Tuyệt Đại Long Y

Chương 211: Sau khi xử lý xong công việc



Đúng là Thanh Sơn Ngọc Hương! “Có phải là rất chấn động hay không?” Lăng Nhạn Nam hỏi. Triệu Lâm vô thức gật đầu, trong lòng suy nghĩ đủ điều. Mới sáng nay thôi

Vương Thánh Thủ còn nói đã phái đệ tử của mình đi tìm tin tức về Thanh Sơn Ngọc Hương...

Lăng Nhạn Nam tiếp tục cười nói: “Tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng đây chính là sự thật. Từ Khánh Sâm còn nói thôn Sơn Tiên từng đào được. một cây Thanh Sơn Ngọc Hương, đám buôn dược liệu khi ấy không biết nhìn

hàng, chỉ mua với giá một trăm nghìn tệ. Cậu biết sau đó nó được đấu giá ở Christie's với giá bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?” Triệu Lâm mỉm cười. Hiện giờ anh đại khái đã đoán được Từ Khánh Sâm chính là Vương Thánh Thủ.

Lăng Nhạn Nam ra dấu hình chữ V. “Hai mươi ba triệu tệ!”

“Là hai mươi ba triệu tệ đấy!” Lúc nói những lời này, Lăng Nhạn Nam liên tục cảm thán.

“Nhiều thế hả... Triệu Lâm đáp chuyện một cách bình thường, trong lòng lại suy nghĩ một chuyện khác.

“Ừ, vậy nên trong chuyến đi lần này, cậu nhớ mở to đôi mắt ra nhìn, nếu may. mắn tìm được thì có khi cây thuốc kia sẽ làm cậu đi lên tới đỉnh cao đời người

luôn.

Còn nếu cô giáo của cậu là tôi mà tìm được, thì lúc bán được, tôi cũng sẽ chia cho cậu một số tiền, để cậu lo cho cuộc sống.” Lăng Nhạn Nam cười nói.

“Khi nào chúng ta đi thôn Sơn Tiên?” Triệu Lâm hỏi. “Hai ngày sau.” Lăng Nhạn Nam nói. *Ừ, tôi phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đi." Triệu Lâm cười nói.

“Bên đó khá lạnh, cậu nhớ mang theo vài bộ đồ dài.” Lăng Nhạn Nam dặn dò.

Triệu Lâm gật đầu, rồi như nhớ tới gì đó, nói: “Chúng ta đã hẹn là ngày mai đi nhà tôi ăn cơm, đúng không? Nhưng mà hôm nay mẹ tôi bị cảm, chắc là phải dời ngày ăn cơm lại rồi. Bà ấy rất ngại, nhờ tôi giải thích với cô.”

“Dì không sao chứ?” Lăng Nhạn Nam hỏi. “Chỉ là bị cảm bình thường thôi. Tôi lo là sẽ lây bệnh cho cô.

Tôi đoán... chắc là lúc chúng ta trở về từ thôn Sơn Tiên, bà ấy sẽ khỏe lại thôi. Khi ấy chúng ta lại hẹn ăn cơm?” Triệu Lâm nhẹ nhàng đề nghị.

“Ừ, chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo như vậy.” Lăng Nhạn Nam cười nói.

Triệu Lâm cũng cười nói sang chuyện khác.

Anh không nhắc đến chuyện từ chức vào lúc này với Lăng Nhạn Nam là vì một nguyên nhân rất đơn giản.

Thanh Sơn Ngọc Hương cũng là cây thuốc mà anh đang cần, chi bằng nhân dịp đi chữa bệnh từ thiện tìm xem.

Có lẽ là chưa chắc tìm được, nhưng ít nhất... sẽ không phụ lòng Lăng Nhạn Nam.

Chữa bệnh từ thiện là một cơ hội mạ vàng lên chức hiếm có, người khác muốn đoạt cũng không đoạt được.

Nó thậm chí liên quan đến tiền đồ của người học trò tiếp theo của Lăng Nhạn Nam.

Rốt cuộc thì cô mới vừa xin cho Triệu Lâm đi mạ vàng. Kết quả là Triệu Lâm vứt gánh không làm. Vậy thì tương lai khi cô đề cử người nữa, cấp trên chắc chăn sẽ phải xem xét, thậm chí là không đồng ý.

Chuyện này chắc chăn sẽ gây ảnh hưởng đến tiền đồ của cô.

Mời cô đi nhà anh ăn cơm cũng vậy, đây vốn là một chuyện mang tính lễ nghĩa.

Dù anh có từ chức hay không, thì thế nào cũng phải có một bữa cơm nhà để cảm ơn cô đã dìu dắt anh.

Sau khi xử lý xong công việc, Triệu Lâm tan làm, bảo vệ sĩ lái xe đi nhà họ Lý. Hoàng hôn đón ánh chiều tà.

Xe của anh vừa đến cửa nhà họ Lý, anh đã thấy Lý Sơ Ảnh đang đứng đợi. Triệu Lâm xuống xe, ngạc nhiên hỏi: “Cô ở đây đợi tôi hả?”

Nghe vậy, Lý Sơ Ảnh lảng tránh ánh mắt anh, mạnh miệng nói: “Không có, chỉ đi ra đi dạo thôi. Có điều... hôm nay anh tới sớm thật đấy!”

Lúc nói chuyện, khóe mắt cô nhìn về phía vệ sĩ lái xe theo sau anh. “Dạo này gặp một số chuyện nhỏ.” Triệu Lâm thuận miệng giải thích. Lý Sơ Ảnh dẫn anh đi vào nhà, quan tâm hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Triệu Lâm không hi vọng Lý Sơ Ảnh dính dáng quá nhiều đến chuyện của anh.

Rốt cuộc thì nhà họ Lý chỉ là một gia đình thương gia nho nhỏ ở Trung Châu. Còn nhà họ Nguyên thì lại là thế gia Trung Nguyên, trong tay nắm rất nhiều sát thủ. Chênh lệch giữa hai bên là không thể so sánh.

Lúc này, nếu anh nói càng nhiều với cô thì cô sẽ càng nguy hiểm.

“Hôm nay chú Lý không ở nhà hả?” Triệu Lâm hỏi.

“Có ở nhà. Ông ấy đang trò chuyện với người phía chính phủ, chắc là có nhắc đến một số thường thức y học. Ông ấy có dặn tôi là khi nào anh đến thì cứ tới chỗ ông ấy là được.” Lý Sơ Ảnh đi trước dẫn đường.