Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 534: Tiền Đánh Cuộc



- Ồ!?

Thấy động tác của Lâm Phong, mọi người đều sửng sốt. Tên Lâm Phong này thật là bá đạo cường thế, không ngờ một người nước Tuyết Nguyệt tới Thiên Hành cung của Đường gia đế quốc Long Sơn mà lại trương dương như thế.

- Chẳng lẽ người cho là ta sợ ngươi sao?

Tên vừa công kích Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy, một luồn khí thế lạnh thấu xương từ trên người phóng ra, hắn tiến về phía Lâm Phong.

- Tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thì ra chỉ mới vừa vặn có đủ tư cách tiến vào đây, đứng ở đây khoe khoang, ngươi đang che dấu sự tự ti trong nội tâm mình sao?

Áo quần trên người Lâm Phong phồng lên, nện từng bước mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tới trước người đối phương. Hắn lăng không đập tới, một luồng khí lưu từ trong tay trào ra, vậy mà mơ hồ lộ ra màu đen, một cơn gió cắt từ nắm đấm của Lâm Phong phóng lên, từng tiết rít gào không dứt.

Quyền ý đáng sợ từ trên người Lâm Phong bức tới làm cho tên thanh niên kia biến sắc. Trên nắm tay Lâm Phong giống như có một lực lượng đáng sợ cuộn trào, người chưa tới đã bức ép lên người hắn.

Trầm mặt, hắn lùi sau một bước, toàn bộ chân nguyên lực khủng bố vận chuyển mà hội tụ trong lòng bàn tay, trong giây lát liền đấm tới Lâm Phong.

- Ùng…

Cuồng phong gào thét như tiếng yêu thú rống giận, chân nguyên lực từ trên quả đấm của hắn phát ra tia sáng chói mắt bắn về phía Lâm Phong. Nhưng nơi quả đấm của Lâm Phong lướt qua thì không gian chấn động, chân nguyên lực không ngừng mai một, không thể cản nổi.

- Cút.

Gầm lên một tiếng, sau đó quả đấm của Lâm Phong đụng lên nắm đấm của thanh niên kia. Lực lượng thân thể đáng sọ như một tòa núi lớn, trực tiếp ép lên nắm đấm đối phương.

Lực lượng của tên thanh niên này đủ để đánh với Lâm Phong một trận, nhưng hết lần này tới lần khác lại trực tiếp đối kháng với Phật ma lực của Lâm Phong. Chỉ một quyền đánh xuống liền có tiếng răng rắc vang lên, xương cốt trên cánh tay hắn trực tiếp vỡ nát. Đông thời, thân hình hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng lên vách tường phía xa, phát ra một tiếng nặng nề.

Mọi người đều nheo mắt nhìn, tinh mang không ngừng lóe lên, trong mắt cũng mang theo khiếp sợ.

Tên Lâm Phong này chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba sao? Không chỉ đánh bại thủ vệ tầng chín mà bước vào nơi này. Hơn nữa, hắn chỉ dùng một quyền mà đánh bay Huyền Vũ cảnh tầng bốn, còn hắn thì sừng sửng như núi.

- Một tên phế vật!

Lâm Phong đơn giản phun ra một câu, băng hàn lạnh lùng. Tên kia trở nên khó coi, đôi môi rướm máu mím chặt.

- Còn ngươi nữa, đúng không?

Lâm Phong xoay người nhìn vào thanh niên họ Dương kia, hàn mang trong mặt lóe lên.

Dường như cảm thấy được hàn khí trong mắt Lâm Phong, thần sắc thanh niên áo trắng họ Dương trở nên cứng ngắc. Vậy mà hắn không nói gì, kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn vừa rồi có thực lực tương đương với hắn, đối phương đã không đón được một quyền của Lâm Phong. Vậy thì hắn chắc là cũng không đón được, nếu muốn đánh với Lâm Phong thì chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Thần sắc không ngừng biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không dự liệu được Lâm Phong lại bá đạo càn rỡ như thế, hơn nữa còn có thực lực cường hãn.

- Chỉ nhìn cũng biết là kẻ hèn nhát rồi. Chỉ biết sính miệng lưỡi, chân chính đánh nhau thì liền co vòi. Nếu ngươi mà được coi thiên tài đế quốc Long Sơn thì thật làm cho người ta thất vọng.

Lâm Phong phất phất tay, trở về chỗ ngồi của mình.

Dù không động thủ nhưng lời lẽ sỉ nhục của hắn gần như tát vào mặt đối phương, làm cho tên thanh niên áo trắng cảm thấy đau rát.

Hắn nhục mạ Lâm Phong, khinh thường nước Tuyết Nguyệt. Nhưng giờ phút này, Lâm Phong lại mượn hắn mà sỉ nhục đế quốc Long Sơn, vả vào mặt hắn. Hết lần này tới lần khác, hắn không cách nào phản bác, bởi vì hắn thật sự không bằng Lâm Phong.

- Tu vi các hạ không tệ, bằng vào một lực lượng kỳ lạ cũng đủ đánh bại cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Tuy Vượt cấp khiêu chiến nhưng đừng nên quá mức kiêu ngạo. Nơi này chính là đế quốc Long Sơn, đế quốc thì cuối cùng vẫn là đế quốc, không phải là người Tuyết Nguyệt như ngươi có thể so sánh. Nơi đây thiên tài vô số, người có năng lực như ngươi không thiếu, chỉ là không muốn dùng mạnh lấn yếu mà thôi.

Lại một giọng nói vang lên, người nói chuyện là thanh niên mang áo đen có ánh mắt sắc bén, trán rộng như tùng. Giờ phút này, trong lúc hắn nói chuyện mà vẫn cúi đầu phẩm rượu, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lâm Phong, trong giọng nói lộ ra kiêu ngạo không cách nào che dấu.

Lâm Phong xoay người nhìn thanh niên áo đen, tròng mắt sắc bén như kiếm.

Người kia vẫn bình tĩnh phẩm rượu, thình thoảng nhìn Lâm Phong, nhưng chỉ nhìn Lâm Phong trong nháy mắt, giống như cao thâm khó lường, sâu không thể tả.

Nhưng Lâm Phong vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, chưa từng rời khỏi. Điều này làm cho hắn nhướng mày, tròng mắt đưa lên mấy lần rồi nhìn Lâm Phong, không cách nào giả vờ bộ dáng cao thâm mạc trắc.

- Ý ngươi là ngươi dễ dàng thắng ta, chỉ là không muốn lấy mạnh hiếp yếu, sỉ nhục ta?

Lâm Phong lạnh lùng nói làm cho tên này khẽ nheo mắt, hàn quang không ngừng lóe lên.

- Làm người thì nên tự nên biết mình một chút!

Thanh niên ao đen lạnh giọng nói, hiển nhiên là chấp nhận lời của Lâm Phong. Hắn có thể dễ dàng thắng Lâm Phong, chỉ là không muốn lấy mạnh hiếp yếu mà thôi.

- Những lời này ta trả lại cho ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, làm cho tên kia lộ vẻ trêu tức, lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết tốt xấu, người có thể bước vào tầng chín Thiên Hành cung này, ít nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Người Huyền Vũ cảnh tầng năm cũng có không ít, mà ta là một người trong số đó. Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng chỉ nhờ một loại lực lường kỳ lạ mà coi trời bằng vung, ta khuyên ngươi một tiếng, đừng nên tìm chết!

- Huyền Vũ cảnh tầng năm, lợi hại lắm sao?

Lam Kiều cười khanh khách nói:

- Ngươi nói hắn coi trời bằng vung, khuyên hắn không nên tự tìm chết, vậy chúng ta đánh cuộc đi, thế nào?

Người này xoay người nhìn về Lam Kiều, nói:

- Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?

- Hắn và ngươi đánh một trận, nếu hắn bại thì ta thua cho ngươi Thiên Huyễn Mị Ảnh, nhưng nếu ngươi bại, ngươi cho ta chín bình quỳnh tương ngọc dịch khác nhau, tất cả đều phải đủ. Hơn nữa, ta cần hai phần!

Lam Kiều khanh khách cười nói. Người kia cứng ngắc ở đó, nói:

- Quỳnh tương ngọc dich, mỗi một lần tới chỉ uống được một bình, hơn nữa còn không cho mang đi. Ngươi là người Tinh Mộng các, không thể không biết ta không cách nào lấy được thứ này để đánh cuộc. Hơn nữa, Thiên Huyễn Mị Ảnh không có tác dụng gì với ta!

- Ta đánh cuộc với ngươi!

Một giọng nói êm ái vang lên, người nói chuyện là Đường U U, nàng ta nhìn Lam Kiều nói:

- Lời của ngươi là nói với ta sao? Cũng đúng lúc ta muốn xem công pháp Thiên Huyễn Mị Ảnh của Tinh Mộng các một phen. Ta lấy hai phần chín bình quỳnh tương ngọc dịch đầy đủ đánh cuộc với ngươi!

- Tốt! Không hỗ là tiểu thư Đường gia, quả nhiên rất quyết đoán!

Lam Kiều cười nói, sau đó nàng quay lại:

- Lâm Phong, chín bình quỳnh tương ngọc dịch này, nếu ngươi đồng thời uống vào thì có kết quả không tưởng nổi, trận chiến này ngươi cứ coi mà làm!

Thấy Lam Kiều lộ ra nụ cười đắc ý, Lâm Phong cảm giác như mình bị Lam Kiều bán đi. Cô nàng này mang mình tới Thiên Hành cung là có mục đích!

Đương nhiên, nếu có thể lấy được chín loại quỳnh tương ngọc dịch, Lâm Phong tất nhiên vui vẻ mà đánh một trận.

- Hai người các ngươi đánh một trận, có phải tìm một chỗ khác không?

Đường U U nhìn Lâm Phong cùng thanh niên áo đen hỏi một tiếng.

- Không cần!

- Không cần!

Hai thanh âm gần như đồng thời vang lên, Lâm Phong cùng thanh niên áo đen đều nói không cần.

Bốn mắt nhìn nhau, va chạm giữa hư không, lãnh mang lóe lên, một luồng hàn ý tràn ngập căn phòng.

- Đánh đi!

Lâm Phong lao tới, quả đấm trực tiếp đánh lên bàn gỗ thanh đàn. Nhất thời, cả cái bàn bị đánh gãy đôi, mà chỗ gãy là chính giữa Lâm Phong cùng thanh niên áo đen.

Lâm Phong nhảy lên, thanh chỗ hở này mà lao tới như một mũi tên gào thét bắn đi về phía người nọ.

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, hắn hừ lạnh một tiếng, hắn có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, cao hơn hai cảnh giới với Lâm Phong, sao có thể e ngại Lâm Phong.

- Thiên Phật quyền!

Thanh niên áo đen quát lớn một tiếng, đôi chân dẫm mạnh lên mặt đất, mặt đất chấn động, hai đấm đều xuất hiện, nhất thời có hàng trăm hàng ngàn quả đấm ập ra, không gian bị quả đấm của hắn chiếm đầy, vô cùng kinh khủng.

- Diệt!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ băng hàn, bốn ngàn Phật Ma Lực lưu chuyển trong tay, phá diệt hết thảy, những quyền ảnh đầy trời kia đều bị một quyền của hắn đánh cho tan hết.

Trong không gian chỉ có một tia sáng tịch diệt kinh khủng xuyên qua thanh niên áo đen luôn ầm ĩ.

- Ầm!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên trong lòng mọi người, Lâm Phong với thế như chẻ tre trực tiếp đánh lên trên người thanh niên áo đen. Một màn như trước lại xuất hiện, thanh niên áo đen trực tiếp bay ra ngoài, đụng lên vách tường, khóe miệng tràn đầy máu, sắc mặt tái nhợt.