Vãn Thiền

Chương 4: ☪



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Nhưng đến cuối cùng cha nhỏ không thể đi tửu lâu gặp cầm sư nọ với Yến Hạ bởi vì thuốc của cha lớn hết rồi, Yến Hạ phải lập tức đi tiệm thuốc bốc thuốc cho cha lớn.

Nhờ vậy Yến Hạ mới trốn khỏi cha nhỏ, nàng nhanh chóng đi đến tiệm thuốc.

Vì Yến Hạ thường đến bốc thuốc nên đại phu trong tiệm và mấy học trò ở đây đều quen mặt nàng. Như thường lệ, hôm nay lúc Yến Hạ đến nơi, đại phu bọn họ đang bận tối mặt tối mũi nên Yến Hạ tự mình đi lấy thuốc.

Bàn tay đảo loạn xạ trong đống dược liệu, Yến Hạ thất thần nghĩ đến chuyện hôm qua, động tác trên tay cũng bất giác chậm lại.

Tiểu cô nương giúp việc trong tiệm thuốc bằng tuổi với Yến Hạ, tên là Tiết Mạn. Nàng ấy và Yến Hạ lớn lên cùng nhau, Yến Hạ cũng rất hay nói chuyện của mình cho nàng ấy biết. Lúc nãy Tiết Mạn đã nghe Yến Hạ thuật lại chuyện xảy ra tối qua, nhân lúc bốc xong một gói thuốc, nàng ấy đến bên cạnh Yến Hạ, vỗ vỗ tay nàng hỏi nhỏ: "Thế ngươi định đưa cha nhỏ đi gặp cầm sư kia thật à?"

Nghĩ đến chuyện cha nhỏ là người miệng lưỡi lanh lợi, giảo hoạt, Yến Hạ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là không, cha nhỏ chỉ biết làm rối thêm thôi, ta còn lâu mới dẫn cha đi gặp Tô Khuynh công tử."

"Không phải ngươi thích cầm sư tên Tô Khuynh đó à? Ngươi định cứ nhìn hắn từ xa như vậy mãi hả? Không làm chi hết?" Tiết Mạn buồn cười nói.

Yến Hạ trầm mặc một hồi rồi nói: "Như vậy là đủ rồi. Huynh ấy… Không thích ta đâu."

"Ồ." Tiết Mạn khựng lại một lát, trong lúc vô tình làm rơi mấy món đồ xuống đất. Đại phu trong tiệm nghe tiếng rơi vỡ bèn quay đầu quở trách nàng ấy. Tiết Mạn vội vàng lên tiếng trước khi bị ăn mắng: "Dọn ngay đây ạ, dọn ngay đây!" Nàng ấy cúi đầu nhặt đồ rồi đặt chúng lên cái bàn bên cạnh, làm xong mới nhướng mày nói với Yến Hạ: "Sao ngươi biết hắn không thích ngươi?"

Yến Hạ lắc đầu không nói.

Tiết Mạn hiểu ngay tức thì: "Là vì mấy cha nuôi mẹ nuôi rảnh rỗi ở không kia của ngươi?"

"Không liên quan đến họ, là bản thân ta thôi…" Yến Hạ lắc cầu, không tán đồng cái nhìn của Tiết Mạn về cha mẹ nuôi mình, "Thân thể cha mẹ nuôi bất tiện, không thể như người bình thường, họ nuôi ta lớn chừng này đã khó khăn lắm rồi. Chỉ là… Chỉ là Tô Khuynh công tử ôn nhu văn nhã, khí chất bất phàm, dù lưu lạc tới trấn nhỏ này nhưng nhìn dáng vẻ là biết xuất thân từ gia đình danh giá, còn ta…"

Còn nàng chỉ là tiểu nha đầu chốn sơn dã, nàng chưa từng ra khỏi trấn Nam Hà, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, tất cả mọi thứ đều do một tay cha nuôi mẹ nuôi dạy cho. Nàng không biết đánh đàn, không biết trang điểm, mỗi ngày còn phải chăm sóc bốn cha mẹ nuôi tàn tật. Đối với nàng, Tô Khuynh tuy ở trước mắt nhưng dường như xa tận chân trời.

Tiết Mạn đã rõ sự do dự trong lòng Yến Hạ, nàng ấy hừ nhẹ rồi cười bảo: "Theo ta thấy ngươi nên rời khỏi đây, đi đến nơi khác xem xem."

Nghe vậy, ánh mắt Yến Hạ khẽ động nhưng chỉ là sự do dự trong một khoảnh khắc. Nàng lắc đầu nói: "Không được, ta mà đi thì ai chăm sóc cha mẹ nuôi."

Tiết Mạn không quan tâm lời này của Yến Hạ vì nàng ấy đã nhìn ra sự do dự trong khoảnh khắc lúc nãy của nàng. Tiết Mạn cười nói: "Ê ngươi nghe đến Thiên Cương Minh chưa? Nghe đến bát đại thế gia chưa?"

Yến Hạ lắc đầu không đáp, Tiết Mạn lại nói: "Trước đây ta từng theo đại phu ra ngoài, nghe nói rất nhiều chuyện thú vị ngươi thật sự không muốn biết sao?"

Lúc này Yến Hạ đã bốc thuốc xong, nàng móc mấy đồng tiền đặt lên bàn, cầm thuốc chuẩn bị ra về. Tiết Mạn vẫn ở phía sau nói: "Thật ra ngươi cũng muốn đi lắm đúng không?"

Bước chân Yến Hạ hơi khựng lại nhưng không quay đầu, cuối cùng vẫn im lặng rời khỏi tiệm thuốc.

  ·

Lúc về tiểu viện, cha nhỏ đang nói nhỏ gì đó với nhị nương, còn cha nuôi cứ ở bên cạnh múa tay lung tung. Mắt cha nhỏ thế kia làm sao nhìn ra y đang muốn nói gì thế là vứt cha qua một bên luôn.

Tâm tình cha nuôi hẳn là chẳng tốt đẹp gì, y trừ mắt với cha nhỏ mấy lần nhưng cha nhỏ vẫn không có ý quan tâm tới y.

Cha nhỏ và cha như kiểu trời sinh đã không hợp nhau, một người mù một kẻ câm thì giao lưu kiểu gì. Mặc dù cha nhỏ không thấy đường nhưng miệng lưỡi thì lợi hại không ai bằng, còn mấy cái múa tay của cha thì chậm hơn nhiều. Cũng vì vậy mà y thường bị cha nhỏ ức hiếp, cuối cùng chỉ đành một mình ngồi đó ôm một bụng tức.

Thấy Yến Hạ về, cha đi đến chỗ nàng, từ một mình giận dỗi chuyển sang giận dỗi cho Yến Hạ xem.

Nhìn dáng vẻ không khác gì con nít của cha mẹ nuôi, Yến Hạ không kiềm được bật cười. Nàng tạm thời đã quên mất những điều Tiết Mạn nói với mình ở tiệm thuốc, nàng quay sang hỏi cha nuôi: "Cha lớn thức chưa ạ?"

Thấy cuối cùng cũng có người chịu để ý tới mình, cha nuôi vui lắm. Y múa tay mấy cái bảo là cha lớn đã dậy rồi nhưng chưa rời giường, còn trong phòng nghỉ ngơi cơ.

Yến Hạ sớm biết thói quen mặt trời còn chưa lên ba sào thì chưa thức dậy của cha lớn rồi. Thấy cha nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên, nàng lắc lắc túi thuốc trong tay cười nói: "Con đi nấu thuốc cho cha lớn đây."

Cha nuôi gật đầu. Nghe tiếng cười nói của cha nhỏ vẫn văng vẳng phía sau, y lại nhăn mày rồi đi về phía đó.

Chuyện cãi nhau giữa các cha nuôi mẹ nuôi họ là chuyện rất bình thường, ví dụ như cha và cha nhỏ hay chèn ép lẫn nhau, tuy lần nào cũng là cha nhỏ thắng nhưng cha nuôi cũng không nhục chí, vẫn tiếp tục đấu trong im lặng với cha nhỏ. Hay như người cha lớn suốt ngày bệnh liệt giường, người dễ nói chuyện nhất trong mắt Yến Hạ lại thường khiến nhị nương tức hết muốn nói. Những chuyện này đều là chuyện Yến Hạ đã quen từ lâu. Nàng rất thích những ngày tháng như vậy. Tiết Mạn nói cuộc sống của nàng cực khổ quá, vì các cha mẹ nuôi mà bị nhốt mãi ở tiểu trấn xa xôi này nhưng trước giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy có gì không tốt.

Yến Hạ đi vào nhà bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu thuốc. Ngoài viện vẫn còn tiếng nói cười của cha mẹ nuôi bọn họ, Yến Hạ im lặng lắng nghe, đến khi nồi thuốc có hơi nóng bốc lên mới đứng dậy tìm đồ khảy đống than trong lò.

Không biết từ bao giờ, tiếng nói ngoài kia không còn nữa, không lâu thì có tiếng bước chân đi vào phòng. Yến Hạ quay đầu nhìn, là cha nhỏ đang chậm rãi vừa đi vừa sờ tường bước vào phòng.

Thấy cha nhỏ nghiêng ngả sắp đụng vào lò lửa, Yến Hạ vội vàng lên trước dìu y: "Cha nhỏ, sao cha vào đây vậy?"

"Tới giúp đỡ đó." Cha nhỏ híp mắt cười rồi ngồi xuống bên cạnh lò lửa giống Yến Hạ. Y giơ tay ra, hơ lửa nói: "Trong này cũng ấm áp lắm chứ."

Nương theo ánh lửa, Yến Hạ nghiêng đầu nhìn cha nhỏ, chợt phát hiện trên tay y xuất hiện một vết thương khá mới không biết có từ khi nào. Nàng ngẩng ra, nhìn vết thương đó một lúc, thấp giọng hỏi: "Cha nhỏ bị thương khi nào vậy?"

Đó là vết thương rất nhỏ chỉ như trầy da. Nghe Yến Hạ hỏi, cha nhỏ không để ý lắm, thu tay về nhún vai nói: "Còn không phải cha lớn con rảnh rỗi kêu ta làm chân sai vặt cho hắn. Con quan tâm cái này làm gì, tiểu tử đánh đàn hôm trước thế nào rồi nói ta nghe xem?"

"..." Quả nhiên chuyện khiến một tiên sinh kể chuyện như cha nhỏ quan tâm nhất chỉ có thể là mấy chuyện náo nhiệt. Yến Hạ bất lực thở dài, nàng lắc đầu nói: "Cha nhỏ, không phải như vậy mà…"

Nói đến đây, Yến Hạ bỗng khựng lại, nàng sực nhớ những lời Tiết Mạn nói lúc nãy bèn hỏi cha nhỏ: "Người đến Nam Hà trấn từ khi nào thế?"

"Ừm..." Cha nhỏ nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này của Yến Hạ, đáp, "Lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa."

"Sống ở đây lâu như vậy người có nghĩ sẽ rời khỏi đây không?"

"Rời khỏi?" Dường như cha nhỏ cũng thử nghĩ đến khả năng này nhưng rất nhanh sau đó y bật cười, nhướng mày nói: "Đi đâu chứ? Nhà chúng ta ở đây, ngoài chỗ này còn chỗ nào có thể đi?"

Đáp án này khiến Yến Hạ hơi bất ngờ, nàng cũng không biết phải trả lời cha nhỏ thế nào. Yến Hạ ngơ ngác một lúc đến khi phát hiện thuốc đã gần chín nàng mới vội vã đổ ra chén, để cha nuôi mang thuốc vào phòng cho cha lớn.

Cha đi vào phòng cha lớn còn Yến Hạ đợi bên ngoài, cha nhỏ đứng cạnh nàng chợt cất tiếng: "Yến Hạ."

Yến Hạ quay lại nhưng lại thấy ánh mắt y đang hướng về một hướng mơ hồ trước mắt, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng hỏi: "Con muốn rời khỏi đây không?"

Lần này Yến Hạ không chút do dự,lắc đầu nói: "Không muốn."

Cha nhỏ nói đúng, nàng sinh ra ở đây, nhà của nàng ở đây, rời khỏi Nam Hà trấn nàng có thể đi đâu được?

Từ trước đến nay, lần đầu tiên Yến Hạ nghĩ như vậy.

  ·

Sau ngày đó, những ngày tháng ở Nam Hà trấn vẫn trôi qua như cũ. Lúc đến tiệm thuốc nàng vẫn nghe Tiết Mạn huyên thuyên những chuyện nàng ấy nghe được lúc ra khỏi trấn, Yến Hạ cũng không nghĩ quá nhiều. Đồng thời với việc chăm sóc cha mẹ nuôi, mỗi ngày Yến Hạ vẫn đến tửu lâu lúc trưa, trốn ở một góc tầng hai, đợi thật lâu chỉ để nghe Tô Khuynh tấu đàn.

"Trừ lần đầu gặp hồi đưa hắn vào trấn, ngươi chưa nói với hắn câu nào nữa đúng không?" Sáng sớm hôm nay, biết Yến Hạ sẽ đến nên Tiết Mạn đã chuẩn bị thuốc sẵn đưa cho nàng, tiện miệng hỏi thêm một câu.

Người Tiết Mạn nói đương nhiên là Tô Khuynh. Yến Hạ cụp mắt gật đầu.

"Ngươi á…" Tiết Mạn dở khóc dở cười, như có lời muốn nói nhưng nói không được. Lát sau nàng ấy mới lắc đầu phất phất tay: "Bỏ đi, ngươi muốn dằn vặt mình thì cứ dằn vặt đi."

Yến Hạ lấy thuốc rồi định ra về nhưng Tiết Mạn chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng gọi Yến Hạ lại: "À phải rồi, chuyện kỳ lạ trong trấn gần đây ngươi có nghe nói chưa?"

"Chuyện lạ?" Yến Hạ dừng bước.

Tiết Mạn nhìn nét măt Yến Hạ là biết nàng còn chưa biết gì, thế là nàng ấy ngoắc ngoắc tay bảo Yến Hạ đi qua, đè thấp giọng nói: "Ta nghe nói trong trấn mấy ngày qua cứ mỗi đêm là có tiếng kỳ lạ gì đó truyền tới, giống như có người đi lại trên đường vậy nhưng người ta ra ngoài coi thì không có ai hết, một bóng người cũng không." Nói đến đây, biểu cảm Tiết Mạn trở nên nghiêm trọng, nói nhẹ nhàng: "Có thể nghe thấy tiếng bước chân ngay kế bên nhưng kế bên lại không thấy ai, ngươi nói có lạ không?"

"Không chỉ một người gặp chuyện này, rất nhiều người trong trấn đều nói như vậy."

Chuyện lạ này khiến thần sắc Yến Hạ nghiêm túc hơn, trong mắt lộ ra nét không tài nào hiểu được. Nàng ngước mặt nhìn Tiết Mạn như muốn nàng ấy giải thích cho mình.

Nhưng Tiết Mạn chỉ biết bó tay nói: "Ngươi dòm ta cũng vậy à, ta cũng sợ vậy, làm sao ta biết chuyện là thế nào. Ta nói chuyện này với ngươi là để ngươi cẩn thận một chút, ta cứ cảm thấy…" Nàng ấy do dự giây lát, nhìn chằm chằm  Yến Hạ, nói nhỏ: "Ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản."

"Là sao?" Yến Hạ hỏi.

Tiết Mạn phất tay nói: "Ta chỉ nghe bọn họ nói thôi, nói là nghe tiếng chân mà không thấy người nhưng sáng hôm sau mọi người lại nhìn thấy ở chỗ có tiếng bước chân vang lên đó những hình thù kỳ quái."

"Hình thù?" Yến Hạ khó hiểu, "Hình thù gì?"

Tiết Mạn và Yến Hạ nói chuyện quá lâu, đại phu và những người khác bắt đầu hối thúc, Tiết Mạn đành đáp lại một tiếng rồi nói nhanh với Yến Hạ: "Ta có lén đi ngó một tí, hình đó vẽ kỳ lắm, giống như một con chim nhưng không phải chim, không thể nói rõ được là cái gì. Nói chung chắc chắn không phải cái gì tốt lành. Ngươi mà thấy thì nhớ tránh xa nó là được."

Yến Hạ không phải loại người hay lo chuyện bao đồng, cũng không phải người to gan lớn mật. Nghe Tiết Mạn nói vậy, nàng gật đầu đáp ứng, thầm nghĩ khi trở về phải nói chuyện lạ này cho cha mẹ nuôi nghe để họ lưu tâm cẩn thận một chút.

Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Yến Hạ theo con đường quen thuộc về nhà.

Do cha lớn luôn bệnh tật quanh năm nên con đường từ nhà đến y quán nàng đi qua không biết bao nhiêu lần, mỗi ngọn cây cọng cỏ bên đường nàng đều quen thuộc vô cùng. Con đường này vốn đã hẻo lánh, ít người qua lại, trời bây giờ cũng còn sớm, ngoài Yến Hạ thì xung quanh chẳng còn ai nữa. Trên đường đi, Yến Hạ lắng nghe tiếng bước chân của mình quanh quẩn khắp các ngóc ngách, nhìn cái bóng của mình bị ánh nắng chiếu lên mặt đất, xách túi thuốc trong tay mà bước đi. Nhưng khi đi qua một ngã rẽ, nàng bỗng dừng chân, quay đầu nhìn chỗ mình vừa mới đi qua.

Sau bức tường cao ở ven đường là một căn viện bị bỏ hoang không người ở. Trong viện cây cối mọc um tùm bởi không có ai chăm, mấy nhánh cây vươn cả ra ngoài đường, gió thổi qua cành cây, lá cây phát ra tiếng rào rạt.

Trong lúc đó, Yến Hạ tiến tới gần bức tường, giữa những kẻ hở trên tường nàng nhìn thấy một hình thù màu đen kỳ lạ.

Trước đây Yến Hạ chưa từng thấy trên tường xuất hiện hình thù như thế kia ấy vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện, còn lưu lại vết hằn rất sâu như ngay từ đầu đã có rồi vậy. Giống y như Tiết Mạn nói, hình thù nọ rất kỳ quái, mới nhìn qua thì rất khó nhận biết nó rốt cuộc là cái gì. Yến Hạ chỉ nhìn ra hình như hai bên hình thù đó vẽ một đôi cánh, hình dạng giữa đôi cánh không giống chim lắm mà giống cái gì khác hơn.

Yến Hạ khẽ nhíu mày, không biết vì sao không thể lập tức quay đầu đi ngay, nàng chỉ cảm thấy thứ trong đồ án ấy sinh động như muốn cất cánh bay ra.

Trong lúc nàng chìm vào trầm ngâm ấy, một âm thanh dịu nhẹ như nước phát ra từ đằng sau, nói ra đáp án: "Ve."

Hình thù vẽ trên đồ án không phải chim, mà là ve sầu.

- Hết chương 4 -

P/s:

Starting!! ♡♡

Nam 9 chuẩn bị lên sàn.