Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 147: Về nhà



Sau khi ăn sáng, anh thay quần áo, Lục Tam Phong xuất hiện dưới tòa nhà thị chính thành phố lúc chín giờ sáng trong trong bộ trang phục veston cùng giày da, so với ngày hôm qua, anh giống như hai người khác nhau.

Lý Tuấn Kiệt cũng thay trang phục chỉnh tề, hai người so với ngày hôm qua tại nhà hàng địa phương, lại càng giống như một giấc mộng Nam Kha. Hợp đồng được ký kết thuận lợi, không phải do đối phương không ra bất kì kiều kiện gì mà thay vào đó là rất nhiều điều kiện hà khắc. Nhưng ngược lại Lục Tam Phong muốn gì, đối phương đều chấp nhận, trả thù lao bằng cách gửi lại cho đất đai.

Về phần một số điều kiện hà khắc nói chung vẫn có thể chấp nhận được, chí ít phần lợi nhuận muốn nhắm tới so với tổn thất của những điều kiện này đưa ra vẫn có đủ sở hụi.

Mười một giờ trưa, sau khi hợp đồng được ký kết, họ dùng cơm ở căn tin công ty một chút, buổi chiều Lục Tam Phong gọi điện cho Cao Chí Dũng quay về để fax lại bản hợp đồng, yêu cầu họ in ra và thông báo cho phóng viên. Đây không chỉ là muốn cho giới truyền thông biết, mà quan trọng hơn là để cho bên Wahaha xem.

Cho bọn họ biết rằng nếu muốn tiếp tục giở thủ đoạn mảnh khỏe cùng lắm thì hai bên đều sẽ bị thua lỗ vào mùa hè này. Với số tiền bảy mươi tỷ này, Lục Tam Phong có đủ tự tin để chơi với anh ta đến cùng.

Tin tức về vụ ông chủ của Thực phẩm Phong Giai bị túm vẫn đang được lan truyền xung quanh, mặc dù Cao Chí Dũng đã bác bỏ tin đồn nhiều lần nhưng vẫn vô ích, vào buổi chiều, cả hai bên Đỗ Lam Minh cùng Cao Chí Dũng đã triệu tập không ít phóng viên để công bố bản hợp đồng.

Cả hai đều cùng nói với phóng viên: "Ông chủ của chúng tôi nói rằng, chúng tôi không quan tâm đến tiền bạc, chúng tôi chỉ muốn mang lại lợi ích cho mọi người. Nói tóm lại một câu, muốn sống lâu thì nên đơn giản hóa mọi chuyện, nếu không nghiệp quật có ngày!"

Ngay khi câu nói này được phát ra, mọi người đều òa lên hưởng ứng, có người gặp qua một đêm liền trở nên may mắn, nhưng Lục Tam Phong chưa qua một đêm đã muốn gặp may rồi, đặc biệt là câu nói “muốn sống lâu thì nên đơn giản hóa mọi chuyện, nếu không nghiệp quật có ngày” không ít người cảm thấy lạ lẫm với câu nói này liền liên tục lẩm bẩm lại nhiều lần, có người thì lại khẽ thốt lên “bà mẹ nó, câu nói rất hay, rất có khí phách”.

Ông chủ của thực phẩm Phong Giai được xem là một người nổi tiếng trong thời đại Internet bây giờ, thế nhưng mọi người lại không ai có thể biết được ông ấy trông ra sao, tên gọi thật sự là gì. Chính bản thân Lục Tam Phong cũng không mong anh có thể xuất đầu lộ diện. Việc lộ diện ra bên ngoài quả thật có thể giúp anh vùng lên nổi trội chỉ trong tích tắc, nhưng anh cũng biết rằng những người trên mạng thật sự thị phi rất nhiều, đụng đến họ sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có.

Cuộc đời trước của anh, anh sẽ không vì ít danh tiếng bên ngoài mà chịu hao tổn những chuyện khác của anh.

Ngày 11 tháng 5, Lục Tam Phong lên máy bay về nhà.

Cảnh vật bên ngoài đang dần lùi nhanh về sau, máy bay nhanh chóng cất cánh đưa anh lên cao. Anh cảm thấy có chút xúc động. Nói ra thì chuyển đi quả thật có phần quá thuận lợi, lần gặp đàm phán sau chắc chắn sẽ đơn giản như trở bàn tay. Thật không dễ để nói rằng nếu anh không phải là người được trùng sinh, biết rằng con đường thị trường hóa là điều tất nhiên trong lịch sử, nhưng chỉ sợ những ngày kế tiếp trại giam sẽ khiến anh sợ hãi nửa đời sau.

Lục Tam Phong biết rằng Wahaha sẽ không bao giờ đấu với anh nữa, thật là vô nghĩa, nếu họ đấu với nhau qua mua hè này, cả hai đều có thể bị kéo xuống làm cho suy sụp. Anh nhớ rất rõ Master Kong đã thống nhất các doanh nghiệp Đài Loan gia nhập thị trường đại lục vào năm 1992, để đưa một doanh nghiệp lớn như này tiến vào không phải là chuyện trong một sớm một chiều.

Nói không chừng hiện tại đã bắt đầu bắt tay vào làm rồi.

Bốn con rồng nhỏ của Á Châu hiện tại rất có sức chiến đấu, nếu không thể phát triển vươn lên căn bản sẽ không chống chọi nổi đợt đầu, hơn nữa trong tương lai một hai năm tới, các công ty thực phẩm ở các tỉnh sẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ngành công nghiệp thực phẩm là một ngành công nghiệp bậc thấp, muốn phát triển ngành công nghiệp này tất nhiên phải lựa chọn con đường này. Ngưỡng sản xuất của ngành thấp đồng nghĩa với khả năng cạnh tranh cao. Lục Tam Phong cũng không có ý định làm ở Thực Phẩm Phong Giai trong suốt quãng đời còn lại của mình, nếu không anh cũng sẽ không có tài chính để làm loãng cổ phiếu thành như thế.

Đi công tác không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên

Giang Hiểu Nghi tới đón anh, vừa bước ra khỏi sân bay đã thấy cô đứng cạnh xe tay ôm bó hoa, vẻ mặt có chút khẩn trưởng giữa đám người tìm kiếm.

HỒ, cô ấy còn biết mua hoa?” Trương Phượng Tiên ngạc nhiên hỏi.

Lục Tam Phong xua tay nói: "Thế đấy!"

Khi Giang Hiểu Nghi trông thấy Lục Tam Phong, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, hiển nhiên cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái về việc mua hoa.

Nhưng mà, cô chạy tới, khỏe mắt đang dần đỏ lên khi nhìn Lục Tam Phong. “Nè nè nè, đừng đến đây với dáng vẻ này chứ, nín đi nào!” Lục Tam Phong vội vàng nhắc nhở khi thấy cô sắp vỡ òa. "Em vui khi nhìn thấy anh thôi." "Hoa đẹp lắm, có vui cũng không được khóc. Anh là loại người có gì mà chưa từng trải qua, có sóng gió gì chưa thấy qua chứ, Như Lan đâu?" "Ở nhà trẻ, em thấy mọi người trên phim ai cũng mua một bó hoa. Em đã loanh quanh trước cửa hàng hoa một lúc rồi mới vào. Người ta hỏi em mua tặng ai, có phải tặng người yêu không. Nghe xong cảm thấy giận quá nên đã nói “Nói gì thế, tôi mua cho người nhà”. Giang Hiểu Nghi vẫn có chút khó chịu khi nói về điều này.

Trương Phượng Tiên đứng một bên phì cười và nói: "Anh ấy không phải là người yêu của cô sao?" "Sao có thể gọi là người yêu chứ, nghe không thuận tai chút nào, đây là... đây là chồng." “Được, được rồi.” Lục Tam Phong mỉm cười duỗi tay ôm cô vào lòng, rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, một nam một nữ ôm nhau một cách thoải mái như thế này đúng là một cảnh tượng kỳ lạ.

Lục Tam Phong có thể cảm thấy cả người Giang Hiểu Nghi đều trở nên cứng đờ, ôm vào lòng được vài giây mới hơi giãy giụa đòi buông ra, nhìn lại khuôn mặt cô lần nữa thì phát hiện sắc mặt đang trở nên đỏ bừng. "Nhiều người đang nhìn đó, về nhà đi, miễn anh không có gì là tốt rồi." “Không phải đầu, cô đỏ mặt như thế này, giống như là vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai như tôi ấy” Trương Phượng Tiên ở bên trêu chọc vài câu, khiến Giang Hiểu Nghi càng đỏ mặt hơn. “Cô im lặng đi.” Lục Tam Phong gắt gao nói khi lên xe: “Buổi chiều tăng ca ở nhà máy”

Trương Phượng Tiên lên xe liếc nhìn bằng nửa con mắt và không lên tiếng nữa.

Buổi chiều Lục Tam Phong ở nhà, buổi tối dành nhiều thời gian ở bên cạnh Giang Hiểu Nghi hơn, đồng thời ra ngoài dùng bữa. Mùa hè đã đến, quảng trường bắt đầu tụ tập nhiều người hơn trước, có nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi hơn, thật sự rất náo nhiệt.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Sau khi chăm sóc cho Như Lan, buổi tối cũng nên đi cùng Giang Hiểu Nghi, sau hai ba ngày buồn chán ở nhà, Lục Tam Phong càng ngày càng cảm thấy mình cần một ngôi nhà lớn, nhất là Như Lan sớm muộn gì cũng sẽ lên năm tuổi, không còn là một đứa bé ba bốn tuổi nữa. Buổi sáng ăn điểm tâm, Giang Hiểu Nghi ngẩn người ngồi ở đối diện, Lục Tam Phong nhìn cô hỏi: "Sao thế?

Không ăn à?" "Bụng của em không được khỏe, anh nói xem có phải em có thai rồi không?" “Nếu không khỏe thì một lát đến bệnh viện kiểm tra nhé?” Lục Tam Phong hỏi. "Hôm nay anh không đến nhà máy à? Một lát nữa em sẽ gửi Như Lan đến nhà trẻ, rồi tự mình đi kiểm tra vậy"

Lục Tam Phong muốn đưa cô đi, nhưng Giang Hiểu Nghi liên tục từ chối, chỉ nói muốn anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, nói không chừng sẽ nhanh chóng chào đón thêm một thành viên mới nữa.

Trông thấy cô như thế, Lục Tam Phong cũng chỉ cảm thấy buồn cười mà gật đầu đáp trả.

Tới nhà máy lúc chín giờ sáng, Lục Tam Phong trong lòng nghĩ nên mua vài chiếc xe dưới danh nghĩa nhà máy, ít nhất Cao Chí Dũng cũng phải có một chiếc xe, suy cho cùng hiện tại anh ta ra ngoài làm việc vẫn còn đi chiếc xe máy cũ trước kia của Lục Tam Phong, như thế này cũng đủ keo quá rồi. "Chào tổng giác đốc Lục!" "Tổng giám đốc Lục đã lâu không gặp!"

Những tiếng chào hỏi lần lượt vang lên, Lục Tam Phong vẫy nhẹ tay coi như đáp lại, vốn muốn đến văn phòng, nhưng lại quay đầu đi vào phòng tài vụ. “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?” Một nữ nhân viên hỏi. "Quản lý Lý có ở đây không?" "Đi công tác rồi ạ, tôi sẽ tìm người giám sát của chúng tôi cho ngài." "Không cần đầu, hiện tại trong tài khoản có bao nhiêu tiền?" "Còn chưa đầy ba tỷ rưỡi. Gần đây có nhiều khoản để chi, ít khoản thu vào. Nhưng nghe nói có bảy mươi tỷ chuẩn bị vào tới." "Tốt lắm. Chuẩn bị khoảng tỷ tư hoặc tỷ rưỡi. Thời gian sắp tới mua hai chiếc xe và nói với quản lý Lý hoặc giảm đốc thanh tra về việc này." Lục Tam Phong nói xong liền quay đầu rời đi.

Trên đường trở về văn phòng đúng lúc đi ngang qua nhà máy, Lục Tam Phong Điềnận tiện ghé vào xem xét, ít nhất về mặt quản lý sản xuất tương đối nghiêm ngặt, Lục Tam Phong kiểm tra hết lần này đến lần khác, không phát hiện có hút thuốc hay có chuyện thiếu hụt gì cả.

Hàn Dương đi tới, nói vài câu khiêm nhường, những câu nói tại chỗ lúc đó có phần không được hòa hợp cho lắm, ngược lại những câu đó càng tạo thêm ngăn cách ngay tại lúc này. Lục Tam Phong biết khả năng của một số người tại đây.

Nếu không gặp Lục Tam Phong, Hàn Dương đã là một công nhân bình thường, bây giờ đã trở thành quản lý phòng sản xuất, coi như là làm rạng rỡ tổ tông.

Thế giới này là như vậy, cuộc sống là một cuộc chạy marathon, không ai có thể tiếp tục chạy cùng bạn, có một số ít người chạy đến nơi.

Khi vừa bước ra khỏi nhà máy, anh đã đụng phải Cao Chí Dũng. “Tổng giám đốc Lục, anh lúc này không ở trong văn phòng, sao lại âm thầm kiểm tra ở đây vậy?” Cao Chí Dũng có chút ngẩn người, anh đến nhà máy khác cũng đi như thế, ở nhà máy này anh cũng đi như vậy, đùa rằng: "Tôi là quản lý của nhà máy này, anh mới là người phụ trách" "Nghe ý này của anh, người phụ trách tôi đây rất không có trách nhiệm ha?” Lục Tam Phong cười hỏi. "Tôi không nói vậy. Nhà máy này của mình là một nhà máy kiểu mẫu. Nhiều nhà máy khác và cả doanh nghiệp nhà nước phải đến nhà máy của mình để học hỏi kinh nghiệm quản lý. Điều đó có nghĩa là quản lý tốt. Một số công ty thậm chí còn yêu cầu đào tạo cho họ một khóa quản lý, nhưng tôi đã từ chối thẳng. Đối với một người bận rộn như anh, đào tạo cho bọn trứng non chưa nở như họ. Họ cũng phải hiểu..." "Dừng dừng dừng, đừng nói chuyện xu nịnh” Lục Tam Phong vội vàng giơ tay ngăn cản, gần đây cảm thấy trong khoảng thời gian ở nhà máy khác, anh ta đã thừa cơ học được cách nịnh hót rồi. "Để nói chuyện này cho anh hả giận, về phía công ty tài chính kia lúc mới bắt đầu còn kiêu ngạo nói với tôi qua điện thoại rằng thực phẩm Phong Giai của mình không có giá trị, tất cả đều đồn thổi, và những thị trường này cũng là do vung tiền mà ra thì liền có giá trị, theo lý thuyết trong vài ngày tới, có thể lại càng không có giá trị, nghe xong làm cho tôi cảm thấy tức giận!" "Sau khi nhận được chính sách đầu tư vài ngày trước, anh đoán xem đã điện thoại nói gì?” Vẻ mặt Cao Chí Dũng tràn đầy hứng thú, cảm giác sảng khoái như thể bị người đối diện vẽ ra một cách quyết liệt. "Họ cầu xin anh?" "Ha! Thực sự là cầu xin tôi, cứ nói với tôi, giám đốc Cao, tôi cầu xin anh, hôm trước tôi có uống chút rượu và điện thoại nói với anh vài lời không hay, anh đừng để bụng chuyện đó, tôi không nghĩ anh sẽ là người so đo như thế đầu ha, vẫn là chúng tôi muốn có 15% cổ phần. Anh nghĩ sao?"

Cao Chí Dũng vừa nói chuyện vừa cười nói: "Lúc đó tôi đã nói với anh ta, không cần, tôi đây có tiền, tôi không cần phải hầu hạ anh." "Hahahahaha!” Lục Tam Phong cười lớn, đi về phía văn phòng nói: “Sau này gặp phải chuyện như vậy, có tiền hay không có tiền, đừng nói trước, chúng ta nhất định phải mạnh mẽ mà đứng dậy lúc đó tự khắc biết thôi, không thể để mất thực phẩm Phong Giai. À tiện thể tôi nói với phòng tài vụ tháng này mua hai chiếc xe, cho anh một chiếc " “Thật sao? Cảm ơn tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục vạn tuế!” Cái miệng của Cao Chí Dũng hỗ to gần như bị nứt ra luôn.