Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 564: Tiễu Trừ Lâm Phong



Tốc độ của Lâm Phong càng ngày càng tăng, thân hình Lâm Phong vùn vụt trong bóng đêm, như một mũi tên đâm qua trời đêm mà tiến về phía trước.

Nhưng theo thân hình Lâm Phong chớp động, cảm giác nhìn trộm càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí không thể nói là nhìn trộm rồi, đối phương không còn ẩn dấu, mà trực tiếp đuổi theo hắn.

- Tốc độ thật nhanh!

Lâm Phong thầm kinh hãi, tốc độ của hắn đã rất nhanh rồi, nhưng những tia khí tức truy theo hắn lại càng ngày càng mãnh liệt. Hiển nhiên đối phương cách hắn không những không bị kéo xa mà càng ngày càng gần.

Lần này, người truy tung hắn có thực lực không đơn giản.

Nhưng vào lúc này, một khí tức đáng sợ đột nhiên truyền đến, Lâm Phong thầm run lên, thân thể lập tức đổi hướng, vọt về phía bên trái mà đi.

- Ầm!

Trong đêm tối truyền ra mấy tiếng nổ vang, nơi Lâm Phong vừa đứng lại có mấy bóng người phóng lên cao, phong kín con đường phía trước.

- Ở đâu ra nhiều cường giả như vậy?

Trong lòng Lâm Phong thầm run, ở Thiên Long Thành, hắn đắc tội không nhiều người lắm, chỉ có mấy người, mà giờ khắc này lại xuất hiện nhiều người đuổi giết hắn như vậy, không biết là người phương nào, toàn bộ đều vô cùng lợi hại, không tên nào là xoàng cả.

Vọt nhanh về bên trái, mà những kẻ vừa chặn đường kia liền chia làm hai hàng, tiếp tục truy đuổi hắn, theo sát không nghỉ, tốc độ cực nhanh.

Từng tiếng rột roạt truyền ra, Lâm Phong tới bên một con sông thì đột nhiên ngừng lại. Vì lúc này hắn đã bị người cản lại rồi, người phía sau có người vượt lên chặn trước mặt hắn.

Đưa mắt nhìn mấy người xung quanh, tất cả đều khoác trường bào, bao phủ toàn thân trong bóng tối. Lâm Phong nhìn được chỉ là những khuôn mặt lạnh lùng, đều là khuôn mặt xa lạ.

Lâm Phong khẳng định, tuyệt đối chưa từng gặp qua những người này.

- Các ngươi là ai?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi, không có người trả lời, trong bóng đêm chỉ có tiếng nước chảy xuôi không ngừng truyền vào trong tai, những người khác đều yên lặng, không phát ra chút âm thanh.

Đạp chân trong hư không, Lâm Phong lần nữa bay lên, càng vọt càng cao.

Những người vây quanh hắn cũng động, theo thân hình Lâm Phong mà lên, thủy chung vẫn vây khốn Lâm Phong vào trong.

Nhưng vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên ngừng lại, đâm xuống dưới, cực nhanh.

Những tên kia sửng sốt, sau đó cũng vọt xuống theo Lâm Phong, nhưng Lâm Phong tùy tâm sở dục, bọn họ lại theo Lâm Phong mà động, tốc độ tự nhiên không thể bằng Lâm Phong, hơn nữa tốc độ còn không đồng nhất.

Đạp chân, Lâm Phong không tiếp tục hạ xuống mà nhanh chóng bắn ra ngoài, muốn thoát khỏi vòng vây của đối phương.

- Chạy đâu!

Một tên quát lạnh, một đấm đánh về phía Lâm Phong, chuyên nguyên lực lưu chuyển trong bóng tối hóa thành ánh sáng hoa mỹ.

- Cút!

Bốn ngàn Phật Ma Lực hội tụ trong lòng bàn tay, Lâm Phong cũng đấm ra một quyền, chớp động cực nhanh, thế như sấm sét, nhất vãng vô tiền.

- Ầm!

Hai đấm va chạm, Lâm Phong cảm thấy trên nắm tay truyền tới một lực lượng cực mạnh, làm cho quả đấm của hắn có chút tê dại, thực lực kẻ này, Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Nhưng một quyền này, đối phương cũng không chịu nổi, lực lượng chân nguyên đụng với bốn ngàn Phật Ma Lực của Lâm Phong, dù cảnh giới cao hơn Lâm Phong nhưng vẫn rên lên một tiếng, bị một quyền của Lâm Phong đánh cho nát xương.

- Giết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, sát phạt chi khí cuồn cuộn gầm thét mà ra, vô cùng khủng bố, mặc dù một quyền của đối phương rất mãnh liệt, nhưng không thể ngăn cản khí thế nhất vãng vô tiền của hắn.

Cả người Lâm Phong giống như hóa thành một thanh kiếm, thanh kiếm đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Hai tay hợp lại, thân thể chìm đắm trong ánh lửa, ánh sáng vô cùng chói mắt, người như kiếm, kiếm như người, nhân kiếm hợp nhất, lại ẩn chứa ý chí kiếm đạo đáng sợ.

Tên Huyền Vũ cảnh tầng sáu kia bị chấn bay lui về sau, thấy Lâm Phong nhất vãng vô tiền vọt tới, trong lòng không khỏi run lên, ánh mặt lộ ra khiếp sợ.

Hắn yếu thế, nhưng Lâm Phong lại thế như chẻ tre, diệt sát hết thảy.

Những người khác đều giật mình, Lâm Phong lúc lên lúc xuống, sau đó quyết đoán xuất thủ, nhanh tới mức không thể tin nổi, chỉ vì muốn tìm một lối thoát.

- Muốn chết!

Một tiếng gầm lớn truyền ra, sau đó Lâm Phong cảm thấy lực lượng cuồng bạo từ phía sau bạo phá mà tới, nhưng hắn giống như chưa tỉnh, trong thiên địa chỉ có một kiếm sát phạt này mà thôi.

Tụ toàn bộ sát phạt, dung nhập vào một kiếm này, một kiếm này dung hợp kiếm đạo của hắn, ý chí kiếm đạo sát phạt của hắn.

- Tìm chết!

Người kia gầm lên một tiếng, lực lượng mênh mông mãnh liệt phun ra, thiên địa cuồn trào, sóng triều đáng sợ cuốn về phía Lâm Phong. Nhưng, một kiếm này, thế như chẻ tre, hủy diệt hết thảy, không thể ngăn cản.

- Xoẹt…

Kiếm quang lóe lên, trong bóng đêm lại có một mảnh máu tươi nở rộ, thân hình tên cường giả kia bị một kiếm này trực tiếp chém trúng, một kiếm bổ đôi.

- Ầm.

Chưởng lực kinh khủng phía sau ập tới, nhưng chỉ đánh trúng thi thể kia, trực tiếp đánh cho thi thể tan biến.

Đám người phía sau đều kịch liệt chấn động, tên Lâm Phong này quả thực đáng sợ, khó trách lại muốn nhiều người tới chặn giết hắn như thế. Nếu chỉ mấy người mà nói, e rằng toàn bộ đều phải chết trong tay hắn.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu, đã có một cường giả chết đi.

- Nghiệt súc.

Một tiếng gầm vang lên, chưởng lực đáng sợ từ trong hư không giết về phía Lâm Phong, bàn tay che khuất bầu trời này bao trùm cả người Lâm Phong, là bàn tay Cự Linh từ chân nguyên hóa ra.

- Cường giả Huyền Vũ cảnh cao cấp.

Đối mắt Lâm Phong co lại, kẻ đánh ra một kích này là tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

Rốt cuộc là kẻ nào muốn giết hắn, xuất động hơn mười tên cường giả như vậy, thậm chí còn có cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

- Giết!

Gầm lên một tiếng, hai tay Lâm Phong ngưng thành kiếm, sát phạt chi kiếm hắc ám.

Kiếm từ hai tay đồng thời chém ra, không gian xuất hiện hai đường kiếm sát phạt vô cùng kinh khủng, chém lên bàn tay kinh khủng như Cự Linh kia.

Nhưng chân nguyên vỡ vụn vẫn tiến về phía trước, rầm rầm mà ập xuống người Lâm Phong.

Sắc mặt Lâm Phong khó coi, quăng kiếm ra, bốn ngàn Phật Ma Lực lưu chuyển trong tay, quả đấm vô cùng cuồng bạo đánh lên bàn tay hủy diệt kia, phát ra từng tiếng nổ ùng ùng.

- Ùng ùng….

Lực lượng kinh khủng va chạm làm cho Lâm Phong cảm giác nội phủ quay cuồng, thân hình kịch liệt thối lui.

- Tìm chết!

Lại là một tiếng quát lạnh, cảm giác quen thuộc từ trong hư không phủ xuống, Lâm Phong dường như cảm thấy như một đầu cự tượng, cự tượng lực lớn vô cùng đang phát ra tiếng tượng minh.

- Vạn tượng lực!

Con mắt Lâm Phong co rút lại, Vạn tượng lực, thủ đoạn của Vạn Tượng tông, những kẻ này là người nước Thiên Phong!

Đáng tiếc, dù Vạn Tượng tông là tông môn đệ nhất nước Thiên Phong, nhưng Lâm Phong vẫn không tin Vạn Tượng tông có thể phái ra đội hình cường đại như vậy tới đối phó hắn.

Mười mấy tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sau, hơn nữa có một người Huyền Vũ cảnh tầng bảy vô cùng cường đại. Thế lực như vậy, Vũ gia không lấy ra được, Nguyệt gia cũng không lấy ra được, Vạn Thú môn cũng không, hơn nữa còn kém quá xa.

Nước Thiên Phong cùng nước Tuyết Nguyệt gần như nhau, đều là phụ thuộc vào đế quốc Long Sơn, Vạn Tượng tông làm sao có thể có lực lượng đáng sợ như thế.

Trừ phi, chỉ có một khả năng!

Lâm Phong thầm khiếp sợ, tuyệt đối không sai, người nước Thiên Phong bị hắn giết không chỉ có đệ tử thiên tài của Vạn Tượng tông, còn có vài người trong Thiên Phong Thất Sứ, thậm chí có hoàng tử điện hạ nước Thiên Phong – Phong Trần!

Thù hận bực này, nước Thiên Phong không thể không nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng phải tìm Lâm Phong báo thù…

Chỉ là Lâm Phong không dự liệu được, thù này lại phải trả nhanh như vậy, dường như đối phương nắm giữ hành tung của hắn, truy tung từ chợ giao dịch Tinh Thần, đồng thời bố trí mai phục trên đường về mà tiến hành phục kích. Hết thảy dường như rất chặc chẽ.

- Diệt!

Dù bị đẩy lui, nhưng bốn ngàn Phật Ma Lực vẫn được ngưng tụ lại trong nháy mắt, chống trả một kích mấy vạn tượng lực.

Lại ùng ùng rung động vang lên, Lâm Phong lần nữa bị đẩy lui, trong miệng phát ra một tiếng rên, sắc mặt lộ ra mấy phần tái nhợt.

Ổn định thân hình, khí tức của Lâm Phong có chút phập phồng, lạnh lùng nhìn mấy người, phun ra một câu:

- Người nước Thiên Phong, được lắm! Nhiều người như vậy truy sát một mình ta, quả thật rất để mắt Lâm Phong ta a!

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia bước ra, băng lạnh nói:

- Hôm nay, ngươi chết chắc rồi! Chạy đàng trời!