Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 413: Hai quả trứng! Lấy hết đi! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Đầm lầy Vô Tận có mưa rào, Mộ Khinh Ca tạm thời dừng bước thử vận may.

Nàng vào căn phòng trong không gian. Khoanh chân đả toạ, khôi phục linh lực.

Chờ nàng dừng tu luyện, cảm ứng tình huống bên ngoài, mới biết đã tạnh mưa.

"Hết mưa? Nên ra ngoài rồi." Mộ Khinh Ca nói nhỏ một câu, chuẩn bị rời khỏi không gian. Thân ảnh chợt loé, nàng xuất hiện trên đầm lầy Vô Tận.

Dưới chân nàng đạp ván trượt, trong tay còn cầm sào chống.

Đang lúc nàng chuẩn bị đi, bỗng nhiên cảm ứng được phía sau có người tới đây.

Mộ Khinh Ca hơi chau mày, thay đổi phương hướng. Đi tới chỗ khuất ẩn núp thân hình mình. Thậm chí nàng còn thu liễm hơi thở toàn thân, khiến cả người nàng như tàng hình biến mất.

Nàng rất có lòng tin với công phu thu liễm hơi thở của mình. Không có nguyên nhân, chỉ bởi vì đây là do Tư Mạch dạy nàng!


Thứ do nam nhân cường đại nhất đại lục dạy ra, hẳn sẽ không kém!

Mộ Khinh Ca vừa ẩn núp mình. Nàng nương theo ánh trăng nhìn thấy mười mấy bóng dáng chậm rãi xuất hiện.

Gần chút nàng mới thấy rõ, thì ra mười mấy bóng dáng đó là những thuyền con hình dáng độc đáo. Mà trên mỗi con thuyền đều đứng đầy người.

Tính tổng ra, phỏng chừng có hơn trăm người!

Bọn hắn khoác áo mưa, trông như vừa rồi bị xối mưa không nhẹ. Làm cho Mộ Khinh Ca nhất thời chưa nhận ra thân phận bọn họ.

Thẳng đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt nàng, đôi mắt thanh thấu bỗng chốc co rụt lại, đã biết thân phận đám người này. 'Luyện Đúc Tháp? Đúng là chấp nhất, truy mình tới tận đầm lầy Vô Tận!' Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống. Thời điểm nhìn thấy Đinh Mão, trong lòng đã dâng lên sát ý.


"Dừng lại." Phùng Khôn Hải giơ tay, thuyền con tiến lên chậm rãi ngừng lại.

Kim Quý ngồi ở con thuyền thứ ba nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Sao lại dừng?"

Phùng Khôn Hải vốn không muốn trả lời hắn, nhưng vẫn nhẫn nại lên tiếng: "Ta cần xác định phương vị."

Lời này vừa nói, Kim Quý không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng chờ.

Phùng Khôn Hải lấy la bàn ra, nhìn kỹ một chút. Quyết định xong phương vị, mới hạ lệnh đi tiếp.

Mộ Khinh Ca ẩn nấp ở chỗ tối xem đến kỳ quái. Bởi nàng cảm giác được những người này hình như không phải đến vì mình.

Nếu không phải đến vì mình, vậy vì cái gì?

Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca quyết định lặng lẽ theo đuôi, xem tột cùng ra sao!

Đội thuyền con Luyện Đúc Tháp đi tiếp một lúc. Vẫn là Kim Quý không chịu đựng nổi, hô với Phùng Khôn Hải: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm rốt cuộc ở đâu? Sao đi lâu vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng không có?"


'Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm! Bọn chúng đến vì Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm?" Mộ Khinh Ca âm thầm đi theo, nghe Kim Quý nói, lòng bỗng nhiên nhảy dựng.

Tin tức này thật sự quá bất ngờ. Nàng không nghĩ tới người Luyện Đúc Tháp cũng đánh chủ ý tới Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.

Mà xem trận thế này, còn có sự chuẩn bị. Không giống như tùy tiện đi vào, tất đã sớm biết trong đầm lầy Vô Tận có Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Sau khi chuẩn bị tỉ mỉ xong, mới đi vào tìm kiếm.

Mục tiêu của Luyện Đúc Tháp là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Điều này làm cho Mộ Khinh Ca sinh ra chiến ý.

Bởi nàng biết mình không có khả năng từ bỏ Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, mà người Luyện Đúc Tháp càng không thể nhường Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm cho nàng. Xem ra, một trận ác chiến là khó tránh!

Mộ Khinh Ca híp mắt lại, bờ môi giương lên nụ cười lạnh.
Nàng thấy, như vậy không có gì là không tốt.

Người Luyện Đúc Tháp hiển nhiên biết rõ tung tích Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm hơn nàng. Nàng chỉ cần âm thầm đi theo. Đến lúc đó vô luận là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm hay là Đinh Mão, đều giải quyết hết!

Hạ quyết tâm, Mộ Khinh Ca càng cẩn thận ẩn núp, lặng lẽ theo đuôi Luyện Đúc Tháp.

Có người Luyện Đúc Tháp chỉ đường phía trước, tổng so với nàng giống như ruồi nhặng không đầu xông loạn thì tốt hơn nhiều!

Mộ Khinh Ca cười to trong lòng, rất là đắc ý. Có cảm giác buồn ngủ có người gối đầu!

Mà người Luyện Đúc Tháp hoàn toàn không biết có một cái đuôi nhỏ theo sau. Bọn họ toàn tâm toàn ý muốn tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trước Vạn Thú Tông.

Ngay cả Đinh Mão hận không thể lột da róc xương Mộ Khinh Ca, cũng tuyệt không tưởng được người mà hắn tâm tâm niệm niệm lại theo sau lưng mình. Cách hắn không đến trăm trượng.
Phùng Khôn Hải quả nhiên vẫn có chút bản lĩnh. Dựa vào la bàn cổ quái trong tay, chưa có lần nào lạc đường trong đầm lầy Vô Tận.

Ngày thứ ba Mộ Khinh Ca đi theo bọn họ, Phùng Khôn Hải đã dẫn người Luyện Đúc Tháp đi tới một mảng lớn đầm lầy trơn nhẵn.

Đầm lầy nơi đây đen nhánh như mực, bóng loáng như gương. Không giống phiến đầm lầy gồ ghề trước đó, thỉnh thoảng bốc bọt khí.

Nơi đây bình tĩnh, lộ ra sự quỷ dị.

"Đã đến." Phùng Khôn Hải cẩn thận cất kỹ la bàn. Dù sao còn phải dựa vào nó tìm được vị trí cụ thể của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.

"Đã đến? Ở đâu?" Kim Quý nhìn một cái, căn bản không nhìn ra chỗ này có gì khác.

Phùng Khôn Hải chỉ vào đầm lầy bóng loáng phía trước: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ở bên trong."

'Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm giấu dưới chỗ này?' Mộ Khinh Ca ngưng mắt nhìn phiến đầm lầy có chút đặc biệt. Trong lòng hơi hoài nghi.
May là người hoài nghi không chỉ có nàng.

Kim Quý nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Đùa gì thế? Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm sao có thể ở chỗ này? Ta chẳng cảm giác ra chút nhiệt độ nào, các ngươi cảm giác được không?"

Hắn nhìn sang những đệ tử khác. Từng người đều mờ mịt lắc lắc đầu.

"Ai cũng biết nơi có dị hoả, độ ấm quanh thân sẽ cao lên rất nhiều. Nhiệt độ không khí ở đây hoàn toàn giống bên ngoài, sao có thể có dị hoả?" Kim Quý đưa ra dị nghị của mình.

Hắn nói việc thường thức, nhưng lại rất khiến người tin phục.

Một vị trưởng lão khác của Luyện Đúc Tháp ho giả một tiếng, đứng ra nói Phùng Khôn Hải: "Phùng trưởng lão, Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm luôn từ ngươi và viện trưởng nắm giữ. Hiện giờ mệnh lệnh của viện trưởng là muốn chúng ta mang Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm về. Nếu ngươi còn điều gì chứng minh được, không bằng nói ra. Tránh mọi người không biết, vô ý ảnh hưởng đại cục."
Lời hắn nói rất uyển chuyển, cũng biểu lộ thái độ.

Kim Quý thấy có người đứng phía mình, khí thế lập tức càng kiêu ngạo.

Hắn nhìn Phùng Khôn Hải, hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nói: "Thế nào? Phùng trưởng lão có gì giấu giếm, chẳng lẽ sẽ gây bất lợi cho chúng ta?"

Câu này thật dễ gây hiểu lầm.

Đệ tử Phùng Khôn Hải không kiềm chế được, rút kiếm ra.

Hắn vừa xuất kiếm, Đinh Mão cũng không dám. Hắn gân cổ hét tới những tên đệ tử thường ngày phối hợp với hắn, rút kiếm ra đối mặt Phùng Khôn Hải.

"Dừng tay cả đi." Lúc này, Phùng Khôn Hải mở miệng.

Cặp mắt ưng của hắn tràn đầy âm độc. Hết sức chán ghét nhìn về phía Kim Quý.

Nhưng Kim Quý không thèm để ý, chỉ cười chế nhạo.

Phùng Khôn Hải bảo các đệ tử của mình: "Thu kiếm đi."

Mấy đệ tử có chút không cam nguyện, nhưng không thể ngỗ nghịch sư phụ mình, đành buồn bực thu kiếm về.
Bên Phùng Khôn Hải có động tác, Kim Quý đắc ý phân phó Đinh Mão: "Thu kiếm."

"Vâng, sư phụ!" Đinh Mão gào to một tiếng. Dáng vẻ dào dạt đắc ý giống như gà trống chọi thắng.

Hai bên giương cung bạt kiếm, hơi hoãn khí thế.

Phùng Khôn Hải rốt cuộc mở miệng ở lúc mọi người chờ đợi: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đích xác ở đây. Các ngươi không cảm thụ được, là vì nó vẫn ở trạng thái sơ sinh, rất mong manh. Thứ hai, là vì canh giờ chưa tới."

'Cái gì gọi là canh giờ chưa tới?' Mộ Khinh Ca nhíu mày suy tư.

"Cái gì gọi là canh giờ chưa tới?" Kim Quý mở miệng hỏi, vừa lúc hỏi ra nghi hoặc của Mộ Khinh Ca.

Phùng Khôn Hải ngẩng đầu, nhìn nhìn bóng đêm đen nhánh như mực. Mím môi không nói.

Nhìn hắn ra vẻ khó lường, khiến Kim Quý rất không vừa mắt. Giơ tay đánh một chưởng qua, quang mang màu lam tím quanh quẩn. Mang theo lực lượng bàng bạc, thổi tới các đệ ở gần đều đảo ra sau.
'Kém một tí là lên tử cảnh. Khó trách Đinh Mão kiêu ngạo như thế. Có một sư phụ như vậy ở nhị đẳng quốc, đích xác có vốn liếng kiêu ngạo.' Mộ Khinh Ca híp mắt, thầm nói.

Kim Quý đột nhiên tập kích, khiến mọi người trở tay không kịp.

Quang mang màu lam tím hướng tới Phùng Khôn Hải. Nếu bị đánh trúng, phỏng chừng sẽ bị đánh bay, chịu thương thế không nhẹ.

"Sư phụ!!!"

Các đệ tử của Phùng Khôn Hải hô lên kinh hãi.