Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 646: Cường Cường Quyết Đấu



- Hô...

Thở ra một hơi, Đường U U vuốt vuốt mái tóc dài hơi cứng do bị đóng băng, trận chiến này thắng cũng không dễ dàng.

Mười lăm người còn dư lại cuối cùng này, không một ai là kẻ yếu, ít nhất cũng có chiến lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong, bất luận trận chiến nào, cũng không thể lơ là.

Bước chân lên, Đường U U trở lại phía trên hang đá Giao Long, Lâm Phong nhìn thấy trên người nàng như được phủ một tầng sương lạnh, cánh tay vung lên, lập tức một cỗ khí nóng bỏng bao phủ toàn bộ người của Đường U U, sương lạnh trên người nàng lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

- Cảm ơn.

Đường U U cười yếu ớt với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu đáp lại, lập tức lại hướng ánh mắt lên đài chiến đấu, trận chiến thứ ba, Đế Lăng xuất chiến. Đế Lăng chọn lựa đối thủ là cường giả xếp hạng thứ mười bốn với lực lượng hùng mạnh, cả người như sắt thép. Nhưng, vẫn chỉ là một quyền.

Mặc dù người nọ am hiểu lực lượng, nhưng cũng bị một quyền của Đế Lăng đánh bại, thân thể hắn không thể chịu đựng được, thất bại nhanh chóng.

Người thứ tư bước trên đài chiến đấu, Đoàn Vô Đạo, cũng không dám yếu thế, hắn chọn lựa Ngân Kiếm nam tử xếp hạng thứ mười hai, giống như Đế Lăng, hắn cũng chỉ dùng một chiêu, vô cùng bá đạo.

- Hai người này, đây mới chân chính là khủng bố bá đạo.

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo, hiện giờ mọi người sớm đã quên rằng Đoàn Vô Đạo xuất thân từ một nước chư hầu của nước Tuyết Nguyệt, bọn họ chỉ còn thấy sự cường đại của Đoàn Vô Đạo, không dám khinh thường chút nào, đây là một thiên tài có thể tranh phong cùng Đế Lăng.

Hơn nữa, một số người biết Đoàn Vô Đạo còn biết, Đoàn Vô Đạo am hiểu nhất chính là phong ấn, hắn có vũ hồn là phong ấn chi môn, hiện tại vẫn không có người nào từng được chứng kiến.

Trận chiến thứ năm, đến lượt Quân Mạc Tích.

Quân Mạc Tích bước lên trên chiến đài, cau mày, khóe miệng có nụ cười khổ thoáng qua.

- Thứ năm...

Quân Mạc Tích nhìn thoáng qua chìa khoá ngọc trong tay, thì thầm một tiếng buồn bực, từ Lâm Phong đến Đoàn Vô Đạo, đều luwah chọn bốn người xếp hạng sau tốp mười, do đó, bây giờ xếp hạng sau đệ thập chỉ còn lại có hai người cuối cùng, một là Thanh Mộng Tâm, một là Vân Phi Dương.

Hai người này, dường như lựa chọn cũng có chút xấu hổ

Như vậy, người hắn có thể chọn lựa, cũng chỉ có là những người lấy được chìa khoá ngọc từ thứ sáu đến thứ mười thôi.

Năm người này theo thứ tự là: Huyết Sát, Vũ Mặc, Lăng Tiêu, Vũ Tiêu Tiêu, Khô Mộc!

- Ừm!

Mọi người dường như cũng nhìn ra sự khác thường, dường như có chút không bình thường.

- Ngươi, xuống đây đi.

Quân Mạc Tích cuối cùng cũng mở miệng, nhìn người nào đó trên hang đá Giao Long.

Vũ Mặc sửng sốt, nhìn thoáng qua phía bên tay trái, là Huyết Sát, sau đó nhìn thoáng qua bên phải, là Lăng Tiêu.

Lập tức, ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn về phía Quân Mạc Tích, chỉ thấy ánh mắt của Quân Mạc Tích vẫn kiên định như trước, là nhìn hắn.

Ánh mắt hơi cứng đờ, ánh mắt của Vũ Mặc trở nên rất phấn khích, rất thú vị, Quân Mạc Tích, chọn lựa hắn?

Mọi người cũng đều sửng sốt, Quân Mạc Tích nói với Vũ Mặc?

Lập tức, từng ánh mắt rực rỡ lóe lên, bọn họ không nhìn lầm, Quân Mạc Tích, hắn chọn lựa Vũ Mặc.

Quân Mạc Tích, thiên tài đế quốc Long Sơn, một trong bát đại thiên tài mạnh nhất, đại hội Tuyết Vực vòng thứ hai, hắn lấy được chìa khoá ngọc thứ năm.

Vũ Mặc, thiên tài Thương Thiên đế nước, một trong bát đại thiên tài mạnh nhất, đại hội Tuyết Vực vòng thứ hai, hắn lấy được chìa khoá ngọc thứ bảy.

Hiện tại, Quân Mạc Tích chiến Vũ Mặc.

- Hô...

Hào quang hưng phấn lưu chuyển trong đôi mắt mọi người, tâm trí mọi người bắt đầu run rẩy, rốt cục, cường cường quyết đấu đã đến sao!

Hai người đều là nhất một trong bát đại thiên tài, là Quân Mạc Tích cường hay là Vũ Mặc lợi hại?

- Ngươi chọn lựa ta?

Thân thể của Vũ Mặc chậm rãi đứng lên, ánh mắt của hắn, gắt gao dừng ở Quân Mạc Tích.

- Nhìn tới nhìn lui, ta phát hiện ngươi và Huyết Sát là không vừa mắt nhất, Huyết Sát hắn xếp hạng ở trên ngươi, dường như so với ngươi lợi hại hơn một chút, cho nên ta chỉ có thể chọn lựa ngươi.

Quân Mạc Tích nói nhỏ một câu, khiến ánh mắt của mọi người cứng đờ, dở khóc dở cười, chỉ vì lý do này mà Quân Mạc Tích dám mạo hiểm chìa khoá ngọc có thể mất mà chiến Vũ Mặc?

- Được, tốt lắm.

Vũ Mặc sắc mặt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, bước chân lên, thân thể trôi nổi tại hư không phía trên đài chiến đấu, cả người lạnh lùng phóng thích ra khí thế hùng mạnh, nhìn chằm chằm Quân Mạc Tích:

- Vừa lúc, việc ở trong hang đá cũng phải tìm ngươi tính toán, ta thật ra muốn nhìn xem chìa khoá ngọc thứ năm trong tay ngươi, có thể giữ được hay không.

- Vậy phải xem thực lực của ngươi rồi.

Quân Mạc Tích thủy chung vẫn thản nhiên như vậy, từ trên người hắn, hoàn toàn nhìn không thấy bất luận biểu lộ khẩn trương nào, thật nhẹ nhàng, dường như hắn căn bản không thèm để ý, hoặc là sự tự tin của hắn, đã làm cho hắn không để Vũ Mặc vào mắt, nhưng Quân Mạc Tích vẫn chưa biểu lộ ra, ai có thể biết được.

- Ngươi sẽ thấy.

Khí tức trên thân Vũ Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt của hắn hóa thành xám trắng, con ngươi bát quái hiện!

- Sát!

Một tiếng gầm từ trong miệng của Vũ Mặc phun ra, bát quái đồ án hư ảo, trống rỗng áp tới Quân Mạc Tích.

- Chiến rồi, bắt đầu chiến rồi.

Ánh mắt mọi người run lên, nhìn chằm chằm hai người, hai trong số bát đại thiên tài mạnh nhất, lần đầu tiên va chạm.

Ầm!

Trên người của Quân Mạc Tích, một cỗ khí thế kim hoàng sắc phóng lên cao, dường như hóa thành một đạo lốc xoáy, hướng hư không phóng đi.

Toàn thân Quân Mạc Tích đều bị cỗ khí thế này bao phủ, tóc dài tung bay, tay áo phiêu động, giờ phút này Quân Mạc Tích vẫn bình tĩnh như trước đứng ở nơi đó, hơi hơi ngửa đầu, nhìn Vũ Mặc, mọi người nhìn hắn, như thể là nhìn thánh nhân vậy, khí thế này làm cho người ta muốn quỳ bái.

Ầm!

Bát quái đồ án trôi nổi trong hư không, nhưng lại bị kim hoàng sắc quang hoa kia áp chế tại hư không, không thể ép xuống dưới mảy may, khí thế to lớn như vậy, làm cho hình tượng của Quân Mạc Tích ở trong lòng mọi người được nâng cao vô hạn.

Ầm!

Mênh mông kim hoàng sắc thánh khiết khí lại lần nữa phóng lên cao, hóa thành một đạo biển cơn lốc, đem bát quái đồ án tấn công phá nát, Quân Mạc Tích trên người khí, lên như diều gặp gió, muốn cùng thiên đủ.

- Thật mạnh.

Đôi mắt mọi người đều run lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Quân Mạc Tích phóng thích loại khí thế này, thật mạnh, Quân Mạc Tích tu luyện công pháp gì?

- Ừ?

Ánh mắt của Vũ Mặc bị kiềm hãm, bát quái đồ án của hắn, lại bị khí thế do Quân Mạc Tích phóng thích phá tan, tại sao có thể như vậy.

- Thiên địa chính khí!

Quân Mạc Tích bước chân đạp lên mặt đất, tiếng động ầm vang truyền ra, thân thể hắn cất cao, cuộn tất cả lên, toàn thân, khí thế càng ngày càng mạnh.

- Hạ trấn sơn xuyên sông nhạc!

Một đạo chưởng lực phun ra, thiên địa quay cuồng, kim hoàng sắc khí ầm ầm cuồn cuộn rít gào, lao tới Vũ Mặc, khí thế ảnh hưởng tới cả phiến không gian, bao phủ toàn bộ chiến đài mênh mông, chính khí, thiên địa chính khí.

- PHÁ...!

Chân nguyên trên người Vũ Mặc bắt đầu điên cuồng lưu chuyển, hai tròng mắt xám trắng càng ngày càng lạnh, chưởng lực khủng bố gào thét, lao thẳng vào cỗ chính khí kia.

- Ầm ầm!

Khí tức kinh khủng quay cuồng, Vũ Mặc chỉ cảm thấy cả người rung động, cỗ khí thế kia thật đáng sợ, trấn áp hết thảy, khiến lực lượng của hắn dường như không thể tụ tập lại, bị áp chế gắt gao, vô hình áp chế.

- Thượng diện nhật nguyệt tinh thần.

Trong miệng Quân Mạc Tích lại phun một câu, ầm vang, chính khí che kín thiên địa, hạ trấn sơn xuyên sông nhạc, thượng diệu nhật nguyệt tinh thần.

Trong thiên địa, chỉ có chính khí của hắn.

Nội tâm mọi người kịch liệt run rẩy, cả đám ánh mắt trở nên vô cùng trang nghiêm, trong lòng của bọn họ, dường như thoáng sinh ra mặc cảm tội lỗi, cảm giác tự biết xấu hổ, dưới cỗ chính khí kia, tội ác trong lòng không thể nào che giấu.

Trong lòng của Vũ Mặc cũng sông cuộn biển gầm, lực lượng của hắn, tại sao lại bị áp chế, ý chí chiến đấu của hắn, tại sao lại bị áp chế, nhìn khí thế thánh khiết từ trên trời cao áp bách xuống, sắc mặt của hắn trở nên méo mó, tại sao có thể như vậy, Quân Mạc Tích tại sao có thể khủng bố như vậy.

- Bát Quái.

Vũ Mặc giận quát một tiếng, hai tròng mắt càng ngày càng yêu dị, bát quái đồ án rung động trong hư không, cắn nuốt cỗ chính khí kia.

- Thiên địa chính khí, trấn áp tà ma, duy ngã, một thân cương trực.

Quân Mạc Tích giọng nói như hát, từng chữ rơi xuống, chính khí càng mạnh thêm, tiếng va chạm ầm vang vô cùng vô tận, bát quái đồ án nứt ra.

Vũ Mặc, thậm chí ngay cả bát quái đồ án hắn cũng không thể phóng thích.

- Ầm!

Khí thế Vũ hồn nở rộ, phía sau Vũ Mặc lại xuất hiện bát quái đồ án, đôi mắt của hắn đỏ thẫm.

- Đủ rồi.

Nhưng ngay lúc này, Tuyết Vô Thường quát một tiếng, khiến ánh mắt Vũ Mặc ngưng tụ.

- Trận chiến này đến đây là kết thúc, không cần tiếp tục, đều trở về đi.

Tuyết Vô Thường thản nhiên nói một câu, trong lòng của hắn lại một lần nữa dậy sóng, Hạo Nhiên Chính Khí, Quân Mạc Tích tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí, trận chiến này, không cần đấu, hắn cũng đã biết kết cục!