Phượng Cửu gật đầu, bước về phía trước. Tám người này nàng không biết, nhưng trong trí nhớ cũng có chút ấn tượng, đây đều là Phượng vệ của cha nàng, là đội trưởng huấn luyện tám tên Phượng vệ của nàng.
“Chủ tử!” Lãnh Sương đi tới, nhìn thấy Phượng Cửu, trên gương mặt lạnh lùng của nàng toát ra vẻ vui mừng.
“Cha ta sao rồi?” Phượng Cửu vừa đi vào vừa hỏi.
“Gia chủ rất ổn.”
Lãnh Sương đáp lại, sau đó đi theo sau lưng Phượng Cửu. Bởi vì trong và ngoài viện đều có người canh gác nên cửa phòng không có người trông coi, bởi vì chủ tử đã giao phó tránh tụ tập nhiều người, để cho không khí lưu thông mới có lợi cho gia chủ hồi phục.
Phượng Cửu gật đầu, đi vào trong phòng: “Cha, con trở về rồi.”
Lãnh Sương và Lãnh Hoa lui ra ngoài, để lại không gian cho hai cha con. Lãnh Sương nói: “A Hoa, đệ ở đây chờ, ta về xử lý chút chuyện rồi lại tới.”
“Được!” Lãnh Hoa đáp lại, sau đó ở lại trừng mắt với tám tên Phượng vệ của Phượng Tiêu.
“Ngươi tên là Lãnh Hoa đúng không?” Một nam tử trung niên mở miệng, gương mặt nghiêm túc bỗng nở một nụ cười, trông còn khó coi hơn cả khóc.
Lãnh Hoa liếc bọn họ một cái, gật đầu: “Ừ.”
“Mỗi sáng ngươi đều đứng trong viện luyện một bộ quyền pháp, tên bộ quyền pháp đó là gì vậy? Ai dạy cho ngươi?” Nam tử trung niên hỏi lại. Từ lúc bọn họ tới đây đều nhìn thấy thiếu niên này ngày nào cũng luyện tập một bộ quyền pháp mềm nhũn vô lực, hôm nay mới thuận tiện hỏi han một chút.