Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 483: Người Dựa Vào Ăn Mặc



"Đây là ấn ký kỹ năng thiên phú!" Bạch Phong nghiêm mặt giảng giải: "Nhưng trước đây ta thí nghiệm Phệ Hồn trùng mấy lần rồi, đều thất bại, có thể là kỹ năng thiên phú của chúng không thích hợp trở thành thiên phú tinh huyết!"

"Vì sao?"

"Có lẽ có quan hệ đến chủng loại thiên phú, biến dị nguyên khí, ăn mòn đốt cháy ý chí lực, có tính ăn mòn dẫn đến tầng ngoài bao bọc tinh huyết bị phá hỏng..."

Bạch Phong giải thích: "Đây chỉ là ấn ký, muốn trở thành thiên phú tinh huyết thì bên ngoài còn phải bao bọc một tầng tinh huyết đặc thù, sở dĩ ta loại bỏ máu huyết nguyên bản của Phệ Hồn trùng không đơn thuần là để rút ra ấn ký, còn có một nguyên nhân là tinh huyết nguyên bản không thích hợp trở thành màng bao."

Tô Vũ lại ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn thấy thật phức tạp!

Tầng tinh huyết bao bọc bên ngoài cũng có công nghệ chế tạo đặc thù.

Hiện tại Tô Vũ cũng phục rồi! Ta bịa chuyện hay thật đấy.

Lần trước bán tư liệu, ta bịa ra mà thôi, thế mà còn có người tin, phục thật, đám người này ngốc hả?

Sau hàng loạt quy trình, Bạch Phong bắt đầu bao lấy hư ảnh, cũng chính là tầng tinh huyết ngoài cùng.

Kết quả anh vừa bao lên thì nó nổ tung!

Trong nháy mắt nổ tung, hư ảnh kia như phun ra từng ngụm nước, Tô Vũ chưa kịp lui lại, hắn bỗng cảm thấy ý chí lực bị phỏng!

"A!"

Ý chí lực Bạch Phong bao trùm tới, tức giận nói: "Không có vấn đề gì lớn thì la cái gì! Không kèm theo năng lượng tinh huyết, ấn ký vỡ nát mà thôi, còn không làm Khai Nguyên thương nặng!"

"Đau mà!"

Tô Vũ ủy khuất!

Đau quá má ơi, cảm giác như vừa bị giết một lần trong mộng, một lần chết vô ích, hắn cảm thấy thật ủy khuất.

"Nói nhảm, đương nhiên là đau rồi! Không đau thì sao Phệ Hồn trùng có thể giết được Văn Minh sư?"

Bạch Phong nhìn hắn chịu thiệt đắng, có chút hả hê nói: "Lần này đã hiểu vì sao khi đám người kia biết tinh huyết Phệ Hồn trùng có khả năng rút ra kỹ năng thiên phú đều xem trọng chưa! Nếu thứ này bị Chiến giả nắm giữ, ngươi nói xem có phải đánh Văn Minh sư đơn giản hơn nhiều hay không?"

"Ý chí lực bao trùm muốn cố định ta... Ha ha, nguyên khí của ta biến dị, thoáng cái đã đốt cho ngươi kêu la liên hồi, ý chí lực rụt lại, ta tới gần trong nháy mắt, một đao đánh chết ngươi!"

Tô Vũ vội vàng gật đầu!

Thật lợi hại!

Lần sau ta sẽ thử một chút, nếu lần sau Vạn Minh Trạch muốn cố định ta, ha ha, nguyên khí của ta biến dị, thoáng cái đã ăn mòn đốt cháy cho ngươi gọi cha gọi mẹ, sau đó tiến lên một cước đá chết ngươi!

Quả nhiên thứ này rất lợi hại!

"Lão sư, thất bại rồi sao?"

"Ừm, thất bại!"

Bạch Phong thở dài: "Đặc tính ăn mòn ấy hết sức phiền toái, không dễ bọc màng tinh huyết, tinh huyết dễ bị đốt cháy nổ tung!"

Bạch Phong đau đầu nói: "Trước đây ta từ bỏ là vì nguyên nhân này, ngươi tự nghĩ biện pháp đi, ta không có thời gian để tốn vào chuyện nhỏ như vậy."

Tô Vũ bất đắc dĩ, đây mà là chuyện nhỏ sao?

Đây là phiền toái rất lớn có được hay không!

Nhưng hiện tại Bạch Phong một lòng đặt vào thiên phú thần văn, hết cách, Tô Vũ đành phải tự mình dấn thân.

Bạch Phong mặc kệ hắn, làm mẫu cho hắn một lần, sau đó vô trách nhiệm nói: "Ngươi tự thử xem, căn cứ quá trình ta vừa nói, đến bước bao màng tinh huyết thì ngươi tự nghĩ biện pháp cải tiến!"

Bạch Phong nói xong, ném một khối ngọc phù cho hắn: "Đây là biện pháp cải tiến tinh huyết cùng với phương thức và cấu tạo tầng tinh huyết bao ngoài, tự ngươi nhìn xem, sau đó nghĩ ra biện pháp cải tiến màng tinh huyết thích hợp với Phệ Hồn trùng, cái này coi như khảo hạch nhập môn của ngươi!"

"Lão sư, ngài còn không lấy ra được, cho ta làm sát hạch nhập môn có phải quá khó hay không?"

"Khó cái gì!"

Bạch Phong trợn mắt: "Có gì mà khó, ta chỉ là lười nghiên cứu, bằng không đã sớm cải tiến thành công rồi! Là học sinh của ta, chút vấn đề này chẳng lẽ còn không giải quyết được ư?"

Tô Vũ muốn chửi bậy!

Bạch Phong chuồn lẹ, về phòng tiếp tục nghiên cứu thiên phú thần văn.

Tô Vũ cầm ngọc phù bắt đầu xem tư liệu, trong lòng còn thầm mắng.

Tinh huyết là của ta đấy!

Quỷ nghèo lão sư!

Nguyên vật liệu thí nghiệm anh còn không có, tinh huyết Phệ Hồn trùng là do hắn cung cấp đây này.

Anh ta nghèo rớt, làm gì có tiền mà mua.

Tức chết người đi được!

Ta phải tự bỏ ra phí tài liệu, thảm ơi là thảm.

"Thôi, không so đo, tự ta kiếm tiền đi!"

Tô Vũ phiền muộn, nhưng thôi vậy, dù sao nãy giờ Bạch Phong cũng là biết gì nói nấy, nên nói đều đã nói hết rồi.

...

Tô Vũ chú tâm đọc sách, sau đó tự mình động thủ thao tác mấy lần, phí phạm mấy giọt tinh huyết Phệ Hồn trùng, chưa một lần chia tách thiên phú ấn ký thành công.

Không sao, thất bại là mẹ thành công.

Nhưng mà hắn không còn tinh huyết!

Có lẽ hắn phải đi mua sắm một chút, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao Bạch Phong vẫn luôn dùng tinh huyết Hỏa Đồn, vì nó rẻ!

Dùng nó để luyện tập hiệu quả cũng như nhau.

Chẳng trách phòng thí nghiệm có không ít tinh huyết Hỏa Đồn!

Thì ra là thế!

Giờ khắc này, Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ, lí do vì sao nghiên cứu Hỏa Đồn nhiều như vậy chỉ có một chữ thôi, nghèo!

Nghèo nên không có tiền mua sắm tinh huyết khác, tiến hành nghiên cứu hàng loạt.

Nói ngay từ tinh huyết Phệ Hồn trùng này, một giọt Thiên Quân cảnh đã là 3 điểm công huân, đó còn là giá Hạ Hổ Vưu cho, rẻ hơn không ít.

Vài thao tác nhẹ nhàng, 8 giọt tinh huyết Phệ Hồn trùng cuối cùng của Tô Vũ hỏng hết, 24 điểm công huân bay mất.

Mà kết quả thì ấn ký còn không tách ra được!

Quả nhiên, làm nghiên cứu thật phí tiền.

Còn tinh huyết đã bị tháo rời thì chỉ có thể bỏ đi, ném vào phòng Loại Bỏ, trong đó không còn ấn ký nữa, Tô Vũ thử thôn phệ một giọt, kết quả phát hiện Phệ Hồn quyết cũng không có cách nào mở ra!

Vậy chứng tỏ là sách họa dùng tinh huyết mở ra không phải đơn giản là cung ứng năng lượng, còn có nguyên nhân chủ yếu là một chút ấn ký còn sót lại trong đó bị hấp thu.

"Tinh huyết bỏ đi cũng không phải vô dụng, ít nhất là có năng lượng tinh thuần, khó trách cảm nhận được năng lượng rất tinh khiết trong phòng Loại Bỏ, hóa ra là một vài thứ bị tách ra để trong đó."

Giờ này khắc này, Tô Vũ thêm hiểu biết về trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

...

Không có tinh huyết, hắn phải đi tìm Hạ Hổ Vưu để mua.

Lúc hắn ra khỏi tầng ngầm đã là sáng ngày mùng 5.

Tô Vũ đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì, vội vàng đi soi gương một cái!

Đau mắt quá!

Mới mấy ngày chứ?

Râu ria xuất hiện, tóc cũng loạn, quần áo trắng cũng thành đen, quầng thâm mắt cũng có rồi!

"Thôi rồi!"

Tô Vũ giật mình, đây là bản sao của Bạch Phong mà!

Khó trách mỗi lần lão sư đi ra đều như vậy, nào có hình tượng gì!

Tô Vũ vội vàng chấn động khiếu huyệt toàn thân, tro bụi trên thân thể rơi ra, quầng thâm mắt tan biến.

Văn binh xuất hiện hóa thành đao nhỏ cạo râu ria, sửa sang tóc, Tô Vũ lại vội vàng đi đổi bộ quần áo, xong rồi hắn mới soi gương xem xét, lúc này ra bộ dáng nho nhã thư sinh rồi, Tô Vũ yên tâm hơn!

Người dựa vào ăn mặc!

Không tân trang đẹp mắt một chút, nho nhã một chút, chẳng lẽ để bản thân trông giống như tên Trịnh Vân Huy kia, vừa nhìn đã biết không giống người tốt ư?

Tô Vũ hắn là người tốt!

Tại học phủ, người quen hắn có ai mà không cảm thấy Tô Vũ hắn có khí chất nho nhã hiền hoà, là người tốt đâu.