Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 915



Chương 915

Phu nhân Mey hung hăng hít hai hơi thuốc, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Tôi không hiểu rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Sophia? Bởi vì cô ta giống Shirvan, trong người có nửa dòng máu Hoa Hạ, vì vậy tôi mới thua? Tôi không phục! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ tôi thích, không có chuyện không đạt được. Dù là tiền, địa vị, hay đàn ông! Chỉ cần tôi muốn thì phải là của tôi! Cô hiểu chưa?”

“Chỉ cần cô muốn thì phải là của cô?”

Nam Mẫn nhai kỹ lời cô ta nói, cười giễu cợt: “Dựa vào cái gì? Dựa vào mặt cô lớn, hay dựa vào nội tâm cô đen tối, vặn vẹo? Phu nhân Mey, tôi tặng cô một câu ngạn ngữ Hoa Hạ”.

Cô đổi sang tiếng Trung: “Thân là cóc ghẻ thì đừng vọng tưởng được ăn thịt thiên nga”.

Phu nhân Mey nhíu mày.

“Sao hả, người nước ngoài không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ có phải không, vậy để tôi phiên dịch cho”.

Nam Mẫn lại đổi sang tiếng Anh, giải thích cho cô ta một hồi, vừa dứt lời, phu nhân Mey liền biến sắc mặt, ném tàn thuốc trong tay về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhanh nhẹn né tránh, tàn thuốc không làm bỏng mặt cô, nhưng lại rơi trên người, làm hỏng váy cô.

Nhìn lỗ hổng bị đốt cháy trên váy, Nam Mẫn khẽ nguyền rủa một tiếng ‘đáng chết’, cô ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Catherine Mey Brangues.

Phu nhân Mey cười lạnh, từng bước đi tới: “Cô Grace, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, tôi ghét nhất người cản đường tôi, nếu ai dám ngáng chân tôi, tôi sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào diệt trừ cô ta!”

Nam Mẫn không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Vậy nên chị dâu cả Sophia của tôi bởi vì ngáng chân cô nên mới bị cô hại chết? Kể cả đứa bé trong bụng chị ấy cũng do cô làm hại?”

Phu nhân Mey không hề phủ nhận: “Có người mời tôi giúp đỡ, tôi cũng chỉ là biết thời biết thế, giúp anh ta mà thôi”.

Con ngươi của Nam Mẫn lạnh lùng híp lại: “Chị dâu cả của tôi coi cô là bạn, nhưng cô lại cùng người khác tính kế với chị ấy!”

“Bạn? Đừng đùa thế”.

Phu nhân Mey cười ha ha một tiếng: “Tôi không cần bạn, người tôi cần chính là đàn ông, là Shirvan Shelby! Sophia cô ta đáng chết, vì vậy tôi…”

Câu nói sau đó đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cũng không nói tiếp được.

Một bóng người lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc phu nhân Mey nhìn thấy rõ Lạc Quân Hành, cổ họng liền bị bóp lại.

Người trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không.

“Quả nhiên là cô”.

Sắc mặt Lạc Quân Hành vô cùng u ám, giống như chìm vào màn đêm, con ngươi màu khói xám bạc, một vùng tối mịt còn lạnh thấu xương hơn cả mưa đêm ở Birmingham.

Chân phu nhân Mey đã rời khỏi mặt đất, yết hầu bị bóp nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, cổ họng nổi gân xanh, cô ta hoảng sợ trợn trừng hai mắt, không nói nổi một câu.

Lúc này cô ta ở trong tay Lạc Quân Hành giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết, không có một sức lực dư thừa tìm cách sống.