Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 196: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Kết quả này, không làm Mộ Khinh Ca quá thất vọng.

Nàng sớm biết điều tra sẽ không có tiến triển. Lấy bản lĩnh của Phượng nương, nam nhân nàng ta gả vào sẽ không phải là người bình thường. Hai phu thê trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, lại không tìm được nửa điểm dấu vết khiến nàng tò mò.

“Nhưng thuộc hạ trong lúc tìm hiểu chuyện phát sinh ở Ly quốc mười năm trước, vô tình dò thăm được. Mười năm trước đại công chúa Ly quốc ly kỳ biến mất, biến mất cùng còn có kiện chí bảo của Ly quốc.” Mặc Dương lại bổ sung.

“Đại công chúa Ly quốc mất tích?” Hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi híp.

Đại công chúa Ly quốc, có liên quan gì đến bà chủ khách điếm ở Lạc Nhật trấn không?

“Tiếp tục điều tra.” Phân phó một tiếng, Mộ Khinh Ca không nói thêm nữa.

Trong mắt Mặc Dương, nàng đang chợp mắt. Nhưng thực tế, nàng đang tiến vào không gian triệu Manh Manh ra.

“Chủ nhân chủ nhân, người tới làm kẹo đường sao?” Manh Manh nhỏ như ngón cái lập tức nhảy ra, nịnh nọt trước mặt Mộ Khinh Ca một hồi.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hung hăng co lại. Nàng luyện chế đan dược, lại bị Manh Manh coi thành kẹo đường. Còn có lí lẽ hay không?

Mặt đen lại, nàng coi như không thấy Manh Manh nịnh nọt, quay người tiến vào phòng luyện khí.

Trong phòng luyện khí đã không còn đơn sơ như lúc trước. Từ cửa hàng rèn sắt, biến thành căn phòng nghiên cứu phát minh ra vũ khí tinh vi. Kệ trên tường chất đầy sản phẩm Mộ Khinh Ca nghiên cứu lúc trước, trên mặt đất cũng chồng chất tài liệu luyện khí.

Trên bàn làm việc còn đặt một vài sách cấm chế có liên quan. Đó là phương pháp luyện khí bảo bối trọng yếu của Mộ Khinh Ca.

Mà giờ này trên bàn làm việc còn để thêm một vật, chính là chủy thủ đã giao dịch với Phượng nương. Bán thần khí trong miệng Manh Manh.

Nàng cầm chủy thủ, vuốt trong tay một hồi. Đột nhiên nói với Manh Manh: “Vì sao thanh chủy thủ này có thể xuyên qua phòng ngự cảnh giới và kết giới?”

Manh Manh thấy bán manh không có hiệu quả, đáng thương đếm lại đan dược còn dư trong túi mình. Bỗng nghe thấy Mộ Khinh Ca hỏi chuyện, nâng lên đôi mắt to sương mù mờ mịt nhìn nàng, bĩu môi nói: “Manh Manh đói bụng.”

Giữa mày Mộ Khinh Ca nhảy dựng, cười lạnh nói: “Bàn điều kiện với ta?”

Manh Manh vội lúc lắc đầu, nhu nhu nói: “Manh Manh không nói điều kiện với chủ nhân, người ta chỉ đang nói sự thật thôi. Manh Manh đói bụng, đói nên cái gì cũng không nhớ nổi.”

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, hung dữ uy hiếp: “Ngươi có tin ta từ nay không cho ngươi đan dược ăn?”

Manh Manh sững sờ, lập tức khóc lớn lên. Tiếng khóc kia cực lớn, nước mắt đều chảy thành sông. Vừa khóc, vừa ủy khuất nói: “Chủ nhân hư, chủ nhân hư. Chỉ biết bắt nạt Manh Manh, Manh Manh có điểm nào có lỗi với chủ nhân, sao lại đối xử với bảo bảo như vậy!”

Moá!

Mộ Khinh Ca trợn mắt há mồm nhìn Manh Manh gào khóc. Thứ này ngoài bán manh, còn có mặt phúc hắc như vậy hả?!

Giả bộ thuần lương đi lừa người, quả thực hết chỗ nói!

Bị tiếng khóc làm cho huyệt thái dương nảy lên. Mộ Khinh Ca rốt cuộc chịu không nổi, rống lớn một tiếng: “Im miệng!”

Tiếng khóc im bặt dừng lại. Manh Manh cắn môi, cố ý nén khóc, co lại nhìn nàng. Biểu tình kia, cứ như nàng là kẻ đại ác không bằng.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Mộ Khinh Ca lấy một bình sứ chứa đầy đan dược, ném vào lòng ngực Manh Manh.

Tiếp được bình sứ nặng trĩu, Manh Manh lập tức thoải mái cười to. Chỗ nào còn có bộ dáng thương tâm muốn chết?

“Chủ nhân muốn hỏi cái gì?” Khuôn mặt nhỏ Manh Manh lập tức tới gần.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại không có tâm tình hỏi nàng chuyện chủy thủ.

“A! Bảo bảo nhớ rồi. Chủ nhân muốn hỏi sao thanh chủy thủ này có thể bỏ qua phòng ngự cảnh giới và kết giới. À ừm, thật ra cũng không có khoa trương như vậy. Chẳng qua là tương đối mà thôi.” Manh Manh ấn đầu nhỏ, nói.

“Có ý tứ gì?” Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét qua, rơi vào người nàng.

“Ai nha, bảo bảo nên giải thích thế nào mới để cho chủ nhân ngây ngốc nghe hiểu được?” Manh Manh rối rắm xoay vài vòng.

‘Chủ nhân ngây ngốc’ trong miệng nàng, làm Mộ Khinh Ca đen mặt.

Ngay lúc Mộ Khinh Ca muốn tát bay tiểu cô nương nhỏ như ngón cái, Manh Manh đột nhiên xoay người nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chủ nhân, thật ra rất nhiều vấn đề phải đến khi người kích hoạt huyết mạch luyện khí sư trong cơ thể, mới có thể rõ ràng. Nhưng mà, nếu người đã hỏi bảo bảo, vậy bảo bảo vẫn phải trả lời người. Bằng không sao có thể biểu lộ bảo bảo lợi hại!”

“Đừng nói nhảm nữa.” Khoé miệng Mộ Khinh Ca kéo lại, đen mặt.

Manh Manh dựng mi chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: “Bổn bảo bảo đâu có nói nhảm.”

“…” Mộ Khinh Ca xoay người định ra khỏi không gian. Nàng đã không còn ý nghĩ muốn biết được tin tức hữu dụng nào đó từ Manh Manh.

Nhưng lúc xoay người, nàng lại phát hiện chân mình bị giữ chặt. Cúi mắt nhìn thì không biết khi nào mà Manh Manh đã rơi xuống bên chân nàng. Lôi kéo vạt áo nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ mếu máo, ủy khuất nhìn nàng.

Thái độ chuyển biến quá nhanh, quá không có nguyên tắc, làm cho Mộ Khinh Ca nhận mệnh thở dài. Ai bảo nàng mới vậy đã đầu hàng? Hoặc có thể do ghét bỏ, mà nàng cũng không phân biệt ra nữa rồi.

“Nói.” Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói.

Manh Manh vội gật đầu trả lời: “Thật ra chủy thủ này chỉ có thể phá vỡ phòng ngự cảnh giới dưới tử cảnh. Về phần kết giới thì chỉ có thể bài trừ cấp thấp nhất. Nhưng nếu chủ nhân có thể luyện chế hoàn thiện nó, nói không chừng có thể đề cao cấp bậc của nó.”

“Ta hỏi vì sao nó có năng lực này.” Mộ Khinh Ca nghiến răng lặp lại vấn đề lần nữa.

“Manh Manh chuẩn bị nói tiếp đây, chủ nhân không cần ngắt lời.” Manh Manh nhíu mày, miệng đô đô nói.

“…” Mộ Khinh Ca cạn lời.

Thấy Mộ Khinh Ca không nói, Manh Manh mới đắc ý ngẩng mặt nhỏ nói: “Luyện khí sư không phải ai cũng làm được, bởi vì chỉ có người kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư thì mới có thể phân biệt được các loại thuộc tính của tài liệu luyện khí. Lợi dụng thuộc tính tài liệu luyện khí, chế tạo khí giới thích hợp nhất. Cái này là thiên phú Luyện khí sư, thanh chủy thủ này có năng lực như thế, nhất định là dùng tài liệu rèn thuộc tính không gian. Bởi vì vô luận là phá vỡ phòng ngự hay bài trừ kết giới, đều có liên quan đến không gian.”

Giải thích này, Mộ Khinh Ca hiểu.

Lúc trước nàng còn xem thường huyết mạch Luyện khí sư. Cho rằng kể cả không kích hoạt huyết mạch, bằng vào phương pháp luyện khí nàng phát minh cũng có thể đi xa trên con đường luyện khí.

Hôm nay nghe Manh Manh nói, nàng mới hiểu được. Nếu không kích hoạt huyết mạch, nàng và Luyện khí sư chân chính khác xa nhau.

Lần đầu tiên, chuyện kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư đã được xếp vào mục ưu tiên nhất trong lòng Mộ Khinh Ca.

Nàng rời khỏi không gian, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn đến Vạn Tượng lâu tìm hiểu tin tức có liên quan đến dị hoả.

Tuy dùng dị hoả để kích hoạt huyết mạch, là phương pháp Manh Manh tìm được trong đống sách cổ. Không phải thủ đoạn chính quy, nhưng hiện tại Mộ Khinh Ca cũng chỉ có thể mạo hiểm.