Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 612: Gặp Phải Vũ Mặc



Thân hình động, Vũ Lưu Thủy bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhã, đánh thẳng tới đỉnh cột đá, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí mãnh liệt.

Cỗ sát khí kia khiến tròng mắt Tiêu Nhã cùng Hàn Man bên cạnh mở lớn, quay người nhìn lại thì nhìn thấy Vũ Lưu Thủy đánh tới.

- Thật không biết xấu hổ.

Hàn Man mắng một tiếng, kéo Tiêu Nhã lui về phía sau, nhưng Vũ Lưu Thủy lại như không nghe thấy, một chưởng bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhã.

- Dừng tay.

Một cỗ giọng nói cuồn cuộn truyền đến, uy áp đáng sợ từ hư không ép xuống, đánh trên người Vũ Lưu Thủy.

Vũ Lưu Thủy chỉ cảm thấy cả người run lên, khó chịu hừ một tiếng, thân thể trực tiếp rơi trên mặt đất, trong đầu hoảng hốt.

Sắc mặt khó coi, ngẩng đầu lên, Vũ Lưu Thủy nhìn thấy Tuyết Vô Thường trong hư không lạnh lùng theo dõi hắn, cắp mắt sắc bén kia khiến tâm thần hắn run rẩy.

- Đại hội Tuyết Vực, các vị thiên tài chết khi tranh đấu, các ngươi ở ngoài làm những việc hạ lưu như thế, bọn họ làm sao an tâm dám tham gia đại hội Tuyết Vực, tất cả ân oán, sau khi đại hội Tuyết Vực rồi tính, nếu có lần nữa, giết không tha!

Uy áp đáng sợ phủ xuống trên đỉnh tám mươi mốt cột đá, tất cả mọi người cảm nhận rõ ràng uy nghiêm của Tuyết Vô Thường, trong lòng đều run rẩy, không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ.

- Thật mất mặt.

Nguyệt Thiên Mệnh châm chọc, khiến Vũ Lưu Thủy lại kêu lên, khóe miệng chảy ra máu tươi, sắc mặt khó coi đến cực hạn, đứa con thiên tài bị giết, hy vọng Vũ gia tan biến, hắn muốn báo thù cũng không thể.

- Hàn Man ca, ngươi không sao chứ?

Vừa rồi, tuy Vũ Lưu Thủy bị Tuyết Vô Thường quát lớn, dừng tay, nhưng trước hết vẫn phát ra một kích đánh tới, bị Hàn Man ngăn trở, khiến Hàn Man bị thương không nhẹ.

- Không có việc gì.

Hàn Man lau vết máu ở khóe miệng, dưới mặt nạ màu đồng cổ, con ngươi lạnh như băng lạnh lùng liếc Vũ Lưu Thủy một cái, lập tức lại đem ánh mắt nhìn vào trong Đọa Thiên Ma Vực.

Sau khi Lâm Phong đánh chết Vũ Kiếm và Vũ Cầm, chỗ mi tâm có được bốn điểm tinh quang, hắn đứng ở đó nhìn xung quanh. Cảm giác cực rõ, giờ phút này, bốn phía hắn đều có người đi tới, những người này vừa rồi cũng đã chú ý tới tình huống bên này. Ba người hội tụ ở phía Lâm Phong, cuối cùng một thân một mình có được bốn điểm tinh quang, hiển nhiên là một người giết hai người.

Hơn nữa, người này vừa giết người còn chưa kịp tiến vào trong thần miếu đem đổi hạt giống thành công pháp vũ ký, lúc này không đoạt hạt giống tu luyện của hắn, thì còn chờ thời điểm nào.

Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên, bước chân chạy như điên tới phương hướng nào đó, bốn người này, có hai người là một điểm tinh quang, hai người có hai điểm tinh quang. Nếu là bọn họ nghĩ muốn giết mình, thì rất khó đối phó.

Nhìn thấy Lâm Phong chạy như điên, bốn điểm tinh quang kia cũng nhanh chóng di chuyển, hướng tới chỗ Lâm Phong đuổi giết, chỉ cần đạt được bốn điểm tinh quang trên người Lâm Phong thì có thể đổi được bảo vật cực kỳ tốt, nhất định phải thừa dịp Lâm Phong không chưa tiến vào thần miếu, giết chết hắn, chiếm hạt giống tu luyện. Bằng không đợi khi Lâm Phong tiến vào thần miếu đem hạt giống đổi thành thần thông thuật lợi hại, thì khó đối phó hơn rồi.

Lâm Phong đương nhiên cũng đoán được ý tưởng của những người này, hắn chỉ chăm chú chạy tới hướng kia, người ở hướng đó chỉ có một điểm tinh quang, hẳn là dễ đối phó hơn một chút.

Rất nhanh, Lâm Phong đã có thể nhìn thấy người kia, nhưng bước chân hắn cũng không dừng lại, tốc độ cực kỳ mau, đem tốc độ vốn có của Huyền Vũ cảnh tầng một phát huy đến mực tận cùng.

- Đứng lại cho ta.

Bước chân người nọ đạp lên mặt đất, một quyền đuổi giết đánh ra, một quyền này lộ ra khí thể tịch diệt, trong không gian xuất hiện từng quyền ảnh, những quyền ảnh này nối thành một đường, đánh tới Lâm Phong.

- Một quyền thật bá đạo.

Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, quang ảnh lóe lên, kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm tới.

Lúc này Lâm Phong quên đi quyền của đối phương, chỉ có một kiếm, kiếm rung vù vù.

Xuy...xuy...

Kiếm va chạm với quyền, uy thế hơi giảm, quyền ảnh đầy trời kia vẫn không ngừng xông lên tiến tới, bộ quyền pháp mà người này lĩnh ngộ được còn mạnh hơn một kiếm mà Vũ Kiếm lĩnh ngộ được.

- Giết!

Xuy!

Lâm Phong quát một tiếng, kiếm đột nhiên phá khoảng cách không gian, trực tiếp xuyên thấu màn quyền ảnh kia, nhanh đến tận cùng, một kiếm bỏ qua không gian.

Xuy!

Lại là một tiếng vang nhỏ, tuy nhiên lúc này là kiếm đâm vào thân thể.

Oanh!

Quyền ảnh chưa từng tan biến đánh vào người Lâm Phong, làm thân thể Lâm Phong bay ra ngoài, kiếm rút ra từ cổ họng đối phương, máu tươi vẩy ra, lại một điểm tinh quang hiện ra tại mi tâm Lâm Phong.

Lúc này chỗ mi tâm Lâm Phong đã có năm điểm tinh quang, xung quanh khu vực này đã có nhiều người hơn, quăng lực chú ý về bên này.

- Một kiếm thật kinh diễm, một kiếm hàn quang, máu tươi tung tóe!

Mọi người ở phía ngoài, trong lòng khẽ run, cùng là dùng hạt giống tiến vào trong thần miếu đổi lấy võ kỹ, còn xem ai lĩnh ngộ võ kỹ cao hơn.

Quy tắc này Đọa Thiên Ma Vực thiết lập cực kỳ hợp lý. Nói chung, tu vi hùng mạnh, ngộ tính cũng lợi hại hơn một ít, bởi vậy gặp được người tu vi yếu sẽ chiếm được ưu thế, càng dễ dàng giết người khác chứ không phải bị giết. Nhưng mà, cũng phải ngoại trừ loại như Lâm Phong, ngộ tính siêu mạnh, người như vậy cho dù giết người tu vi cao hơn hắn cũng là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều tán thành.

Từ trên mặt đất đứng lên, Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, ba người kia cách mình càng ngày càng gần, hơn nữa, những phương hướng khác dường như cũng có người bắt đầu chạy tới nơi này, tất cả đều mơ tưởng đoạt hạt giống của hắn.

- Đi!

Lâm Phong nhấc chân chạy như điên tới phương hướng bên cạnh, bất kể như thế nào cũng không thể bị vây khốn, bằng không sẽ thật sự bị đuổi giết.

Tại Đọa Thiên Ma Vực này liếc mắt một cái có thể nhìn thấy vị trí người khác cùng số tinh quang của họ, một chút cũng không thể khinh thường.

- Thần miếu.

Đúng lúc này, Lâm Phong thấy phía Bắc trước mặt có một tòa thần miếu, quay lưng về phía hắn, ánh mắt Lâm Phong lóe lê, đang suy nghĩ muốn hay không muốn bước vào thần miếu này.

Chỉ cần đi vào, hắn dựa vào bốn hạt giống vừa đoạt được nhất định có thể lấy được võ kỹ lợi hại, nhưng mà, vậy cũng đồng nghĩa sau đó, hắn sẽ phải đi ra một lần nữa giết người cướp hạt giống, để đổi lấy bảo vật Kiếm Thần trong thần miếu này.

Lâm Phong bắt đầu có chút do dự, những người này đuổi giết hắn đương nhiên là do nhìn thấy hắn không tiến vào thần miếu, cho nên mới dám cùng nhau đuổi giết, mục đích chính là phải giết hắn đoạt hạt giống trước khi hắn tiến vào thần miếu.

Hiện tại thì có một lựa chọn bày ra trước mặt hắn.

- Hả?

Tuy nhiên ngay tại thời điểm Lâm Phong đang suy tính, con ngươi đột nhiên co rút lại, chỉ thấy ngoài thần miếu nhiều hơn năm điểm tinh quang, hóa ra vừa mới có người đi vào thần miếu này, hiện tại vừa vặn bước ra.

Bóng người kia nhảy lên không, nháy mắt hiện lên phía trên thần miếu, nhìn thấy Lâm Phong cùng người đuổi giết tới, trong mắt hắn lộ ra tia thú vị.

Trên người Lâm Phong vậy mà có được năm điểm tinh quang, nếu là hắn chiếm được, chẳng phải là lại sắp có được năm hạt giống tu luyện?

Xem ra ông trời cũng muốn trợ giúp hắn.

Lâm Phong ngừng lại, nhìn chằm chằm người kia, hắn biết, đó là một trong tám vị thiên tài của Thương Thiên đế quốc, một trong hai người lợi hại nhất của Bát Quái Nhãn, Vũ Mặc.

Thời gian dừng lại ngắn ngủ, người đuổi theo phía sau cũng đuổi tới, nhìn thấy Vũ Mặc có được năm điểm tinh quang đứng trên thần miếu, tất cả bọn hắn giật mình, đứng rất xa, không dám tiếp tục tiến lên.

Đối với tám vị thiên tài lợi hại nhất Tuyết Vực, trong lòng bọn họ đều có bản năng kính sợ, hơn nữa, Vũ Mặc có được năm điểm tinh quang, lại vừa mới từ thần miếu đi ra, có lẽ hắn đã dùng toàn bộ năm điểm tinh quang để đổi lấy năng lực thần thông.

- Đi

Lâm Phong không nghĩ cùng Vũ Mặc đánh một trận, hắn chỉ dung một hạt giống tu luyện, Vũ Mặc có thể dùng năm hạt, hơn nữa, Vũ Mặc chính là một trong tám vị thiên tài, tốc độ tu luyện và các phương diện ngộ tính tất nhiên đều là cực kỳ ưu tú, Lâm Phong không cho là, hiện tại hắn có thể cùng đối phương đánh một trận.

Thân thể của Lâm Phong hướng tới phía bên cạnh chạy như điên, nhưng chỉ thấy khóe miệng Vũ Mặc cười lạnh.

- Đi, muốn chạy đi đâu?

Thân thể khẽ động, cả người Vũ Mặc dường như hóa thành một cơn gió xoáy, không gian xuất hiện cơn lốc chi ảnh, mang theo người hắn lay động.

Vũ Mặc hắn khi trước khi tiến vào thần miếu đã giết một người, sau đó dùng hai hạt giống tu luyện đổi lấy một bộ thân pháp lợi hại, sau đó dựa vào thân pháp này, hắn lại giết hai người, cướp lấy ba hạt giống tu luyện, hắn lại dùng ba hạt giống này đổi lấy một bộ chưởng pháp đáng sợ.

- Trở lại cho ta.

Vũ Mặc quát một tiếng, bàn tay của hắn khẽ run, từ giữa bàn tay hắn, chân nguyên hội tụ thành một cơn lốc xoáy, lốc xoáy khủng bố này lộ ra một lực hút cường đại, khiến thân thể Lâm Phong cứng ngắc tại đó, quần áo khắp người cũng phồng lên.