi sắc bằng các anh, nhưng chỉ cần tôi có thể giúp được cái gì thì cứ việc phân phó.”

Đã hơn một năm rồi chưa gặp nhau, lần cuối gặp nhau là khi họ sắp đi Lê Quốc Nam đến tiễn, bây giờ xem ra, thằng nhóc này không thay đổi gì cả, vẫn tràn đầy nhiệt huyết chỉ muốn giúp đỡ người khác.

Nguyễn Kiến Định đi đến vỗ vai anh ta: “Tôi mới vừa trở về, dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút, ở đây tạm thời không cần cậu.”

Một người không biết gì cả, ở lại đây chỉ gây cản trở, hơn nữa vốn dĩ Tư Mộ Hàn bởi vì chuyện của Hạ mà không thích Lê Quốc Nam, lúc này mà ở lại đây, không phải là muốn chọc thủng tim phổi anh sao, còn không mau đưa đi.

“Cái này, tôi cũng không quen thuộc ở đây lắm. Nếu đã như vậy…”

Lê Quốc Nam có chút lúng túng nhìn Tư Mộ Hàn, thấy anh không có chút phản ứng nào mới gật đầu với Nguyễn Kiến Định, nói: “Vậy tôi dẫn anh đi xem xung quanh.”

Cũng không biết vì sao, rõ ràng đã quên đi tất cả, nhưng khi Lê Quốc Nam đối mắt với Tư Mộ Hàn, vẫn vô thức căng thẳng.

Nguyễn Kiến Định quay đầu lại không có dấu vết gật đầu với Tư Mộ Hàn, dẫn Lê Quốc Nam ra ngoài.

Đợi sau khi anh ta rời đi, Tư Mộ Hàn mới đưa tay mời ông cụ nhà họ Lê lên tầng vào phòng làm việc nói chuyện cẩn thận.

Sau khi mời người ngồi xuống, người làm bưng tới một bình trà đã pha rồi mới lui ra ngoài đóng cửa lại.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại anh và ông cụ nhà họ Lê, Tư Mộ Hàn mới trầm giọng nói: “Lần này ông đến đây là có chuyện gì, hay là nói ông muốn cái gì?”

Vốn dĩ nhà họ Lê cũng không còn lại cái gì, truyền đến tay Lê Quốc Nam ước chừng chỉ còn lại đồng nát sắt vụn.

Ông nội mất rồi, lần này sau khi anh đi chắc cũng không trở lại nữa, chắc ông cụ nhà họ Lê đã nhìn thấy rõ nên mới vội vàng chạy đến đây.

Ông cụ nhấp một ngụm trà, chậm rãi thở ra, lần này ông ta đến đây quả thật là có mục đích.

Ông ta đã già, không biết ông ta còn có thể sống được bao lâu, đến khi ông ta ngã xuống, không biết nhà họ Lê có thể trụ vững được bao lâu, nhưng cơ nghiệp trăm năm tuyệt đối không thể bị suy tàn trong tay ông ta. Cho dù thế nào cũng phải tiếp tục chống đỡ tiếp.