Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 427: Phòng tiếp tân hỗn loạn ④



Tôi mừng vì mấy cuộc gặp mặt làm ăn đã kết thúc nhanh chóng và có một chút thời gian rảnh giữa lịch trình.

Sẽ càng tốt nếu người tiếp theo may mắn đến sớm, nhưng bản thân tôi lại thích có chút thời gian nghỉ giữa chừng.

Bị buộc phải gặp người tiếp, người tiếp theo, và người tiếp theo sau đó nữa, là cảm giác tồi tệ nhất mà tôi không muốn trải qua, cứ như thể mình đang chết đuối dần dần giữa một biển công việc ngập đầu ngập cổ vậy.

Có thể nói đó là thứ cảm giác cứ âm ỉ trong lòng tôi.

Nói vậy, nhưng bản thân tôi không có thói quen chạy đôn chạy đáo khắp nơi như thể đang lùng sục con mồi.

Tôi là cái loại sẽ ngay lập tức hạ gục con mồi tiến vào tầm ngắm của mình trong lúc bình tĩnh ngồi xuống cơ.

Phong cách đó mới là thứ hợp với tôi nhất.

Cuộc gặp mặt với Muzo-san kết thúc sớm hơn dự kiến, và tiếp theo là với Rembrandt-san.
Ông ấy là người tôi mang lòng biết ơn kể từ khi ông giới thiệu tôi với các thương hội để nói về những cơ hội kinh doanh.

Mặc dù ông ấy phải bận bịu rất nhiều hơn tôi, ông vẫn dành ra chút thời gian để gặp mặt tôi. Thay vì là một đối tác làm ăn, ông giống như một người bảo hộ hơn.

Rembrandt-san là một đối tác làm ăn lí tưởng mà không khiến tôi phải lo lắng cũng như tạo ra bầu không khí sắc lạnh, trong khi chẳng bao giờ phải mất nhiều thời gian đến thế khi thảo luận với ông, vì thế nên tôi thực sự rất biết ơn ông ấy.

“Xin thứ lỗi…Rembra- hử?” (Makoto)

Khi tôi mở cửa, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Giống của mấy loại nước hoa nặng mùi.

Hơn nữa là, cả đống loại khác nhau.

Trong khi có linh cảm xấu về chuyện này, tôi xác nhận sự hiện diện của người đáng lẽ ra phải ở bên chéo phải phía trước dựa vào cách sắp xếp của căn phòng.
“Phu nhân?! Và còn…?” (Makoto)

Có thể không phải là Rembrandt-san, nhưng cũng không phải là Patrick-san, mà lại là Lisa-san.

Nếu tôi nhớ không nhầm, người đến đây hôm nay đáng lẽ phải là ‘P’ của Rembrandt-san. (Trans: ?, chịu, chắc là ‘người quan trọng’ chăng?) (Schwarzer: P ở đây dùng để chỉ người quan trọng trong kinh doanh, là thành phần thứ 7 trong 7P của marketing, hàm ý chỉ con người là nhân tố quan trọng nhất. Hoặc nó cũng có thể đơn giản chỉ là từ viết tắt của Patrick :>)

Vốn dĩ tôi gần như chẳng có cuộc thảo luận làm ăn trực tiếp nào với phu nhân của ông ấy cả.

Hơn nữa, bà ấy cũng không đến một mình.

Có chuyện gì với…mấy người phụ nữ trưởng thành trông cực kì thu hút kia vậy, ngồi chiếm hết cả một cái sofa dài. (Trans: ?, có người rồi mà vẫn còn tơ tưởng người ta như thế à anh? :>)
Một con số đáng kinh ngạc.

Tám. Có đến tám người phụ nữ như thế đang có mặt ở đây, không tính Lisa-san.

Và tôi chẳng quen mặt ai hết.

Tình huống gì đây?

Vốn dĩ, đây là căn phòng dành riêng cho những cuộc gặp mặt làm ăn từ năm đến sáu người, vậy nên việc cả tám người phụ nữ ăn diện đang có mặt tại đây khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên quái dị. Không, là do căn phòng không thể bắt kịp với bầu không khí đầy hường phấn này vậy.

Mắt mũi tôi cũng đang ở trong tình trạng đáng báo động ngay lúc này.

Cái chuyện quái gì thế này?!

“Xin lỗi, Raidou-sama. Tôi có vài chuyện muốn nói với ngài, vì thế tôi đã đổi lịch với ông xã mình. Nhưng mấy ngườ tôi tình cờ gặp ở đây cũng muốn nói chuyện với ngài một lần, thế là tất cả kéo nhau đến đây…Nó có làm phiền ngài không?” (Lisa)
Nói trước này, chẳng phải Rembrandt-san và tôi từng làm chuyện gì đó đen tối hay thảo luận những điều khó nói ra đâu nhé.

Tôi thề trên cái tên của bất cứ thứ gì mà bạn muốn rằng mọi chuyện chẳng phải như thế! (có tật giật mình kìa J)

Người đàn ông này cực kì si tình với vợ và yêu quý con gái của mình như thế, không đời nào ông ấy lại đi nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng vợ cả.

Nếu ai đó muốn biết điều đó có nhột không, thì đúng là rất nhột đấy.

Nhưng ấy, kể cả bà ấy có gặng hỏi tôi chuyện đó thật, tôi cũng chỉ có thế trả lời một kiểu như vầy thôi.

“Không sao cả. Sự ngạc nhiên chỉ vì kế hoạch của mình có khác biệt chút ít chính là biểu hiện cho việc còn thiếu kinh nghiệm của tôi. Tất cả mọi người, xin thứ lỗi vì thái độ thiếu tôn trọng của tôi. Tôi là đại diện của thương hội Kuzunoha, tên là Raidou.” (Makoto)
Tôi đứng trước mặt Lisa-san với cái bàn nằm ở giữa, cúi đầu, và đưa ra lời chào hỏi.

Nghiêm túc đấy, mấy người họ đang nghĩ gì vậy? Đúng như lời họ nói, nó thực sự rất phiền phức.

Nhưng chẳng đời nào tôi lại huỵch toẹt ra cảm xúc thật của mình như thế, dù cho họ muốn moi móc như thế nào đi nữa.

Tôi đã quen biết Lisa-san từ thời bà vẫn còn bị chú bệnh, nhưng dạo gần đây bà ấy lại tràn đầy năng lượng như thể vừa mới hồi xuân, và đã rất năng nổ.

Làn da có vẻ như đã bớt khô hơn và nhìn trông rất mịn màng. Tôi có thể chắc chắn rằng không người đàn ông nào sẽ lấy cớ tuổi tác để không coi bà ấy như một người phụ nữ.

Về phía những người phụ nữ kia, thành thật mà nói họ trông có vẻ già hơn, luống tuổi so với phu nhân nhà Rembrandt.

Tuy nhiên, liếc qua tôi có thể thấy rằng họ là những người đang níu giữ cái đẹp theo nhiều cách khác nhau, và cực kì ám ảnh với cái đẹp.
Vậy thì, câu trả lời đúng ở đây phải là…phải rồi…

“Fufu, ngài không cần phải đề phòng như vậy đâu. Tôi không ở đây để có cuộc nói chuyện trang trọng như thế. Phải không, mọi người?” (Lisa)

Mọi người đều đồng ý với Lisa-san và hướng nụ cười về phía tôi.

Sau khi bà ấy giới thiệu đơn giản xong xuôi, tôi cũng bắt đầu cuộc nói chuyện.

Hai người là vợ cựu mạo hiểm giả, bốn người là vợ của thân tín hoặc đại diện các thương hội, và hai người là vợ của quý tộc Limia.

Sáu người là cư dân của Tsige, còn hai người kia đương nhiên là kết bạn giữa chuyến đi đến thị trấn này.

…Tệ thật đấy. Tôi có thể phần nào đấy kết nối tên với khuôn mặt của mỗi người, nhưng tôi không đủ tự tin để nhớ hết tất cả khi cuộc trò chuyện kéo dài.

Đánh giá qua việc giới thiệu lẫn nhau tiến triển thế nào, bà phu nhân Rembrandt gần như là cầm đầu buổi tụ tập này.
Trong quá khứ và ngay cả hiện tại, thương hội Rembrandt đã là một sự tồn tại cho thấy sức mạnh đáng gờm của nó đối với những người xung quanh, và bản thân Lisa-san cũng không phải ngoại lệ.

Cũng không phải tôi có cơ hội được tận mắt chứng kiến điều đó đâu.

Đã nhìn thấy con người của Rembrandt-san và Morris-san là như thế nào, không nghi ngờ gì khi cho rằng bà ấy cũng là một người cần phải cẩn trọng.

À, nhưng cũng có khả năng bà ấy chỉ cố tình nắm giữ vị trí thứ hai ấy thôi. (giấu nghề ấy mà)

“Không, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Tôi chỉ không ngờ rằng có nhiều quý cô tuyệt vời đến thế lại đến gặp tôi hôm nay thôi. Liệu hôm nay là ngày hâm nóng lại tình bạn đồng môn xưa cũ của các quý cô chăng? Tôi thật vui mừng khi có cơ hội ngày hôm nay. Hahaha…” (Makoto)
Tôi muốn rời đi lắm rồi nghen.

Tôi muốn ném cái vụ này cho bất cứ ai khác mà không nghe lời phàn nàn của họ, rồi đi khỏi luôn.

Còn nữa, Mio hôm nay cũng không có mặt ở đây.

Nói cách khác, cô đã linh cảm rằng cuộc tụ họp này cũng chẳng gây hại gì cho tôi cả hay cái gì đại loại thế.

Mặc dù tôi sẽ thả lỏng mình hơn nếu có ít nhất một cô gái ở bên cạnh.

“Thật sao?! Chúng tôi có thể hơi chênh lệch nhau về tuổi tác, nhưng đều là những người bạn đồng môn tốt cả. Và thì…ngài biết đấy…về cái vấn đề mà Raidou-sama đã bí mật nói với tôi trước đó, tôi cũng đã nói với những vị ở đây nữa. Đương nhiên là, mọi người đều hiểu được ý nghĩa và tầm quan trọng của bí mật, vì thế nên xin ngài đừng lo lắng gì cả.” (Lisa)

…N-Nhẹ nhõm thật sự. (không, làm sao mà được :/)
Qủa thật đúng là đám người bọn họ cùng lứa tuổi.

Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bất cẩn nói bà ấy đi tụ tập với một đám người luống tuổi hơn mình chứ.

Nghĩ về nó thôi cũng làm tôi phải lạnh cả sống lưng. (nói về tuổi tác của phụ nữ là đi đời J)

Nhưng mà…bí mật á?

Với những bà phu nhân này á?

Tôi đã nói điều gì đó cần phải bí mật đến mức này cơ à?

Hay đúng hơn là, một đám phụ nữ có chồng là quý tộc với người đứng đầu các thương hội; nghe có vẻ chẳng là một sự kết hợp tốt lành gì cho cam để giúp giữ kín bí mật.

Nhưng nếu bà phu nhân Rembrandt đã nói như vậy rồi, thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ, tôi đoán thế. (không, vấn đề rất to đấy L)

Ý nghĩa và giá trị của bí mật…ha.

Rồi tôi chợt nhận ra ánh nhìn của bà phu nhân, và bà ấy xoa xoa má của mình với bàn tay phải một cách duyên dáng.
Cái gì? Da?



…!!

À, chuyện đó chứ gì!!

“Có phải các quý cô đang nói về cơ sở chăm sóc sức khỏe của thương hội chúng tôi không, Lisa-sama?” (Makoto)

Âm thanh gì thế?

Đột nhiên có đến tám samurai, à không, tám vị phu nhân trở nên đứng ngồi không yên.

“Đúng là như thế, vấn đề đó mà tôi…đã yêu cầu người chồng của mình dù cho có khó khăn đến mức nào.” (Lisa)



Có lẽ là những chi tiết bà ấy kể cho họ nghe hơi khác đi một tí chăng?

Tôi nên cẩn trọng và theo sát những gì phu nhân nhà Rembrandt nói.

Hơi lạc đề một tẹo, nhưng tâm trạng của Lisa-san thay đổi nhanh như chong chóng phụ thuộc vào việc liệu bà ấy có một hay hai chuyến đi tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trong tuần. (là cái được xây trên núi ở Kaleneon, đúng không nhỉ?)

Rembrandt-san đã không chỉ một hay hai lần cố gắng khơi ra cái chuyện ông ấy muốn tăng số lượng chuyến đi lên.
Khá là khó để có nhân viên làm việc toàn thời gian tại nơi đó, nên cũng chẳng dễ dàng để nói thẳng với ông ấy không thể đi theo ý muốn được, và Lisa-san cũng tận dụng tốt vai trò là người phụ nữ (người cầm cương ấy :>) của ông chủ thương hội Rembrandt. (nghĩa là kiềm chế ông chồng)

Đó là lí do cho đến bây giờ mọi chuyện vẫn cứ dùng dằng như thế.

Nhưng giờ đây chúng tôi đã có nhân viên toàn thời gian.

Shima-san là giám mục tại nhà thờ thị trấn Học viện Rotsgard.

Cô ấy đã cống hiến hết mình cho nghiên cứu về suối nước nóng trong khi vẫn đồng thời học về chuyên ngành của mình. Sản phẩm làm đẹp mới vẫn đang được đều đặn sản xuất ra từng cái một bởi chính tay cô.



A, tôi lại nhớ ra một vấn đề phức tạp khác nữa.

Sắc đẹp là thứ mà những người phụ nữ trong Asora cũng như cơ số thằng đàn ông (?) theo đuổi một cách mãnh liệt.
Sự hứng thú và yêu thích của họ dành cho sản phẩm làm đẹp bộc lộ ra thì không cần nói nhiều nữa rồi.

Nhưng, hiện tại, người có chuyên môn duy nhất về mảng ấy là Shima-san, và cô ấy chỉ là một hân tộc.

Kiến thức của cô ấy về sản phẩm làm đẹp sử dụng cho những chủng tộc khác cơ bản là không tồn tại.

Và như thế, dạo gần đây đã có sự phân hóa giữa những chủng tộc bán nhân có vẻ ngoài gần giống hân tộc, và những chủng tộc không có đặc điểm ấy.

Khi nhắc tới họa tiết vảy, độ bóng bảy của cánh, sừng cùng răng nanh,…không còn cách nào khác ngoài việc để cho chủng tộc của chính họ nghiên cứu về nó.

Chúng tôi nhờ Shima-san dạy cho họ những kiến thức cơ bản, và cho đến giờ, đã có một số người phụ nữ từ các chủng tộc khác nhau chung chí hướng là sản xuất sản phẩm làm đẹp đã bắt đầu chuyển sang làm nhân viên toàn thời gian.
Cá nhân tôi muốn chuyện đó đi vào quỹ đạo càng sớm càng tốt.

Nhưng khi nhắc tới sự khác biệt giữa những sản phẩm dành cho hân tộc sử dụng…

Nó trở thành một ngành công nghiệp yêu cầu công cuộc nghiên cứu của bọn họ.

Việc này sẽ không thể nào xong trong một sớm một chiều được.

Nhân tiện, việc này cơ bản là sự tạo ra một thứ hoàn toàn mới, nhưng khi tôi vấn đề này với các Eldwa, họ chỉ cười một cách khô khốc.

Rõ rãng là hai người phụ nữ của tộc Eldwa đã trở thành khách quen của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

“Thứ lỗi vì báo cáo chậm trễ, Lisa-sama. Chúng tôi cuối cùng cũng bảo đảm được nhân viên toàn thời gian, vì vậy cơ sở đó hiện tại cũng có thể hoạt động một cách trơn tru…Nhưng ấy, vốn dĩ đây là cơ sở nội bộ trong thương hội, vì thế khá là kì lạ để báo cáo, nhưng mà nếu phu nhân thực sự thích thú, thì…” (Makoto)
Lời nói có vẻ thân mật, với cảm tưởng như là tôi đang nói chuyện với một vị khách VIP vậy.

Cuộc gặp mặt này sẽ suôn sẻ hơn nếu tôi không khiến cho Lisa-san phải mất mặt.

Nếu tôi nhớ không lầm, Lisa-san có sự cho phép được mời thêm những người khác.

Nếu bà ấy có ý định quảng cáo cho chúng tôi để gia tăng giá trị của chúng tôi, thì vô cùng tự nhiên nếu như tôi báo đáp lại bà ấy.

“! Thật sao?!” (Lisa)

“P-Phải. Chúng tôi có mối quan hệ với một người có kiến thức về làm đẹp.” (Makoto)

Phu nhân nhà Rembrandt biểu lộ nhiều cảm xúc hơn tôi nghĩ.

Khi tôi giới thiệu qua về Shima-san với những vị phu nhân khác, một cơn chấn động tràn qua.

“Vậy…có thể tăng số lần chúng tôi ghé thăm nơi đó sao?” (Lisa)

“Đúng vậy, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, vì thế bất cứ ai không chịu việc được hộ tống bởi các bán nhân hay những ai có điều kiện gì, tôi dự tính sẽ giới hạn số lượt ghé thăm. Phần lớn nhân viên trong thương hội Kuzunoha là bán nhân, vậy nên…hãy bỏ qua cho tôi nếu các vị không thuận theo những điều tôi vừa nhắc đến.” (Makoto)
“Tôi đã giải thích chuyện đó với họ trước khi đến đây rồi.” (Lisa)

“…Hở?” (Makoto)

“Không quan trọng ai sẽ giúp chúng tôi thay quần áo…à không, không cần biết ai sẽ bảo chúng tôi tự thay quần áo, với hiệu quả nhường ấy, bất cứ người nào cũng muốn trải nghiệm ít nhất một lần. Đó là mục đích của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay…” (Lisa)

“…Các vị nghiêm túc sao?” (Makoto)

“Chúng tôi cực kì nghiêm túc.” (Lisa)

Phu nhân nhà Rembrandt trả lời một cách vui vẻ.

‘Muốn trải nghiệm ít nhất một lần’?

Nói cách khác…ể?

“Phải chăng…hai vị đến từ Limia cất công tới tận thị trấn Tsige đây vì suối nước nóng sao?” (Makoto)

Khi tôi hướng ánh nhìn của mình về phía đó, hai vị phu nhân đến từ Limia và chống chế rằng chỉ là tình cờ mà thôi.

Một lời thanh minh mà đến cả tôi cũng có thể biết rằng đó là lời nói dối.
Có vẻ như tôi không từ chối được rồi.

Hơn nữa, bởi vì chính Lisa-san là người đã đem họ tới đây, có thể cho rằng họ đáng tin và sẽ đem lại lợi nhuận.

“…Đây quả thật là một sự bất ngờ. Phải, đúng là bất ngờ.” (Makoto)

“Đến nỗi phải nhắc lại hai lần sao? Ngài đã có một ví dụ sống về kết quả là tôi đây, vì thế những người ở đây mới chỉ là nhóm đầu tiên thôi đấy, ngài biết không?” (Lisa)

“Nhóm đầu tiên. Vậy, có được không nếu như ai đó đi kèm với tất cả các vị với tư cách là hướng dẫn viên? Một nửa là hân tộc còn một nửa là bán nhân để đảm bảo rằng sẽ không gây ra sự khó chịu nào. Tôi đang nghĩ tới có lẽ hai ngày một đêm là đủ để trải nghiệm nơi đó…Nếu các vị muốn trải nghiệm theo nhóm, chúng tôi có thể cung cấp gói dịch vụ ba ngày hai đêm nếu các vị ổn thỏa với sự còn thiếu thốn trong dịch vụ của chúng tôi. Và phòng ốc có lẽ cũng sẽ hơi nhỏ so với phòng dành cho phu nhân quý tộc và thương nhân…” (Makoto)
“Ngài muốn nói về căn phòng mà tôi từng sử dụng sao?” (Lisa)

“Đúng vậy, tôi đang cân nhắc tới việc sử dụng căn phòng đó.” (Makoto)

“Nếu là căn phòng ấy, thì không có vấn đề gì đâu. Ba ngày hai đêm sao? Đó sẽ là trải nghiệm tuyệt vời nhất các cô từng có đấy.” (Lisa)

Vui sướng có lẽ là từ đúng nhất để miêu tả những gì đang diễn ra tại đây. Một đợt bùng nổ cảm xúc vui vẻ quét qua căn phòng.

Cứ như thể các bà phu nhân mới quay về tuổi thanh xuân vậy.

“Còn một điều nữa tôi muốn các vị lưu ý.” (Makoto)

Tôi phải nói điều này mới được.

“Raidou-sama sẽ không có mặt tại đó, và sẽ có những lúc Tomoe-sama và Mio-sama sẽ có mặt thay thế, phải không?” (Lisa)

“…Đ-Đúng. Như các vị thấy đấy, dù gì thì tôi vẫn là đàn ông. Những người sẽ chào đón các vị tại đó sẽ là những người thân cận với tôi Tomoe, Mio, hoặc ai đó phù hợp với công việc.” (Makoto)
“Không vấn đề gì. Vậy, khi nào chúng ta khởi hành? Đêm nay? Ngày mai?” (Lisa)

Tôi đã tưởng người này sẽ giữ được vẻ điềm tĩnh cơ chứ, nhưng dường như đến cả Lisa-san cũng rất háo hức với suối nước nóng.

Tôi không biết có là do bà ấy bị cuốn theo bầu không khí hay không, nhưng cách nói chuyện của bà trở nên trẻ trung hơn bình thường…và bằng cách nào ấy trở nên cực kì quyến rũ.

Đúng là một người phụ nữ ranh mãnh.

“Nơi đó chủ yếu là dành cho việc tắm rửa, nên tôi cũng không phiền nếu là tối nay đâu, nhưng mà…cân nhắc đến khoảng thời gian các vị có thể lưu lại đây, tôi thấy tốt nhất là nên khởi hành vào ngày mai.” (Makoto)

“Tôi muốn giới thiệu với họ càng sớm càng tốt bởi vì tác dụng ngay tức thì của nó…nhưng thời gian lưu lại sẽ kéo dài ra nhỉ. Đây là trải nghiệm lần đầu tiên của chúng tôi mà…” (Lisa)
“Haha…phu nhân đùa vui tính quá.” (Makoto)

Nhưng tôi từ chối.

Đây không phải là lúc tôi có thể nói như thế.

“Mấy cuộc nói chuyện tiền nong có thể để dời lại lúc sau mà, nhỉ?” (Lisa)

“? Họ là những người mà phu nhân đã giới thiệu với chúng tôi bởi vì phu nhân muốn họ trải nghiệm nó, vì thế tôi dự tính sẽ miễn phí dịch vụ lần này cho tất cả các vị đấy?” (Makoto)

Âm thanh reo hò vui vẻ lại bùng lên một lần nữa.

Đây là thứ tôi mới nghiệm ra gần đây.

Mọi người – đặc biệt là phụ nữ – cực kì nhạy cảm với chữ ‘miễn phí’.

Họ yêu thích nó.

Tôi cũng thích từ đó, nhưng sau khi kiếm được nhiều tiền rồi, giờ tôi lại thuộc tuýp người sẽ cảm thấy hơi tệ khi nhận được thứ gì đó miễn phí.

Tôi nghĩ những người thích đồ miễn phí nhất hầu hết là phụ nữ.
Chà, có cả người đã cất công từ tận Limia đến đây cơ mà.

Sẽ chẳng có vấn đề gì cho họ trải nghiệm nơi đó miễn phí lần này đâu.

“Trải nghiệm NƠI ẤY miễn phí sao, ngài chắc chứ?! Tôi hiểu rồi…Sau khi đã nếm thử trái cấm rồi, giá cả sẽ tăng lên đến tận trời xanh…Không tồi đâu. Đây sẽ là lần trải nghiệm miễn phí của ma quỷ dành cho phụ nữ.” (Lisa)

Lisa-san lầm bầm với cái giọng nhỏ lí tí.

Hừm, nhưng mà giá cả à.

Tôi nghĩ nó sẽ trở thành một nơi tương tự khu nghỉ dưỡng spa, nhưng nên tính giá vé theo từng lần hay vé thành viên thân thiết nhỉ?

Tomoe và Mio cũng khá hứng thú với nơi đó nữa, cho nên tôi có thể hỏi hai người họ sau.

Tôi cũng có thể thảo luận với Rembrandt-san và vợ ông ấy khi họ đã bình tĩnh lại.

Tôi thực lòng nghĩ ngay cả hai lần một tuần cũng đã là quá nhiều rồi, vì thế tôi cho rằng vé vào cửa dành cho những lúc họ muốn đi sẽ là giải pháp tốt hơn cả.
=====

Trans+Edit: EndouKoumei. Long time no see. :>