Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 521: Cút Cho Ta



Giận!

Toàn thân Lâm Phong đều lộ ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh.

Vừa rồi Đoàn Hân Diệp vẫn ở cùng với hắn, bao gồm cả thời gian phía trước tiệc tối, cũng khó trách Đoàn Vô Nhai sẽ nói là hắn làm, nếu nói đúng là có người hạ dược Đoàn Hân Diệp, thì nhất định là ở thời điểm yến tiệc này, như vậy bản lĩnh người hạ dược này có vẻ rất cao, hắn ngồi bên cạnh Đoàn Hân Diệp lại không nhận thấy được một chút khác thường.

- Lâm Phong, ngươi thật vô liêm sỉ.

Nguyệt Thiên Mệnh cũng gầm lên, đứng dậy, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Không ngờ ngươi muốn dùng loại thủ đoạn này đến chiếm đoạt Hân Diệp công chúa, vô liêm sỉ đến cực điểm.

Ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng ở trên người Lâm Phong, Lâm Phong là tình nghi lớn nhất.

Thứ nhất, Đoàn Hân Diệp vẫn luôn đi theo, ở cạnh Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp không có khả năng hạ dược chính mình.

Thứ hai, hiện giờ Nguyệt Thanh Sơn đến hoàng cung vì Nguyệt Thiên Mệnh cầu hôn, rất có thể phá hỏng chuyện giữa Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp, Lâm Phong dưới sự nóng vội hạ dược Đoàn Hân Diệp, mà tâm của nàng cũng ở trên người hắn, hai người kết hợp, Lâm Phong đem Đoàn Hân Diệp chiếm thành của mình. Tất cả mũi dùi đều hướng về phía Lâm Phong.

Nhìn mọi người bắn ánh mắt về phía mình, sắc mặt Lâm Phong băng hàn, Nguyệt Thanh Sơn đến vì Nguyệt Thiên Mệnh hướng Đoàn Hân Diệp cầu hôn, trong lòng Lâm Phong quả thực hơi có chút gấp, nhưng hắn làm sao có thể làm ra chuyện tình này.

Con ngươi lạnh như băng lại lần nữa quét qua mọi người, nhìn không ra là ai làm, dường như ai cũng không có lý do làm loại việc vô liêm sỉ này, nhưng mà Đoàn Hân Diệp lại thực sự trúng dược rồi, không có khả năng nhầm.

- Nhị hoàng tử điện hạ, việc cấp bách bây giờ hình như là tìm kiếm phương pháp giải dược cho Hân Diệp.

Cuối cùng ánh mắt của Lâm Phong rơi đến trên người Đoàn Vô Nhai, giọng điệu lạnh băng, cũng không cho Đoàn Vô Nhai mặt mũi, cứu Hân Diệp mới là quan trọng nhất, Đoàn Vô Nhai lại ở trong này quát mắng hắn.

- Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao, nhưng chính ngươi tự tới cảm thụ kinh mạch của Hân Diệp một chút, đã là dục hỏa đốt người, nếu không dùng phương pháp giải quyết, kinh mạch của Hân Diệp sẽ bị thiêu hủy tàn phá, căn bản không kịp giải cứu. Lâm Phong nếu như thuốc này là ngươi hạ, ngươi không khỏi quá mức ác độc, một chút đường sống quay về cũng không lưu.

Đoàn Vô Nhai lúc này cũng không còn phong độ và kiêu ngạo ngày xưa, bộ mặt lạnh lùng âm trầm tàn độc nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Vẻ mặt Lâm Phong hơi hoảng sợ, tay của hắn cũng đặt trên người Đoàn Hân Diệp, lực lượng hồn phách hùng mạch xâm nhập vào trong cơ thể Đoàn Hân Diệp, quả nhiên, một dòng khí đáng sợ đang cuồn cuộn trong người Đoàn Hân Diệp, dường như muốn đem cả người Đoàn Hân Diệp thiêu cháy.

Dục hỏa đốt người!

Lúc này ánh mắt Đoàn Hân Diệp mê ly, tựa như thần trí cũng có chút mơ hồ, chỉ gắt gao ôm trên người Lâm Phong, hướng trong tai Lâm Phong thổi khí.

- Lâm Phong, huynh cứu ta đi.

Nội tâm Lâm Phong run lên, kịch liệt phập phồng, cứu nàng?

Hiện giờ cứu Đoàn Hân Diệp chỉ có một phương pháp, cùng Đoàn Hân Diệp kết hợp.

Sắc mặt biến đổi không ngừng, ánh mắt Lâm Phong thậm chí có vài phần dữ tợn, rất khó coi, hắn không muốn trong tình huống như thế này đem Đoàn Hân Diệp chiếm thành của mình, hơn nữa còn phải đeo trên lưng tội hạ dược.

Nhưng, nếu hắn không cứu Đoàn Hân Diệp, như vậy chỉ có hai khả năng.

Đoàn Hân Diệp bị dục hỏa thiêu đốt mà chết.

Hoặc là Đoàn Hân Diệp bị người khác giải dược.

Hai loại kết cục Lâm Phong đều không thể nào tiếp nhận, hắn không thể để Đoàn Hân Diệp chết, cũng không có khả năng để cho người khác cứu Đoàn Hân Diệp.

- Ta muốn mang Hân Diệp rời đi.

Lâm Phong cắn răng một cái, ôm Đoàn Hân Diệp từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.

Không có biện pháp khác, hắn chỉ có tự mình cứu Hân Diệp, hắn tin tưởng Hân Diệp cũng có thể tha thứ cho hắn.

Nghe được Lâm Phong nói, trong lòng mọi người căng thẳng, Lâm Phong, hắn muốn rời đi!

Ai cũng biết Lâm Phong này rời đi là muốn đi làm gì.

Rất nhiều người hiện lên vẻ không tốt, chẳng lẽ để cho Lâm Phong rời đi như vậy, cứ như vậy đạt được Hân Diệp công chúa?

- Buông công chúa ra.

Một giọng nói lạnh lùng truyền ra, chỉ thấy thân thể Nguyệt Thiên Mệnh lóe lên đi tới trước mặt Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phong, toàn thân đều là lãnh ý, hắn làm sao có thể để Lâm Phong được như ý.

Thân thể Lâm Phong dừng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Nguyệt Thiên Mệnh.

- Lâm Phong, ta chịu không nổi.

Giọng nói êm ái của Đoàn Hân Diệp lại lần nữa vang lên bên tai Lâm Phong, khiến cả người Lâm Phong căng thẳng.

Oanh!

Bước chân ra, một cỗ sát phạt đáng sợ từ trên người Lâm Phong tỏa ra, vô cùng lạnh.

- Cút ngay.

Ầm ầm!

Lại bước một bước nữa, Lâm Phong muốn đi ra khỏi Quan Tinh các, Đoàn Hân Diệp đã đợi không dậy nổi rồi, hắn không thể để cho Hân Diệp có chuyện.

Kiếm ý tràn đầy sát phạt hướng Nguyệt Thiên Mệnh nhào tới, trường bào trên người Nguyệt Thiên Mệnh cũng tung bay, nhưng cả người Nguyệt Thiên Mênh giống như ngọn núi đứng thẳng ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt rét lạnh.

Hắn sao có thể để Lâm Phong rời khỏi, tuy rằng hắn không hứng thú với danh lợi, nhưng người Lâm Phong ôm trong tay là nữ nhân cùng hắn có hôn ước, Lâm Phong ôm nàng đi là muốn cùng Hân Diệp đi làm chuyện nam nữ, hắn làm sao có thể đáp ứng để cho nữ nhân tương lai có thể trở thành của mình cùng Lâm Phong đi làm tình, Nguyệt Thiên Mệnh hắn về sau sao có thể làm người, còn Hân Diệp công chúa, nàng lại phải làm người như thế nào.

Thủ đoạn này của Lâm Phong thật ác độc.

- Buông công chúa ra.

Nguyệt Thiên Mệnh lạnh lùng phun ra một câu, ánh mắt kiên quyết, một cỗ khí tức cường đại phóng thích ra, lạnh thấu xương.

Ầm!

Lai là một tiếng nổ vang, cước bộ của Lâm Phong đạp lên mặt đất, cả người lập tức phóng lên cao, nóc Quan Tinh các trực tiếp vỡ ra, đá bay khắp nơi, khiến mọi người phía dưới đều né tránh.

- Chạy đi đâu?

Một giọng nói rét lạnh truyền ra, hai thân hình đồng thời nhảy lên, thân thể Nguyệt Thanh Sơn hóa thành một đạo ánh sáng, ngay lập tức tới trước người Lâm Phong, muốn ngăn cản hắn rời khỏi, tay áo tung bay, đầu bạc phất phơ.

Nguyệt Thiên Mệnh cũng lập tức sải bước đến, ngăn cản trước mặt Lâm Phong, lại lần nữa quát lạnh:

- Buông công chúa ra!

Nguyệt Thiên Mệnh nói từng chữ một rõ ràng, nhất định không thể thả Lâm Phong đi, tuyệt đối không thể.

Lâm Phong nhìn hai người trước mắt, hai người kia, một người là ngoại công của hắn, chủ nhân Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn.

Một người là huynh trưởng của hắn, đệ nhị trong bát đại công tử, Nguyệt Thiên Mệnh.

Có thể bất kỳ người nào trong hai người cũng không yếu hơn hắn, nhất là Nguyệt Thanh Sơn, cho dù hắn vận dụng tất cả lực lượng, cũng tuyệt đối chạy không thoát.

- Ngươi thật muốn ngăn ta?

Lâm Phong nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Sơn, giọng nói rét lạnh như băng.

Trên mặt Nguyệt Thanh Sơn gân xanh phập phồng, ánh mắt kiên nghị, lập tức gật mạnh đầu.

- Buông Hân Diệp công chúa xuống.

- Buông ra, Hân Diệp nên như thế nào?

Lâm Phong lạnh nhạt nói.

- Để Thiên Mệnh mang nàng đi, Thiên Mệnh và công chúa có hôn ước, tất nhiên sẽ không phụ công chúa điện hạ.

Ngữ khí của Nguyệt Thanh Sơn cực kỳ kiên quyết.

Ông ta muốn Lâm Phong buông Đoàn Hân Diệp, sau đó để Nguyệt Thiên Mệnh đem Đoàn Hân Diệp đi, sau khi tất cả đã thuận lý thành chương, công chúa Đoàn Hân Diệp đã trở thành nữ nhân của Nguyệt Thiên Mệnh, vừa lúc cũng hoàn thàn cái cọc hôn sự kia.

- Ngoại công?

Lâm Phong đột nhiên hô một tiếng, khiến cả người Nguyệt Thanh Sơn khẽ run, ánh mắt hiện lên một chút dao động tuy nhiên lập tức khôi phục như thường, vẫn kiên trì như vậy.

- Ha hả ha hả....

Lâm Phong đột nhiên cười tà, ngoại công của hắn muốn nữ nhân của hắn cùng huynh trưởng của hắn đi, buồn cười.

Mọi người phía dưới ngẩng đầu lên, nhìn bốn người trong hư không, ánh mắt chớp không ngừng việc này cuối cùng nên giải quyết thế nào?

Có Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh hai đại cao thủ ngăn trở, chỉ sợ bây giờ Lâm Phong nhất định phải lưu lại Đoàn Hân Diệp, hắn không mang Đoàn Hân Diệp đi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Đoàn Hân Diệp trở thành nữ nhân của Nguyệt Thiên Mệnh, cùng Lâm Phong không quan hệ, cho dù nàng và Lâm Phong lưỡng tình tương duyệt.

Lâm Phong cúi đầu nhìn Đoàn Hân Diệp một cái, chỉ thấy trên người Đoàn Hân Diệp lúc này đều bị thiêu đốt đến đỏ bừng, giống như ngọn lửa, chỉ nằm sấp trên người hắn cũng khiến hắn cảm thấy thân thể của mình giống như lò lửa.

Đoàn Hân Diệp không chờ đợi được nữa.

- Các ngươi, đều cút cho ta!

Một giọng nói lạnh lẽo từ miệng Lâm Phong phun ra, khiến sắc mắt Nguyệt Thanh Sơn cứng đờ, không ngờ Lâm Phong muốn ông ta cút? Bất kể như thế nào, ông ta cũng coi là ngoại công của Lâm Phong, mẫu thân Nguyệt Mộng Hà cũng không dám nói với ông ta chữ này.

Tuy nhiên ngay sau đó, Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh lại nhìn đến đôi mắt của Lâm Phong lần nữa ngẩng lên, ánh sáng lạnh đáng sợ từ trong con ngươi Lâm Phong tỏa ra, tà ác, băng hàn, đây là một đôi Hắc Ám Chi Đồng, người ma đạo không có bất kỳ cảm tình nào.

Nhìn đôi con ngươi này, Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh cuối cùng không kìm nổi run rẩy trong lòng, con ngươi của Lâm Phong quá lạnh, lạnh đến nỗi làm người ta phát run, lạnh tận xương tủy, lạnh vào đến linh hồn con người.