Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 11: C11



Bị hôn rồi!

Thanh Thanh mở to mắt.

Tỉnh táo lại, cô cố gắng đẩy Diệp Phong ra, rõ ràng cô đã đẩy hết sức, nhưng Diệp Phong chẳng lung lay tí nào.

Cái hôn này rất lâu.

Lâu đến nỗi Liễu Thanh Thanh đã từ bỏ việc giãy dụa, cô từ từ nhầm mắt lại, hàng mi dài run run.

Nụ hôn này của Diệp Phong vẫn trúc trắc như xưa, làm cho Liễu Thanh Thanh nhớ về nụ hôn đầu

Vẫn giống năm năm trước, kỹ thuật hôn của Diệp Phong chẳng tiến bộ tí nào, chẳng dịu dàng tí nào.

Không đúng, có tiến bộ....

Liễu Thanh Thanh cảm giác thấy bàn tay đang chống lên tường của Diệp Phong đã chuyển sang ôm eo cô từ lúc nào không hay, sau đó đần hướng lên trên.

Cô cân mạnh một cái, Diệp Phong bị đau nên che miệng: "Sao em lại cần lưỡi anh..."

"Diệp Phong, lần sau sẽ không chỉ có vậy thôi đâu, anh mà còn dám trở giò lưu manh với tôi nữa, tôi sẽ thiến anh luôn!”

"Đúng, thiến luôn, đàn ông toàn là đồ móng heo, nhưng chỉ sợ bà chị không nỡ thôi”

Cách đó không xa truyền tới tiếng phụ họa, Diệp Phong quay mặt sang nhìn, một người phụ nữ có diện mạo gần như giống hệt với Liễu Thanh Thanh, cô ấy đang ngồi trên bậc thang, chống căm cười tủm tỉm.

Giống.

Thật sự là quá giống.

Bất kể là kiểu tóc khuôn mặt dáng người hay giọng nói, Diệp Phong cũng suýt thì tưởng đó là một Liễu Thanh Thanh thứ hai.

"Liễu Y Y,em về lúc nào vậy!"

"Em về lúc chị bị kabedon làm cho mặt đỏ tim đập.”

Khác với chị gái Liễu Thanh Thanh đoan trang lạnh lùng, em gái Liễu Y Y rõ ràng có tính cách lanh lợi hơn, cô ấy đi chân trần đến trước mặt Diệp Phong, nghiêm túc quan sát anh một lượt.

“Anh chính là Diệp Phong à, anh khá đẹp trai đấy chứ, thảo nào chị tôi nhớ mãi không quên anh năm năm, nửa đêm còn khóc thầm.

"lm miệng, chị không bao giờ khóc!"

"Chị, chị nói to quá sẽ bị tiểu Diệp Tử nghe thấy đấy"

"... Liễu Y Y,em về phòng cho chị, nếu không thì dọn ra khỏi nhà” Liễu Thanh Thanh thấp giọng đe dọa.

“Dọn thì dọn”

Y Y cười tủm tím nói: "Nhưng chị gái yêu quý của em à, chắc chị cũng không muốn bị tiểu Diệp Tử biết chuyện hai người đóng giả vợ chồng đâu nhỉ?”

“Em”

Liễu Thanh Thanh tức đến nỗi bộ ng ực phập phồng, rất làm cho người ta lo lắng cúc áo sẽ không chịu được sức căng mà bung ra.

"Mấy hôm nay ở nước ngoài em toàn ăn chẳng no, em rất nhớ món tôm hùm đất cay tê, nếu có người nấu cho em thì tốt”

"...Được"


"Muốn ăn cay tê, sốt tỏi cũng rất muốn ăn, phải làm sao đây."

Liễu Y Y lầm bẩm nói một mình, ánh mắt thì liếc.

về phía người chị thân yêu, ý tứ không càn nói cũng biết.

"Được, chị làm!"

Liễu Thanh Thanh cần răng đáp ứng.

"Ay ya, vậy thì vất vả cho bà chị rồi. Phải rồi, vừa nãy em không nhìn thấy gì hết, hai vị tiếp tục.”

Liễu Y Y để tay bên khóe miệng, la lớn: "Tiểu Diệp Tử mau ra đây, đoán xem ai về nè."

"Ma ma... không đúng, là dì nhỏ, đì nhỏ ôm ôm!"

Khác với cảnh náo nhiệt của dì nhỏ và cháu gái, Diệp Phong đang định nói gì đó thì bị Liễu Thanh Thanh dẫm một nhát lên chân.

"Anh đi mua tôm hùm đất đi.”

"Rõ ràng em là người đồng ý.

"Diệp Phong, anh cũng không muốn con gái biết bố nó đã bỏ rơi vợ con năm năm chứ?"

"...." Diệp Phong.

Trời đất bao la, con gái to nhất.

Để đi nhanh, Diệp Phong chẳng quan tâm bị người ta phát hiện sẽ gây ra náo động, anh ngự kiếm bay về phía chợ nông sản gần nhất.

"A a a, bố ơi bố mau nhìn kìa, trên trời có người đang bay!”

Đang giờ cao điểm buổi tối cộng với mưa to, có khá nhiều xe đang đứng yên trên các trục đường chính ở thành phố Đông Hải.

Bên trong một chiếc xe trong số đó, có một cậu bé đeo kính đang trợn tròn mắt, chỉ ra ngoài cửa sổ rồi kích động nói.

Người bố đang lái xe vội vàng hạ cửa kính xe xuống, nhưng chẳng nhìn thấy gì trong cơn mưa xối xả, chỉ có hạt mưa rơi lộp độp ập tới, hơi lành lạnh.

....

Khi Diệp Phong xách tôm hùm đất tươi ngon về đến nhà, Liễu Y Y sửng sốt: "Diệp Phong, anh nhanh thế, từ nãy đến giờ chưa đến năm phút."

Nhanh thì đúng là nhanh.

Nhưng từ miệng Liễu Y Y nói ra, nghe lại là lạ.

Diệp Phong chìa ra một xâu kẹo hồ lô: "Thanh Thanh, anh mua riêng cho em đấy."

"ủa em đâu, của em đâi

Liễu Y Y sốt ruột rồi, cô ấy cũng thích ăn kẹo hồ lô.

"Không biết em đang ở nhà."

"???"

Trong đầu Liễu Y Y hiện lên dấu hỏi.


“Nghe đi, mọi người nghe đi Diệp Phong nói vậy có phải tiếng người không!”

"Đùa thôi, mua cho em rồi”

Diệp Phong rút ra cây kẹo hồ lô thứ hai như xiếc.

Liễu Y Y tươi cười ngay: "Chuyện anh làm anh rể em, em cho phép đấy."

Liễu Thanh Thanh liếc em gái một cái, vì con gái đang ở ngay trước mặt, nên cô chưa sửa xưng hô của Liễu Y Y.

Cô ăn kẹo hồ lô.

Nhìn Diệp Phong ở trong bếp làm tôm hùm đất.

Trong đầu cô liên tục vang lên những lời Diệp Phong nói mấy phút trước.

"Năm năm trước em là bạn gái anh, bây giờ em là mẹ của Diệp Tử, sau này chắc chẳn em sẽ là vợ của Diệp Phong anh, em không thoát được đâu!"

"Xì, đầy người ưu tú hơn anh, ai thèm lấy anh chứ.

Liễu Thanh Thanh lầm bầm.

Diệp Phong không nghe rõ, anh quay đầu lại hỏi: "Thanh Thanh, em nói gì?"

"Anh nấu cơm đi!"

Trước khi chưa bị sư phụ Tô Thanh Hoan bắt cóc, Diệp Phong thường xuyên ở nhà nấu cơm cho em gái Lâm Lâm, anh nấu ăn khá giỏi.

Hai món tôm hùm đất với hai loại khẩu vị cùng với các món khác được bê lên bàn.

Liễu Y Y không kìm được giơ ngón cái: "Mùi có vẻ ngon, có thêm một chai cô ca hay pepsi ướp lạnh nữa thì hoàn hảo!"

Trên bàn cơm.

Tướng ăn của Liễu Y Y cực kỳ bất nhã, cô ấy mặc váy ngủ màu xanh nhạt, một cái chân trắng nõn gác lên ghế, rồi không ngừng lắc lắc.

Một chân còn lại thì dẫm lên ghế, đầu gối chống lên bộ ng ực, ép ra khối tuyết trắng mê người, no đủ.

Ăn tôm hùm đất thì bỏ cả con vào miệng, lúc nhổ ra chỉ còn mỗi vỏ tôm, mép dính đầy dầu mỡ.

Tương phản với người chị Liễu Thanh Thanh, cô ngồi thắng lưng chưa nói, lúc bóc tôm hùm đất cô còn dùng găng tay, đó phải gọi là tao nhã sạch sẽ.

"Bố nhìn kìa, dì nhỏ cũng mặc dâu tây bên trong."

"... Khụ khụ”"

Diệp Phong bị lời con gái nói làm sặc, điên cuồng ho khan.

Liễu Y Y mặt không đỏ tim không loạn, không chỉ không bỏ chân xuống, trái lại còn cười mỉm nói: "Diệp Phong, anh có muốn nhìn không."

"Liễu Y Y."

Liễu Thanh Thanh trầm giọng: “Sau này Diệp Phong sẽ ở đây, em mặc đồ nghiêm chỉnh cho chị. Còn nữa, bỏ chân xuống."

"Em rất nghiêm chỉnh mà, nếu không phải có Diệp Phong ở đây, thì còn lâu em mới mặc đồ lót, khó chịu chết đi được”


Liễu Y Y ngồi nghiêm chỉnh lại với vẻ không tình nguyện.

Diệp Phong không đỡ được nữ lưu manh như Liễu Y Y,anh vội vàng ăn xong cơm tối, rồi về phòng bắt đầu làm trận pháp.

Bắt tay vào làm một cái.

Là làm đến đêm khuya.

Trong lúc đó anh bị gọi đi kể chuyện trước khi ngủ cho con gái.

Nhưng giống hệt hôm qua, Liễu Thanh Thanh lại ngủ trước con gái

Diệp Phong lại hoài nghỉ rốt cuộc mình tới ru cho. con gái ngủ, hay là tới ru cho Liễu Thanh Thanh ngủ vậy.

"Xong rồi!"

Nửa đêm, khuôn mặt Diệp Phong tái nhợt mà kích động.

Hôm nay anh đã làm quá nhiều việc, luyện chế bùa hộ mệnh cho Tống Khánh, ngự kiếm phi hành, bố trí thành công đại trận phồn đa, linh khí trong cơ thể đã cạn khô từ lâu, một giọt cũng không còn.

Nhưng tất cả đều đáng giá!

Trận pháp đã thành, ô trấn hồn làm mắt trận, chín miếng ngọc thạch làm nền móng trận.

Có trận pháp này ở đây, toàn bộ linh khí ở hai mươi dặm quanh đây đều sẽ chậm rãi hội tụ đến đây, tuy còn lâu mới bằng linh khí đồi dào ở Ngọc Nữ Quan núi Côn Luân, nhưng đã đủ để Diệp Phong tu luyện rồi.

Hơn nữa, một khi có người lạ hay tai họa bước vào trong trận pháp, thì dù có ở cách xa trăm dặm, Diệp Phong cũng sẽ cảm nhận được ngay, anh còn có thể khống chế trận pháp đón địch.

Cảnh giới dưới Kim Đan.

Trận pháp này vô địch!

Diệp Phong mệt mỏi hít sâu một hơi, linh khí mỏng manh nhưng cuồn cuộn không dứt chậm rãi đi vào cơ thể, xoa dịu các chỗ tê bì.

"Cốc cốc cốc."

Cửa bị gõ, một giọng nói yếu điệu vang lên.

"Diệp Phong, anh ngủ chưa."

"Ngủ rồi."

"Lừa đảo, ngủ rồi sao còn nói, tôi vào đây."

Liễu Y Y đẩy cửa ra, tự ý ngồi lên giường Diệp Phong.

"Em làm bẩn giường anh rồi” Diệp Phong nhíu mày.

“Thế à, lúc tối ăn tôm hùm đất bị nước canh bản vào, tôi cởi ra nhá."

"....Ý anh là, tại sao em phải ngồi lên giường anh."

"Thế tôi nằm nhá”

Liễu Y Y nói xong, cơ thể mềm mại ngả ra sau, lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại

"...."Diệp Phong.

Anh cấp tốc nhảy xuống giường, yên lặng mở cửa ra, đứng cạnh cửa liên tục nhìn lên tầng trên.

Tính theo quan hệ, Liễu Y Y miễn cưỡng được tính là em vợ của Diệp Phong.

Đêm hôm khuya khoắt, cô em vợ nằm trên giường, nếu mà còn đóng cửa lại nữa thì Diệp Phong có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.

"Em mau xuống giường, ra khỏi phòng của anh”


"Đêm còn dài, người ta không ngủ được, hai chúng ta nói chuyện đi”

Liễu Y Y vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Diệp Phong ngồi xuống.

Diệp Phong không nhúc nhích.

Liễu Y Y trợn trắng mắt: "Nhìn anh sợ kìa, chẳng nhẽ tôi ăn được anh chắc? Tôi muốn nói chuyện với anh về chị tôi”

"Chị tôi ấy à, ác mồm nhưng tâm đậu hũ, dùng từ ngữ trong ngành bọn tôi thì là điển hình của làm cao.

Diệp Phong nhíu mày: "Vì sao em lại nói với anh những cái này, em có mưu đồ."

"Mưu đồ?”

Liễu Y Y liếc mắt xem thường: "Tất nhiên là vì anh là một người cha tốt, vì anh không rời xa chị tôi, vì anh có tình có nghĩa có thể gọi là thánh nhân thời nay”

Này đã không còn là chỉ cây dâu mắng cây hòe nữa, mà là chỉ vào mũi Diệp Phong mà mắng.

Cơ mặt Diệp Phong giật giật, anh không có phản bác.

"Diệp Phong, chắc là anh sẽ không nghĩ, tối nay tôi mềm mỏng với anh, nửa đêm còn lén chạy đến phòng anh tìm anh nói chuyện là muốn thừa cơ xảy ra gì đó với anh đấy chứ?"

“Tôi nhổ vào!"

Liễu Y Y nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Diệp Phong: "Tôi đang du lịch nước ngoài vui vẻ, nghe chị tôi bảo anh chưa chết, tôi liền đặt vé về nước ngay trong đêm, trên đường đi tôi đã nghĩ một vạn thủ đoạn để ăn tươi nuốt sống anh, dao của tôi còn đang ở trong vali kia kia!"

“Nhưng tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa chị tôi và anh, tôi hiểu chị tôi, nếu chị ấy thật sự không còn tình cảm gì với anh, chị ấy sẽ không cho anh vào nhà

"Năm năm qua, có rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn anh cả trăm lần nghìn lần theo đuổi chị tôi, họ cũng không ngại tiểu Diệp Tử là con riêng, anh đoán tại sao chị tôi lại một mình nuôi con, đến giờ vẫn độc thân?"

“Còn không phải vì trong lòng có anh à!”

“Tôi thương chị tôi, nên tối nay tôi không khó chịu với anh, tôi khách khí với anh.”

"Bất luận là chị tôi bị mỡ heo mê mẩn, lại lần nữa chấp nhận anh, hay là bắt đầu một cuộc sống mới không có anh, nếu anh còn dám làm tổn thương chị tôi, Liễu Y Y tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi mà có tác dụng thì còn căn cảnh sát làm gì?"

Liễu Y Y gõ lên chân, khiển trách: "Nhẫn nhịn cả tối, cuối cùng chị tôi với tiểu Diệp Tử cũng đi ngủ, bây giờ anh lập tức đóng cửa lại cho bà đây, tôi phải chửi anh một trận để xả giận!

Diệp Phong đóng cửa lại.

Mãi đến hai tiếng sau, Liễu Y Y uống ừng ực hết cốc nước đá, cổ họng mới thoải mái hơn một chút, tâm trạng cũng nhẹ nhàng dễ chịu rồi.

"Có sao nói vậy, bây giờ tôi vẫn rất ngứa mắt anh, đặc biệt đặc biệt muốn đuổi anh ra khỏi cái nhà này. Nhưng ở trước mặt chị tôi và tiểu Diệp Tử, tôi sẽ cố gắng kìm nén cảm xúc chung sống bình hòa với anh, Diệp Phong anh không ngại chứ?"

Liễu Y Y ngoài cười nhưng trong không cười.

Tâm trạng của phụ nữ giống như thời tiết, thay đổi thất thường.

Nhìn người có giọng nói ngọt ngào khuôn mặt xinh đẹp này, dường như chiến thần vừa nấy chỉ vào mặt Diệp Phong miệng phun quốc túy, nói đến chỗ kích động là nước miếng bay tứ tung không phải là Liễu Y Y vậy, quả thực là như hai người khác nhau.

"Không ngại”

"Ngồi dưới đất làm gì, ngồi cạnh tôi này."

Liễu Y Y lại lần nữa vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Diệp Phong ngồi vào, cô ấy cực kỳ thân thiết gác căm lên vai Diệp Phong, mỉm cười như hoa.

Diệp Phong, vừa nãy chúng ta giao lưu hữu nghị, chắc sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng xinh đẹp ngọt ngào lương thiện của tôi trong lòng anh chứ?"

"..... Không đâu”

“Vậy thì tốt”

Liễu Y Y vừa nói xong, một con dao gấp rơi ra từ trong váy ngủ, rơi xuống sàn nhà.