Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 503: Quyển Tranh Thần Bí



Không gian huyễn ảo chậm rãi biến mất, trước mặt Lâm Phong khôi phục một mảng trong sáng, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Đã không còn tiếng gió gào thét, không còn chùm tia sáng công kích, chỉ còn một tòa cổ điện giản dị tự nhiên.

Sau khi làm ảo cảnh tan biến, nơi này cũng giống như bên ngoài, chỉ là một gian cổ điện mà thôi, hơn nữa gian phòng cổ điện này còn rất trống trải, không phong phú như các gian khác. Lâm Phong liếc nhìn qua, chỉ thấy có mấy cánh cửa cùng một pho tượng Phật Ma bằng đồng thau thật lớn giống hết pho tượng đã hấp dẫn ánh mắt Lâm Phong.

Chậm rãi bước tới, Lâm Phong đứng dưới chân pho tượng Phật ma, hắn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn đến đỉnh đầu pho tượng.

Tượng này ước chừng cao mười thước, tọa lạc ở chỗ đó, cực kỳ rung động.

Nhất là pho tượng Phật ma này trông rất sống động, rất giống pho tượng mà Lâm Phong nhìn thấy, nhìn nó tốc độ tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công đều sẽ nhanh hơn vài phần.

- Cũng không biết là vị tiền bối cao nhân nào lưu lại đây, như thế nào đúc được pho tượng Phật ma này.

Lâm Phong cảm thán một tiếng, pho tượng Phật ma thật lớn như thế, hơn nữa như ẩn như hiện, ẩn chứa ý chí, nhìn nó tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công trong lòng Lâm Phong đều cảm giác rung động. Pho tượng này rốt cuộc làm sao lại ở đây? Chẳng lẽ là tiền bối dời qua? Điều này tựa hồ không có khả năng, nếu không là do tiền bối lấy năng lực thần thông cường đại, trực tiếp điêu khắc ra pho tượng Phật ma thật lớn này.

- Nơi đó là?

Ánh mắt của Lâm Phong dừng trên người pho tượng, ở nơi đó, vậy mà lại khắc một hàng chữ nhỏ tối đen, nếu không nhìn kỹ chỉ sợ sẽ trực tiếp bỏ qua.

Thân thể bay lên, Lâm Phong đứng trong bàn tay Phật ma, nhìn hàng chữ nhỏ có khắc:

- Ta rảnh rỗi dạo chơi qua nơi này, ở chỗ này bố trí một huyễn cảnh, lấy ảo môn làm thủ hộ, chỉ có người có ngộ tính hùng mạnh mới có thể phá vỡ ảo môn, bước vào trong ảo cảnh, và cũng phải có ngộ tính hùng mạnh mới có thể tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, thông qua ảo cảnh đi tới nơi này.

- Ngươi nếu có thể nhìn đến hàng chữ này, chứng tỏ ngộ tính của ngươi không kém, vả lại đã tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, Cửu Chuyển này là thuật Luyện thể, hảo hảo quý trọng, cái này coi như đại lễ kết giao tặng ngươi. Còn về pho tượng Phật ma, chỉ có thể tìm hiểu, không cần thiết động đến nó, nếu như ngươi tự tin thực lực đủ mạnh, cũng có thể di chuyển nó, nhưng nếu có hậu quả xấu gì, chớ trách ta không nói trước.

Rảnh rỗi dạo chơi ở đây? Người buồn chán?

Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra mỉm cười, có chút châm chọc. Vân Hải tông bọn họ, cho là bảo vật tuyệt mật, chỉ là người khác ngẫu nhiên du lịch qua để lại, thậm chí còn không để trong lòng, chỉ có tùy ý viết một đoạn văn tự để tế điện đã đi qua, thuận tiện đưa một phần đại lễ duyên phận cho hắn, bây giờ Cửu Chuyển Phật Ma công đã được Lâm Phong nhận được.

- Người ta chỉ là rảnh rỗi dạo chơi!

Bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện thế gian thật là kỳ diệu, hắn còn tưởng rằng nơi này là một di tích cổ, hoặc là phần mộ cường giả. Nhưng trên thực tế, nơi này chẳng qua là do tiền bối trong lúc đi ngang qua để lại một bộ công pháp cường đại, để cho hắn đến tìm hiểu tu luyện, chỉ là đơn giản như vậy, một chuyện rất bình thường.

Đương nhiên, tiền bối này rất có thể là người trăm ngàn năm trước, thậm chí là cao nhân thời kỳ thượng cổ, chỉ có điều nơi này vẫn hoàn hảo, giữ gìn không hao tổn gì.

- Rảnh rỗi dạo chơi!

Lâm Phong cười khổ lắc đầu, tựa hồ đối với kết quả có chút khó tiếp nhận, tương phản quá lớn, địa phương người khác tùy ý dạo chơi qua lưu lại, đối với bọn họ chính là di tích cổ, bảo tàng.

- Nếu có một ngày ta trở thành tuyệt đỉnh cường nhân, đi đến một nơi nào đó, lưu lại một bộ công pháp võ kỹ, khắc lên một ít chữ, có hay không cũng giông nơ này, được hậu nhân coi như di tích cổ mà sùng bái, chăm chú đối đãi.

Lâm Phong đột nhiên nghĩ, thì thào, lập tức trong lòng lại khôi phục bình thường. Kỳ thật nếu nói là xuyên đến thật ra cũng là một việc bình thường mà thôi, lấy tâm bình tĩnh để xem xét tự nhiên sẽ thoải mái rất nhiều, không còn rối rắm.

Tâm cảnh của Lâm Phong đang lột xác, tiến bộ từng chút một. Mỗi một lần kiến thức, lịch duyệt, đối với tâm tình đều là một lần rèn luyện, không suy không nghĩ thì chuyện gì cũng không xảy ra, đi suy nghĩ, đi cảm ngộ thì có thể đạt được chỗ tốt không tưởng.

- Pho tượng Phật ma này chỉ có thể tìm hiểu, không cần thiết di chuyển?

Lâm Phong lui trở lại trên mặt đất, nhìn pho tượng thật lớn từ đầu tới chân, cũng không nhìn ra cái gì khác biệt, di chuyển nó không biết sẽ có hậu quả gì xấu.

- Một trò chơi lúc rảnh rỗi mà thôi, nếu tiền bối không quan tâm, ta cần gì phải nhìn xem nguyên nhân.

Giữa bàn tay Lâm Phong một luồng ánh sáng kỳ lạ hiện lên không ngừng, hào quang ánh sáng màu đen khiến lòng run sợ.

- Ba nghìn Phật Ma lực, liền xem xem lực lượng của ngươi mạnh bao nhiêu.

Bàn tay Lâm Phong nâng lên, thân thể liền như gió ngay lập tức biến mất không thấy, một tiếng vang ầm ầm chấn động truyền ra, bàn tay Lâm Phong khắc ở trên thân pho tượng, pho tượng thật lớn kia run rẩy mãnh liệt bắt đầu di chuyển.

Ầm ầm ầm ầm.

Từng tiếng vang ầm ầm không ngừng, pho tượng Phật ma chậm rãi di chuyển, bàn tay Lâm Phong khắc ở trên thân tượng, từng bước từng bước, lưu chuyển ánh sáng kỳ là lên khắp người Phật ma, lực lượng kinh khủng hội tụ trong bàn tay, tượng Phật ma di chuyển với khoảng rộng lớn hơn vài phần.

Không động tĩnh gì, đem Phật ma di chuyển về phía sau, cũng không có hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện, tất cả đều bình thường như trước.

Lâm Phong thu hồi chưởng lực, nâng bàn tay lên nhìn, vẫn cảm giác tràn ngập lực lượng.

Thân thể cường đại thì không tiêu hao chân nguyên, nếu hắn lấy thân thể chiến đấu, có thể liên tục chiến đấu không ngừng.

- Có lẽ đây cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

Lâm Phong nhìn pho tượng Phật ma đã lệch một chút, khẽ lắc đầu, lại nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, lập tức lẩm bẩm:

- Xem ra nơi đây cũng không còn gì đáng giá lưu luyến rồi.

Dứt lời Lâm Phong liền xoay người bước ra khỏi ảo môn, tự nhiên, phóng khoáng vô cùng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cùng Kỳ đợi Lâm Phong ngoài ảo môn, nhìn thấy hắn đi ra, nó phát ra một tiếng gào trầm thấp.

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Phong khẽ cười, có thể có được công pháp Luyện thể Cửu Chuyển Phật Ma công này, Lâm Phong đã rất hài lòng, việc này ít nhất cũng tính là có thu hoạch, không đến mức tay không mà về, không có uổng phí một chuyến hắn từ trong Hoàng thành đến.

Bước ra dãy núi, hai cánh Cùng Kỳ khẽ đập, mang theo Lâm Phong nhẹ nhàng bay lên.

Cửa chính thạch bích chậm rãi đóng lại, vẫn như cũ vô cùng khớp, dung hợp hoàn mỹ cùng vách đá dựng đứng, giống như ở ngọn núi này cho tới bây giờ cũng không tồn tại cổ điện ngăn cách với nhân thế.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi, trong cổ điện an tĩnh, đằng sau ảo môn, không ao nhìn đến, dưới chân pho tượng Phật ma, mặt đất vốn ảm đạm không có bất kỳ tia sáng đột ngột tách ra, hiện lên từng tia sáng chói mắt, rực rỡ mà yêu dị

Từng đoạn hoa văn bắt đầu đan xen, không ngừng biến hóa, hóa thành một bức họa cảnh.

Đây là một bức họa giang sơn, núi sông.

Họa lên, giang sơn mỹ nhân, núi sông thác nước, toàn bộ cái gì cần có đều có, giống như có tính mạng.

Hơn nữa chuyện làm cho người ta sợ hãi là từ những đường cong không ngừng lưu động trên bức họa, lúc này đang vẽ lên bức họa lại di chuyển, chậm rãi di chuyển.

Rất nhanh, một hơi thở nóng cháy từ trên bức họa lan tràn ra, cảnh tượng xinh đẹp đột nhiên biến mất không còn sót lại chút nào, thay vào đó là ngọn lửa vô tận, ngọn lửa cực kỳ đáng sợ, dường như muốn thiêu đốt tất cả.

Quyển tranh kia cũng bị ngọn lửa bao phủ toàn bộ, ngọn lửa thông thiên, che kín thiên địa, bao phủ toàn bộ không gian.

Bên trong quyển tranh chỉ có ngọn lửa, ngẫu nhiên có mấy bóng dáng người hiện ra trong đó, nhưng rất nhanh cũng bị ngọn lửa cắn nuốt.

Lúc này, Lâm Phong không có ở đây, nếu có nhất định sẽ cực kỳ kinh hoàng, một quyển tranh lại có thể huyền diệu như thế.

Oanh!

Ngọn lửa đột ngột dâng lên như sóng triều đánh về phía quyển tranh, trực tiếp đánh đến giữa đại điện trống trải, ngọn lửa từ trong quyển tranh nhào ra, này, thật là quỷ dị!

Lâm Phong nếu ở đây... có lẽ sẽ nhớ tới văn tự tiền bối kia dặn, không cần thiết phải di chuyển pho tượng.