Từ Thần Điêu bắt đầu lập Hậu Cung

Chương 27: Tôn Như Nhất (1)



Dương Quá sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ra bản thân mình đang được một lão bà bà chăm sóc. Sự dịu dàng của bà làm hắn nhớ tới người mẹ đã mất của chính mình.

Trong lúc hắn đang cùng Tôn bà bà nói chuyện thì từ bên ngoài, một giọng trong trẻo vang lên:

- Tôn bà bà, tiểu tử này cứ khóc mãi, mang hắn ra ngoài đi?

Dương Quá thấy từ ngoài đi vào hai thân ảnh, cả hai đều đều vô cùng lạnh lùng, một thì như một cái cao ngạo nữ nhân, không để mọi thứ vào trong mắt. Một thì có ánh mắt thờ ơ, không để tâm tới mọi chuyện, chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.

Hai người này không ai khác chính là Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ. Lăng Thần sau khi bắt được Quách Tĩnh thì bắt đầu dạy cho các nàng công pháp tu tiên và để những nữ nhân ở lại rồi rời đi, thậm chí còn dặn dò các nàng nếu được thì có thể cho Dương Quá học tại đây.

Lúc đầu các nàng còn không hiểu nhưng thấy nụ cười của Lăng Thần thì liền biết hắn thực sự không có ý tốt với Dương Quá nên liền đồng ý. Các nàng không muốn làm phật lòng chính mình phu quân nga.

Còn vì sao Lăng Thần lại không lo Thiên Đạo khiến cho Tiểu Long Nữ lần nữa yêu Dương Quá thì đáp án tất nhiên chính là hệ thống. Không phải ban đầu mấy nữ nhân kia rất hận hắn sao, khi hệ thống giúp hắn chinh phục các nàng thì trừ hắn ra, không có ai có thể thay đổi suy nghĩ của các nàng, cho dù là Thiên Đạo.

Mà hắn hiện tại đã đi sao, chắc chắn là chưa rồi. Hắn nhớ không nhầm thì trong nguyên tác, Doãn Chí Bình đã lấy đi lần đầu của Tiểu Long Nữ, dù hiện tại không phải như vậy nhưng có ý đồ với hắn nữ nhân thì làm sao hắn có thể tha cho chứ.

Vì vậy, Lăng Thần dùng [Sưu hồn] với [Dịch Dung] từ gói quà Chân Nguyên cảnh để giả dạng Quách Tĩnh quay lại Toàn Chân giáo, còn Quách Tĩnh thật thì tất nhiên bị Lăng Thần vứt trong một góc của không gian hệ thống rồi.

- Tĩnh Nhi, tại sao con lại quay lại đây.

Toàn Chân giáo thất tử Khưu Xứ Cơ thấy Quách Tĩnh đáng lẽ phải đi về bỗng dưng quay lại liền thắc mắc hỏi.

- Trong lúc Tĩnh nhi đang trở về Đào hoa đảo, liền nghe thấy có người Mông Cổ đang ở trong Toàn Chân giáo, vì vậy mới quay về hội họp với mọi người.

Lăng Thần nói dối không chớp mắt, nhưng hắn hành động, cử chỉ thì giống y hệt Quách Tĩnh, tất nhiên là do hắn đã đọc hết ký ức Quách Tĩnh rồi. Qua đó hắn phát hiện ra một điều đặc biệt, Quách Tĩnh côn thịt vậy mà có hơn 10 cm một chút mà thôi, mà lúc hắn cùng Hoàng Dung làm thì cũng chỉ vỏn vẹn vài phút là chấm dứt.

Lăng Thần thân là bụi hoa cao thủ, liền biết ngay là Quách Tĩnh chắc chắn không thể giải quyết nhu cầu của Hoàng Dung, vì vậy cơ hội của hắn ngày càng tăng thêm.

Mà Toàn Chân giáo thất tử tin lời Quách Tĩnh nên liền cho hắn ở lại qua đêm trong một nhà gần với nơi ở của Mã Ngọc chưởng môn Toàn chân giáo hiện tại.

'.....'

Tối đến, Lăng Thần bắt đầu đi thăm dò xung quanh Toàn Chân giáo, mục đích của hắn đương nhiên là tìm ra chỗ ở của Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính, hắn muốn hai người này thanh danh bại liệt một lần và mãi mãi, còn làm như thế nào thì tất nhiên là xuân dược cùng một chút ảo ảnh rồi.

Hiện Lăng Thần đang có 73k vàng, mua xuân dược cùng với ảo dược thì tốn tới 3k vàng nên chỉ còn có 70k. Loay hoay mãi còn chưa tìm được nơi ở của hai người, Lăng Thần quay trở về nơi hắn đang ở hiện tại.

Nhưng khi đi ngang qua Mã Ngọc nơi ở, từ trên nóc nhà hắn có thể nhìn thấy cửa sổ đối diện đang mở ra, mà cửa sổ đó chính là cửa sổ phòng tắm.

Mà ở trong đó, có một người đang chuẩn bị đi tắm. Chỉ thấy người này là một cái mĩ phụ, dù tuổi tác đã ngoài 40 nhưng có vẻ vì bảo quản tốt nên dung mạo cũng chỉ như 30 tuổi mĩ nữ, nàng có dáng người lồi lõm đầy đủ, làn da trắng sữa cùng vòng eo đầy đặn. Từ đây Lăng Thần bất quá cũng chỉ ngắm được nàng to lớn bộ mông mà thôi.

- Tìm hai tên nam nhân không bằng kiếm thêm nữ nhân.

Lăng Thần nghĩ một hồi thì liền đi vào trong khu phòng của Mã Ngọc, thấy hắn lúc này còn đang bế quan tu luyện thì ra tay đánh vỡ hắn.

- Ngươi là ai, vì sao ngươi có thể vào đây?

Mã Ngọc tu vi cũng đạt đến Luyện Khí đỉnh, dù thực lực chưa chắc mạnh bằng Quách Tĩnh nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng đối mặt với Lăng Thần thì chỉ có chết mà thôi. Mà Lăng Thần đang để hắn chân chính dung mạo, nên Mã Ngọc không thể nhận ra tới.

- Hắc hắc, ta là ai thì ngươi không cần biết, mà ta vì sao lại tới thì tất nhiên là cho ngươi xem kịch vui rồi.

Nói rồi hắn liền một dùng điểm huyệt phong ấn Mã Ngọc huyệt đạo lại khiến hắn vô pháp cử động.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết đây là Toàn Chân giáo không?

- Hừ đừng nói chuyện như thể con gái sắp bị cưỡng hiếp vậy, nghe khó chịu chết. Còn cái gì Toàn Chân giáo chứ, ta chỉ cần một quyền liền đem nó tiêu diệt.

Lăng Thần còn tiện chân đá Mã Ngọc cái để hắn đau đớn mà câm miệng, còn xung quanh đây đã được hắn tạo kết giới cách âm cho nên không ai có thể nghe được âm thanh rồi.

Khi Lăng Thần mang Mã Ngọc ra ngoài thì bỗng có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào:

- Đệ tử Triệu Chí Kính, xin được gặp mặt chưởng môn.

- Đệ tử Doãn Chí Bình, xind được gặp mặt chưởng môn.

- Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt mà. Uổng công ta chạy đi tìm bọn hắn không thấy, bọn hắn lại tự ra đây nộp mạng cho ta. Hắc hắc vậy thì càng dễ làm rồi.

Lăng Thần không ngần ngại tay mang theo đã bị phong bế Mã Ngọc đi ra. Cửa mở ra, cả Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính đều bất ngờ về người nam tử trước mắt, mà trên tay hắn nhìn rất quen, hình như... hình như là... là... Ah đúng rồi không phải là Chưởng Môn sao.

- Tiểu tử, khôn hồn mau thả chưởng môn ra, nếu không sẽ phải nhận lấy Toàn Chân giáo ta lửa giận.

Triệu Chí Kính nói, không như Doãn Chí Bình, hắn là một người có tâm cơ sâu, biết bản thân liền không phải đối thủ của người trước mắt, liền lấy Toàn Chân giáo danh tiếng ra hù dọa.

Lăng Thần nghe vậy thì cười vô cùng to, còn Mã Ngọc đang bị thương cố gắng gào lên nói:

- Mau chạy... nhanh đi... nhanh lên... nói cho...

Lời còn chưa xong, Lăng Thần trực tiếp ra tay đánh ngất hai cái Luyện Khí sơ kỳ đỉnh ngu ngốc này. Nhanh chóng liền bị Lăng Thần đánh gục và xách đi như món hàng.

- Ngươi... muốn... làm gì?

Mã Ngọc yếu ớt nói.

- Tất nhiên là cho các ngươi xem kịch vui rồi, không phải ta đã nói trước rồi sao.

Lăng Thần nhàn nhạt nói rồi cười, nhưng nụ cười của hắn lúc này không phải của con người nữa mà như ác quỷ vậy.

Do Lăng Thần đặt cách âm trận nên Tôn Như Nhất ở trong phòng tắm mà không biết tình hình bên ngoài, cho tới khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở thì nói:

- Phu quân, sao hôm nay ngươi có ý tắm chung với ta vậy.

Dù Tôn Như Nhất và Mã Ngọc kết nghĩa phu thê lâu năm nhưng chuyện giường gối rất ít khi xảy ra mà có thì Mã Ngọc cũng nhanh chóng kết thúc mà thôi. Mà mỗi lần làm đều là do nàng chủ động chứ không phải hắn, nàng khá không ngờ ngày hôm nay hắn lại chủ động.

Nhưng Tôn Như Nhất làm sao biết, người sau lưng nàng lúc này không phải là phu quân mà chính là cái bụi hoa cao thủ, Lăng Thần.

--- End chương 27. ---

Sao có bản ghi Tôn Bất Nhị nhỉ, kì quái thật đấy :V

~~ Lỡ viết thì viết xong luôn rồi up đi ngủ. Chúc các ĐH ngủ ngon. ~~