Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 146: Trong 3 Ngày Mọi Thứ Vẫn Ổn.



Chương 143: Trong 3 Ngày Mọi Thứ Vẫn Ổn.

Đã 3 ngày kể từ dạo ấy.

Hàn lâm trấn vẫn còn hỗn loạn.

Sự náo loạn gây ra bởi các dị thể được cho là hành động của quỷ tộc, cuối cùng, từ ngày đầu tiên cho đến ngày hôm nay, các dị thể tiếp tục tung hoành với mục đích chưa rõ ràng.

Vào ngày đầu tiên, tôi đã qua đêm tại một trong những điểm sơ tán, khu ổ chuột của bán nhân.

Vào ban đêm tất cả chúng tôi đoàn tụ để trao đổi thông tin, nhưng không có thông tin nào đặc biệt quan trọng, và nếu có một việc, nó sẽ là về việc lưu thông hàng hóa của thương đoàn. Có vẻ như Root sẽ làm điều gì đó. Những điều ấy tôi nghe từ Tomoe.

Vào ngày thứ hai, tình hình chuyển sang một chiều hướng xấu.

Có hai điểm lớn cơ bản.

Đầu tiên là mạng lưới truyền tin của thị trấn đã ngừng hoạt động. Thông tin từ các thị trấn xung quanh không thể được chuyển tiếp nữa. Và vì không có phản hồi từ các cuộc gọi ở phía bên này, nó đã trở thành một tình huống mà mọi người không rõ liệu việc truyền tin có thực sự gọi đến được hay không.
Ngay cả khi người ta cố gắng dùng thông tâm thuật bên trong thị trấn, bạn phải ở trong phạm vi gần hoặc nó sẽ không tới được. Nếu một bên thực hiện việc truyền tin có kỹ năng, nó sẽ đến được trong khoảng cách 1 hoặc 2 km; nếu cả hai bên đều có kỹ năng tốt, nó sẽ đạt đến khoảng 3 km. Tình hình đã xấu đi như thế.

Suy nghĩ về sự rộng lớn của thị trấn, đây là một hoàn cảnh khắc nghiệt. Một tình huống mà thậm chí còn rất khó để cân nhắc đến việc trao đổi thông tin với các thị trấn lân cận.

Chà, nếu có những người sử dụng thông tâm thuật thực sự chuyên nghiệp trong Học viện, điều đó có thể xảy ra.

Theo lời kể của Tomoe, vì điều này, hành động của Học viện đã trở nên trì trệ hơn rất nhiều. Do đó, việc truyền tải bị nhiễu đã cho thấy hiệu ứng rõ ràng.
Từ những gì Shiki thồn báo với tôi, lý do cũng bởi số lượng thiết bị ma thuật lớn được lấp đặt ở nhiều nơi quanh thị trấn.

Anh ta chỉ cho tôi một cái và nó khá nhỏ. Một thứ hình trụ có kích thước gần bằng chai nước 500 ml.

Một số lượng lớn được thiết lập trong thị trấn và bên ngoài cũng vậy. Có vẻ như mục đích chính của chúng là làm nhiễu thông tâm thuật.

Có vẻ như chúng đã được lắp đặt khá lâu ở những nơi như: bên trong các cây cột, dưới sàn nhà, chôn dưới đất, và ở rất nhiều nơi khác.

“Trước khi chúng được kích hoạt, chúng không có phản ứng gì nên ta không thể phát hiện ra”, là những gì Shiki và Lime đã xin lỗi tôi.

Nếu họ có thể phát hiện thiết bị trước khi chúng được kích hoạt, điều đó sẽ khá là ấn tượng.

Khoảnh khắc tôi nghe về điều đó, tôi đã bị ấn tượng bởi quỷ tộc. Có lẽ họ đã mất khá nhiều thời gian để lắp đặt những thiết bị này.
Họ phải thực hiện điều này trong khi làm việc. Thật siêng năng làm sao.

Vì lý do nào đó, tôi tưởng tượng ra một dải quân domino hoành tráng.

Tôi cảm thấy như muốn phá hủy tất cả các quân domino, nhưng tôi sẽ kiềm chế bản thân lại.

Cũng giống như cách mà quỷ tộc có thể sử dụng thông tâm thuật của họ, chúng tôi cũng có thể sử dụng nó một cách bình thường.

Có vẻ như nó chỉ chặn những cuộc hội thoại bình thường.

Ở nơi này, không thể ngăn cản nội dung thông tâm thuật của chúng tôi, và chúng tôi cũng có các phương pháp để mã hóa các nội dung quan trọng; vì vậy, từ giờ trở đi, chúng tôi có lẽ là những người duy nhất có thể sử dụng thông tâm thuật một cách bình thường.

"Đó là lý do tại sao, nếu ngài muốn phá hủy các thiết bị đó, tôi muốn ngài làm như vậy sau khi chúng ta đã hoàn thành việc di chuyển" là những gì Tomoe nói.
Một điều khác là sự gia tăng các dị thể.

Lý do là, có một số người đã tham gia vào sự cố dị thể và đã biến đổi trong các điểm sơ tán. Nói cách khác, nguy hiểm đã xuất hiện ở những nơi di tản. Một tình huống xấu.

Điều đó có nghĩa là có khá nhiều người sử dụng thuốc của quỷ tộc.

Có lẽ nào, quỷ tộc đang lan truyền chúng một cách ngẫu nhiên?

Cho dù đó là gì, thay vì gọi sự hỗn loạn là mục tiêu của họ, có lẽ ý định thật sự là phá hủy Hàn lâm trấn.

Vào buổi trưa ngày đầu tiên, tôi đã nói chuyện với tất cả những người tùy tùng và tính toán tất cả những người có cái vòng cổ tương tự như của Ilumgand.

Để xác định nguyên nhân.

Một trong những lý do có thể là vì họ đang ở trong một nơi căng thẳng như nơi trú ẩn, và vì thế, tinh thần của họ trở nên không ổn định và một số đã biến thành những dị thể giống như Ilumgand.
Phải ở trong tình huống mà họ không thể sử dụng thông tâm thuật cũng có thể là một trong những lý do.

Để giảm thiểu thiệt hại, tôi thông báo cho các nhân viên để tịch thu những phụ kiện đó nhằm ngăn ngừa sự nguy hiểm từ các điểm di tản mà chúng tôi đang đóng quân.

Về các Thằn lằn Sương đang đi theo Rembrandt-san, tôi đã nhận được báo cáo từ họ về sự an toàn của cặp đôi và một bản tóm tắt sơ lược về tình hình trong Hội thương nhân.

Đến ngày thứ hai, những người có kinh nghiệm chiến đấu với mamono, vệ sĩ, và những người giống lính đánh thuê đã tập hợp lại và hình thành các đơn vị. Có vẻ như họ bắt đầu hành động để loại bỏ sự nguy hiểm của các dị thể.

Tôi đã nhận được các báo cáo nói rằng họ chuyển sang tấn công thay vì phòng thủ chủ yếu nhờ vào ảnh hưởng của cặp đôi nhà Rembrandt.
Đại diện Hội ở phe tấn công đã tập hợp được những kẻ đứng đầu các thương đoàn, những nhân viên, và những người liên quan đến Hội, sau đó đề xuất ý tưởng tạo ra các đơn vị để bảo vệ thị trấn.

Có lẽ anh ta (Zara) đã đề xuất điều này vì những tổn thất của các cửa hàng, sản phẩm và thậm chí cả các thương nhân. Hoặc có thể đó là nhân cách thật sự của anh ta. Tôi thực sự không biết.

Đáng buồn thay, cũng có nhiều vụ cướp bóc nhắm vào các cửa hàng vẫn đang hoạt động.

Có lẽ vì cửa hàng của tôi và những cái ở khu vực xung quanh đã bị phá hủy, khi tôi nghe báo cáo, ngay cả khi biết rằng nó không được chi tiết, một phần trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cũng có những cửa hàng khác phải chịu thiệt hại. Tôi thật tồi tệ mà.

Tại cuộc họp đêm của ngày thứ hai, mọi việc đã được làm rõ rằng có khoảng 80 thứ như vậy trong thị trấn. Và nhiều dị thể đã xuất hiện ở một số điểm sơ tán không nằm dưới sự giám sát của Thương đoàn Kuzunoha, mấy điểm đó đã bị phá hủy.
Có lẽ không có ai có khả năng chiến đấu ở những nơi đó.

Sự hỗ trợ của Học viện không hướng vào các điểm sơ tán, mà là để tiêu diệt các dị thể, vì vậy trong trường hợp một dị thể mới xuất hiện, nếu họ không thể tự bảo vệ, nơi đó sẽ sụp đổ từ bên trong.

Rona đã tính toán tất cả các yếu tố đó khi cô ta gây ra sự náo loạn này?

Để tính toán nhiều yếu tố khác nhau, thật ấn tượng đấy.

Có khả năng cô ta nghiêm túc nghĩ đến việc phá hủy thị trấn.

Ngoài ra, từ phía Học viện, Đội áo choàng tím và một phần của các giáo viên đã lập ra nhiều đơn vị và đang di chuyển theo lệnh của Hiệu trưởng Học viện. Có vẻ như họ đã thành công trong việc đánh bại vài dị thể rồi.

Chà, số lượng chúng đã tăng lên, nhưng vì họ đang dần hồi phục trở lại, đây cũng có thể được coi là một dấu hiệu tốt.
Bởi vì một khi cách thức đối phó với chúng được tìm ra, hiệu quả nhằm đánh bại các dị thể sẽ tăng lên.

Sự hỗ trợ của các quốc gia khác nhau và quân viện trợ đã được lên kế hoạch nhắm đến đây. Nhanh nhất là ngày mai bọn họ sẽ đến các thị trấn xung quanh, và một ngày sau đó họ sẽ tới Rotsgard.

Chỉ là, vì họ không thể xác nhận sự xuất hiện của quân viện trợ qua thông tâm thuật, đây chỉ là trường hợp nếu quân tiếp viện đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày đầu tiên.

Giữa những chuyện như thế, những quan chức cao cấp liên lạc với Tomoe và đề xuất việc cô hỗ trợ việc vận chuyển hàng hóa hay binh lính.

Tôi biết mà, đây chắc là điều khá dễ hiểu sau khi chứng kiến cách dịch chuyển tức thời như vậy.

Nếu là tôi, tôi sẽ gật đầu, nhưng người tương tác với họ là Tomoe, và Root đang ở bên cạnh cô ấy.
Về ma thuật dịch chuyển đường dài, họ đã giải thích điều gì đó hợp lý để những người kia hiểu. Tomoe còn nói với họ rằng sẽ rất khó để thực hiện điều này nhiều lần.

Có giới hạn sử dụng đối với thanh katana ngắn. Khi được rút ra và sử dụng, ta không thể cứ dùng nó cả ngày được, và nếu việc sử dụng bị ép buộc, có khả năng nó sẽ gãy.

Có rất nhiều điều có thể thực hiện khi đặt hiệu ứng lên một vật thể huh.

Họ có thể nghĩ ra một cách như vậy. Loài rồng lâu năm thật sự rất ấn tượng.

Thấy được tầm nhìn rộng của họ khi hành động, tôi nhận ra sự thiếu sót của chính mình.

Và bây giờ, theo những gì Tomoe nói, hôm nay chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.

Khi sự náo động này kết thúc, sẽ có một số vấn đề khác đang chờ tôi. Chằng hạn như: Hội thương nhân và Hoàng tử của Limia.
Mặc dù vậy, những ngày như thế vẫn tốt hơn những ngày tôi chỉ biết chờ đợi.

Không giống như những người khác, chúng tôi có thể sử dụng thông tâm thuật, vì vậy chúng tôi không cảm thấy bất kỳ mối đe dọa nào, và hơn nữa, việc di chuyển đến Asora đang khiến tôi cảm thấy hơi căng thẳng trong tình huống này.

“'… Trong tình huống kèm theo này, xong rồi. Tôi cảm thấy như nó đủ dài cho một cuốn nhật kí 3 ngày vậy, nhưng kể từ khi chúng ta đang trong tình hình mà nhiều sự kiện đã xảy ra, nó có lẽ nên như thế này thì hơn. Tất nhiên chúng ta cũng sẽ không cho người khác biết được”(Makoto)

Khá rõ ràng, nhưng nếu chúng hoạt động như một bản ghi nhớ, điều đó cũng ổn thôi.

Tôi rời khỏi căn phòng mà những bán nhân đã chuẩn bị cho mình trong khu ổ chuột.

“Ah, Raidou-san. Hôm nay rất yên tĩnh. Không có gì đáng bàn đến vào lúc này cả"
Khi tôi rời khỏi phòng, một con mèo có chiều cao tương tự như một hân tộc, nó đứng thẳng lưng và nói chuyện với tôi.

Anh ta là người phụ trách khu ổ chuột này, và bởi vì chúng tôi có một liên kết thông qua y học của thương đoàn, chúng tôi khá gần gũi.

Hầu hết thời gian anh ta đều sử dụng Akua và Eris làm trung gian, và có những lúc cả hai chúng tôi nói chuyện trực tiếp.

Có vẻ anh là người thường xuyên ghé qua cửa hàng của chúng tôi, thế nên anh ta có thể được liệt vào khách hàng thân thiết đấy.

Dường như sống ở khu ổ chuột không đồng nghĩa với việc anh ta không có tiền đâu. Anh ta nghèo, nhưng về mặt sinh sống, bằng cách nào đó anh ta đã kiếm được tiền.

"Chào buổi sáng. Thật tuyệt khi sự kì thị giữa các hân tộc đang biến mất ”(Makoto)

“Cuộc xung đột không tệ như tôi tưởng. Ừm, nó vẫn rất nguy hiểm ngoài kia ”
“Có vẻ như phần đó sẽ sớm trở lại như trước đây” (Makoto)

“Có một số con quái vật ở đó rất khó phát hiện, nên chúng ta không thể hạ thấp cảnh giác của mình được. Tôi muốn những ngày căng thẳng này sẽ kết thúc nhanh chóng ”

"Với điều này như một ngọn lửa được nhóm lên, sẽ rất tốt nếu hân tộc thay đổi ý kiến ​​của họ về các bạn" (Makoto)

"Không thể nào đâu. Họ là một chủng tộc được yêu thích bởi Nữ thần, và chúng tôi là những người đứng bên dưới họ. Một ý nghĩ đã được khắc ghi sẽ không thể thay đổi dễ dàng. Hân tộc có lẽ chỉ đến đây để cho chúng tôi giúp đỡ đôi chút, nhưng một thời gian sau sẽ trở về như trước thôi”

Con mèo, có tên là Bor, vẫn còn trẻ, nhưng với khuôn mặt chín chắn của mình, anh ta nở một nụ cười cô đơn.
Thật là một người có tầm nhìn xa.

“ (Một khi mọi chuyện qua đi, cậu sẽ quên hết mọi thứ) huh“(Makoto)

"Hm?" (Bor)

“Không, không có gì đâu” (Makoto)

“Gần đây, tôi đã nghĩ nếu chúng tôi có thể thử sử dụng sức mạnh của mình để liên kết với công việc. Nếu chúng tôi chỉ cần tạo ra mối quan hệ với một phần những hân tộc ở đây, và phát triển mối liên kết đôi bên đều hưởng lợi, thì sự hỗn loạn này cũng như phần thành kiến xấu sẽ được viết lại. Chúng tôi đã suy nghĩ thế đấy”(Bor)

"Đúng vậy. Hôm nay tôi sẽ ra ngoài với Akua và Eris. Để đề phòng, tôi sẽ để lại một vài người ở đây, vì vậy nếu anh có bất cứ điều gì cần thông tin đến tôi, hãy trao đổi với họ”(Makoto)

"… Ra ngoài. Hiểu rồi. Hãy cẩn thận ”(Bor)

Tai và râu của chú mèo co giật, hẳn anh ta ngạc nhiên trước lời nói của tôi.
Umu, một con mèo, hay đấy.

"Ừ, anh cũng vậy" (Makoto)

Cảm thấy sảng khoái một chút, tôi rời khỏi tòa nhà đổ nát.

(Akua, Eris, chúng ta sẽ hướng đến Học viện) (Makoto)

Tôi dùng thông tâm thuật.

Đó không phải là một cuộc trò chuyện mà là một lời chỉ dẫn.

Với tốc độ rừ Lâm quỷ tộc, hai cái bóng xuất hiện trước mặt tôi.

“Chào buổi sáng, Waka-sama. Hôm nay chúng ta sẽ chuyển sang thế tấn công, đúng không? ”(Akua)

"Chào buổi sáng. Không có sự hiện diện của các dị thể trong môi trường xung quanh. Nó khá an toàn ”(Eris)

Những lời của Eris như muốn la toán lên rằng “Tôi đã làm việc tốt” khá là đáng ngờ đây.

Cô ta không phải loại người sẽ nói dối những việc như này, thế nên tôi không nghi ngờ nội dung ấy.

"Biết rồi. Làm tốt lắm. Chúng ta sẽ gặp Hiệu trưởng Học viện và tham gia chiến dịch”(Makoto)
“Shiki-sama và Mio-sama nữa, đúng không ạ?” (Akua)

"Đúng là những thành viên xa hoa mà" (Eris)

“Các cô chỉ cần giấu mặt và cảnh giác với môi trường xung quanh. Nếu có bất cứ điều gì, hãy nói với tôi qua thông tâm thuật ”(Makoto)

"Vâng"

Trước khi các nước khác can thiệp, chúng tôi sẽ thể hiện sự hiện diện của mình ở một mức độ nhất định. Đó là điểm quan trọng nhất.

Đối với tôi, sự an toàn mới là điều tối ưu.

Tránh những trận chiến có thể tránh được.

Trân trọng cuộc sống này.

Nếu tôi sắp chết, thậm chí sẽ kéo những cư dân ở Asora vào tình cảnh tương tự. Ngay cả khi nguy cơ ấy chỉ một phần triệu, tôi vẫn sẽ chiến đấu với cách phòng thủ làm nền tảng. Tôi đã quyết định như thế.

Khi tôi hiểu rõ sự liên nối giữa mình và Asora, tôi có thể thay đổi cách diễn xuất của mình, nhưng bây giờ đó chưa phải vấn đề.
Hai Lâm quỷ tộc biến mất một lần nữa.

Vậy thì, đi thôi.

“Chủ nhân của Kuzunoha!”



Ai thế?

Một giọng nói khiến tôi dừng lại khi đang đi đến lối ra.

Đó là cái tên mà nhiều người ở nơi này thường dùng để gọi tôi.

Khi tôi quay lại, là một người phụ nữ tôi đã biết cách đây không lâu.

[A, chào buổi sáng Ester-san. Cô trông khỏe mạnh đấy] (Makoto)

"Chào buổi sáng. Ngay cả khi được viết ra, nó khá là cứng nhắc đấy cậu biết không. Cậu không cần phải tỏ ra trang trọng với một người như tôi. Nó sẽ làm cho tôi cũng trở nên như vậy ”(Ester)

[Thật lấy làm tiếc. Đó là bản chất của tôi] (Makoto)

Hoặc đúng hơn, tôi chủ yếu như thế này với hân tộc.

Trò chuyện một cách ôn hoà, lịch sự.

Theo một cách tồi tệ, cũng không khác là bao.

Dù sao, tôi thường nói chuyện với những người khác như kiểu đối tác kinh doanh.
Tôi đã suy nghĩ về việc tham gia vào xã hội hân tộc, nhưng tôi bắt đầu mất dần đi mong muốn của mình về chuyện đó.

Nó là gì, cảm giác này?

“Hmph ~. Ah, lý do tại sao tôi đã ngăn cản cậu. Phụ kiện cậu bảo chúng tôi thu thập ngày hôm qua, lấy nốt chúng trong ngày hôm nay có ổn không vậy? ”(Ester)

[Được chứ. Đó có thể là một trong những lý do của sự hỗn loạn này. Mặc dù nó không được đảm bảo cho đến khi Học viện điều tra chi tiết]

"Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ làm như vậy. Và, hôm nay cậu đang định đi ra ngoài sao? ”(Ester)

[Nơi này đã ổn định lại, vì vậy tôi đang hướng tới Học viện để xác nhận tình hình hiện tại của thị trấn và tình trạng của các học viên] (Makoto)

“Thật ấn tượng khi cậu có thể nói điều đó dễ dàng như vậy. Có thể không cần phải nói với cậu, nhưng chỉ có một cuộc đời mà thôi. Niềm tự hào và sự kiêu ngạo sẽ chỉ dẫn đến việc giảm tuổi thọ của cậu. Hãy cẩn thận ”(Ester)
[Cảm ơn vì sự lo lắng của cô. Vậy thì, tôi sẽ để mọi thứ ở đây cho mọi người] (Makoto)

“Ngoài ra, khi điều này kết thúc một cách an toàn, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ của tôi về cậu. Nó có lẽ sẽ trở nên thuận lợi cho cậu ”(Ester)

[Thật đáng xấu hổ vì chúng tôi là một thương đoàn nhỏ, nhưng hãy thông báo đến người ấy] (Makoto)

Ông chủ của khu đèn đỏ. Điều duy nhất có trong đầu tôi là một ông trùm yakuza hoặc mafia.

Có thực sự ổn khi giới thiệu tôi với một nhân vật của thế giới ngầm như vậy không?

Chà, nếu có Tomoe hay Shiki đi cùng, sẽ không có gì lộn xộn cả.

Hạ thấp đầu mình, tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Ester.

Khi tôi đi đến lối ra của khu ổ chuột, tôi nói với những bán nhân đang mặc những bộ áo giáp đơn giản về lý do mình ra ngoài, và đi đến khu phố.
Chỉ mới được vài ngày mà nó đã khá tan hoang rồi.

Khi tôi dỏng tai lên, tôi có thể nghe thấy âm thanh của chiến đấu và la hét.

Có lẽ vì mọi thứ đã giống như chuyện thường ngày ở huyện, đến ngày thứ ba tôi đã quen với nó.

Sự lo lắng lan truyền qua người dân chủ yếu là do họ không hiểu tình hình và không có cách nào để biết khi nào mình có thể bị tấn công.

Tôi thường có thể sử dụng thông tâm thuật để hiểu tình hình, và với sự giúp đỡ của Akua và Eris, tôi có thể tránh được các dị thể và quân đoàn của Học viện.

Đó là lý do tại sao tôi không thực sự cảm thấy lo lắng trong tình huống này.

Đó là sự cải thiện của cái thông tâm thuật vốn không hiệu quả khi tôi được Nữ thần triệu hồi. Tôi rất vui vì chúng tôi đã thực hiện những cải tiến này.

Suy nghĩ về nó, một tình huống khẩn cấp khi mà điện thoại di động không thể dùng được cũng sẽ tạo ra sự hoảng loạn trong thế giới hiện đại.
Hay đúng hơn, thay vì lo lắng, tôi thực sự cảm thấy an lòng.

Các học viên đã nghe những lời khen ngợi của vua Limia từ Shiki, vì vậy tôi muốn xem trực tiếp họ vui đến mức nào.

Với thông tin nhận được từ Akua và Eris, tôi vượt qua các dị thể và hân tộc trong khi tiếp tục đi đến Học viện.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Giáo viên tạm thời Raidou! Tên khốn, sao cậu không ở Học viện trong tình huống khẩn cấp này ?! ”

[Tôi xin lỗi. Tôi nghe từ một người tùy tùng của mình rằng Hiệu trưởng Học viện đã hành động để ngăn chặn các dị thể, vì vậy tôi thu thập nhân viên và đã sơ tán người dân] (Makoto)

"Ngu ngốc! Nếu các dị thể bị hạ, không cần phải quan tâm đến người dân! Ai cần cậu, một giáo viên - ngay cả khi là tạm thời - giúp đỡ trong việc sơ tán ?! Cậu đang ở trong một vị trí phải phải tuân theo mệnh lệnh của tôi đúng không? ”
[Vâng. Đó là quyết định tùy tiện của riêng tôi. Chúng ta đang ở trong tình huống không thể sử dụng thông tâm thuật được , vì vậy ngay cả khi tôi đến muộn, cá nhân tôi đã đến Học viện] (Makoto)

Nơi Hiệu trưởng của Học viện đang ở.

Tầng hầm sân sau trong Học viện. Đây là nơi trú ẩn an toàn.

Nó không có nhiều không gian để phù hợp với nhiều người, nhưng đổi lại, có nhiều thiết bị khác nhau được thiết lập sẵn để nắm bắt tình hình bên ngoài.

Nó giống như phòng chỉ huy trong các tình huống khẩn cấp.

Có vẻ như những vị khách đã sơ tán đều đang ở đây.

Ngoài ra còn có một số phòng để cư trú, do vậy, có vẻ như họ đang sống trong đó.

Trong phòng có các giáo viên khác và một số nhân viên cần thiết cho việc quản lý nơi này.

Đúng như dự đoán, có một số người dùng thông tâm thuật ở đây có kỹ năng giao tiếp với quân đoàn. Thông tin được truyền đi mà không cần dừng lại.
Và ở nơi như thế, tôi đang bị quát vào mặt.

Với một lực mà tôi đã tự hỏi nếu Hiệu trưởng Học viện có tức đến vỡ mạch máu hay không. Ông ta không hề có dấu hiệu trở lại bình thường và đang nhìn tôi như tên đại diện của Hội thương nhân dạo trước.

Nhưng tôi không còn bị bối rối như thời gian trước và chỉ để cho sự tức giận của mình trôi qua.

Lý do chính là vì tôi hiểu những gì mình nên làm, và rằng việc thiếu kiên nhẫn sẽ không mang lại bất cứ điều gì cả.

Tôi thậm chí còn có thời gian để nghĩ rằng: “Nếu ông định hét vào mặt tôi, hãy làm điều đó sau khi chúng ta đi đến một phòng khác. Điều này sẽ không làm phiền những người quanh đây”.

“Hai thị trấn xung quanh đã hoàn toàn im lặng. Có phải vì những người có thể sử dụng thông tâm thuật đã chết, hoặc vì họ đã bị xóa sổ? Chúng ta vẫn không biết. Nghe này, đây là tình huống tồi tệ nhất mà Hàn lâm trấn phải đối mặt kể từ khi nó được thành lập! Chưa hết, cậu… tên khốn kiếp nhà cậu chỉ… !! ”
Tên này mong đợi từ một giáo viên tạm thời như tôi cái gì cơ chứ?

Rõ ràng tôi sẽ được tính như một phần lực lượng của họ vì tôi cũng là một giáo viên tạm thời, nhưng để trở nên giận dữ về việc này thì...

Có lẽ nào, ông ta nghĩ rằng vì học viên của tôi có thể chiến đấu tốt với một dị thể, tôi sẽ đủ mạnh để có thể quét sạch chúng? Tôi không cho rằng suy nghĩ của ông ta đã đi xa đến thế.

Nếu ông ta thực sự mong đợi tôi có sức mạnh vượt trội so với học viên của mình và ông ta tức giận vì tôi không nghe theo lệnh, có lẽ vì đoàn quân Áo choàng tím của ông ta bị thương vong nhiều hơn cả quân đội ư?

Tôi chưa nghe báo cáo chi tiết về việc ấy, thành thử để hỏi sau vậy.

Có những giáo viên thậm chí còn không thể lết xác đến Học viện và chết trên đường đi, hay có những giáo viên đã bỏ trốn từ lâu rồi. Nếu sau này bị sa thải, họ sẽ không thể phàn nàn, nhưng với những người đã chết, cảm tưởng ông ta là loại người sẽ đạp lên xác của họ thôi.
Rất vui vì tôi chỉ để lại Tomoe ở nơi này.

Nếu tôi để Mio lại, tôi sẽ phải xoa dịu cô ấy và điều này rất khó làm.

Tôi cũng muốn gặp các học viên nên tôi đã bảo Mio và Shiki nói với họ rằng tôi sẽ đến đó sau và để họ chờ ở một trong những kí túc xá.

Có vẻ như họ đã phải đối mặt với nhiều dị thể, nhưng tôi nhận được báo cáo rằng họ đã có thể xử lý chúng một cách bí mật mà không có bất kỳ vấn đề gì.

Ngoài ra, có một số tên đã được gửi cho Asora làm mẫu vật.

5 tên trong số chúng đã được gửi đi, vì vậy nó sẽ đủ.

“Hiệu trưởng Học viện, cậu ấy đã sơ tán chúng ta, và trên hết chính cậu ấy đã đi qua khu vườn nguy hiểm để đến được đây. Xin hãy dừng những lời khiển trách lại ”

“? !! Oh, Công chúa Lily và thậm chí là Sairitz-dono. Điều này thật không bình thường ”
Những lời giận dữ của Hiệu trưởng Học viện dừng lại.

Khi tôi nhìn, có hai người tôi biết đứng cạnh nhau.

“Tôi đã gặp công chúa một cách tình cờ. Hiệu trưởng Học viện, tôi cũng yêu cầu anh. Ngay bây giờ, thay vì khiển trách hành động của cậu ấy, điều quan trọng hơn là để cậu hợp tác trong việc giải quyết tình trạng này”(Sairitz)

“Tất nhiên, tôi hiểu điều đó. Nhưng là người quản lý Học viện, tôi không thể bỏ qua những hành động thiếu suy nghĩ của cậu ta”

Khi ông sơ tán, thậm chí ông còn không nghĩ đến tôi đấy.

Chẳng phải ông quan tâm nhiều hơn đến việc tẩu thoát sao?

Ngay lúc này cô ta không ở đây, nhưng thậm chí ông còn muốn dựa vào cô thư ký của mình ư.

Có phải vì tiến trình không được thuận lợi? Hiệu trưởng Học viện đang khá nóng tính.

Nếu ông ta như thế này ngay từ đầu, tôi không hiểu ông ta có khả năng gì để quản lý học viện ưu tú này. Nếu chỉ là quyền lực và quyền lực, đồng thời đứng trong một vị trí không thích hợp này, tôi sẽ cảm thấy quen hơn với cách hành sử của ông ta... ừm, không hẳn vậy rồi.
Ông ta có lẽ đứng bên phe muốn đánh đuổi các chủng tộc khác. Ít nhất, ông ấy không mang lại cho tôi cảm giác cần giúp đỡ.

“Làm ơn, cậu không thể làm điều đó cho chúng ta sao?”

"Làm ơn"

“… Nếu hai người đã đi xa đến vậy, tôi hiểu rồi. Giáo viên tạm thời Raidou ”

[Vâng] (Makoto)

“Tôi sẽ để cậu và nhân viên phụ trách phần phía đông bắc của Rotsgard. Đuợc chứ? Cho tôi thấy rằng cậu có thể khôi phục lại danh dự của mình ”

[Tôi chắc chắn sẽ đáp ứng mong đợi của ngài] (Makoto)

“Những học viên đã ngủ và chưa được dùng đến kể từ trận chiến đó. Nếu họ thức dậy, tôi cũng cho phép cậu sử dụng họ”

[… Đã hiểu] (Makoto)

Ông ta là người nói nhiều hơn mức cần thiết.

Tôi hơi tức giận vì điều ấy.

Không phải Jin và những người khác đang ở trong tình trạng xấu hoặc bất cứ điều gì như thế sao.
Ngay cả Amelia cũng đã hoàn toàn được chữa lành bởi Shiki vào ngày hôm đó.

Với một ngày nghỉ ngơi, họ sẽ có đủ năng lượng để di chuyển.

Tôi không ngờ Hiệu Trưởng Học Viện lại trực tiếp nói với tôi như thế, nhưng Shiki và Mio đã đọc được bầu không khí của nơi ấy nhằm làm cho Jin và những người khác ngủ bất cứ lúc nào khi các học viên hay những giáo viên khác điên tiết lên, để bọn họ tránh việc chiến đấu như thế.

Nhân tiện, tôi đã cho phép họ làm điều ấy.

Đề phòng trường hợp khi đám trẻ trâu hoặc những người khác muốn xông ra ngoài và tham gia trận chiến.

Nhắc mới nhớ, tôi định đến đó và đánh thức họ dậy đây.

Tôi cúi đầu chào tên Hiệu trưởng Học viện đang quay bước đi.

Phía Đông Bắc.

Hội thương nhân huh.

Tôi nghĩ đây là một khu vực có tầm quan trọng khá cao.
Nếu ông ta muốn chúng tôi xử lý khu vực đó, thay vì gọi nó là cố ý gây nguy hiểm bằng cách gửi chúng tôi đến một nơi như vậy, có vẻ ông ta đang có rất ít sự lựa chọn thì đúng hơn.

Các cơ sở liên quan mà Học viện đặt lên hàng trong việc giải phóng hiện đã nằm trong tay họ huh.

Có vẻ như đó thực sự là một tình huống tồi tệ.

Tomoe cũng đã chờ khá lâu.

Khi tôi nhìn cô ấy, Tomoe nhận ra ánh nhìn của tôi và lặng lẽ cúi đầu.

Chỉ vậy thôi.

Với tính cách của cô ấy, tôi nghĩ cổ sẽ làm một số câu nói phù phiếm. Ah, đó là vì có hai người này ở đây.

[Công chúa Lily, và cả Sairitz-sama nữa. Cảm ơn nhiều] (Makoto)

“Không cần cảm ơn đâu. Cậu cũng đã giúp chúng tôi sau tất cả. Nếu có thể, tôi muốn nói với anh hùng của đế quốc về điều này, nhưng không có dấu hiệu nào của tín hiệu gửi đến. Tôi cảm thấy rất có lỗi về việc không thể làm bất cứ điều gì cho cư dân của thị trấn này. Vào lúc đó, thông tâm thuật vẫn đang hoạt động, nhưng bây giờ tôi không biết về tình huống này ”(Lily)
“Raidou-dono đã giúp chúng tôi, đừng lo lắng về điều đó. Về phía chúng tôi, nếu chỉ có thông tâm thuật mới có thể kết nối… Đội quân tiếp viện rồng và đồ tiếp tế sẽ đến vào ngày mai nhưng… ”(Sairitz)

… Tôi hiểu rồi.

Lý do để chờ đợi sẽ sớm trở thành hiện thực.

Tomoe đột nhiên bảo chúng tôi di chuyển ngày hôm nay rất có thể là do đơn vị rồng của Sairitz-san được cho là sẽ đến vào ngày mai.

[Tôi sẽ cố hết sức để cả hai người không bị thương ở Rotsgard. Không cần phải lo lắng] (Makoto)

“Lời nói của cậu làm tôi vui đấy, Raidou. Tôi muốn nói chuyện với cậu một lần, trước khi trở lại Đế quốc. Khi mọi thứ trở nên bình tĩnh hơn, được không? ”(Lily)

Công chúa-sama của đất nước nơi có anh hùng huh.

Cách nói chuyện của vua Limia cảm thấy như thể ông ta đã bị ảnh hưởng bởi anh hùng vậy.
Người này có như thế không?

Tôi cảm thấy như cách nói chuyện lịch sự giống như người Nhật nhưng ... gặp cô ấy một mình, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được.

Ah, đúng rồi.

[Tất nhiên. Tôi sẽ mang theo trợ lý thân cận của tôi, Tomoe, để gặp người, Công chúa-sama] (Makoto)

"... Ừ ... tôi sẽ mong chờ nó" (Lily)

Tuyệt quá.

Nếu tôi mang một người nào đó mà cô ấy đã biết như Tomoe, thì không cần lo lắng về những sự im lặng đến mức khó xử.

“Raidou-dono, những thứ được gọi dị thể là những đối thủ đáng sợ mà ngay cả những người chuyên nghiệp của Học viện cũng đang gặp khó khăn. Hãy cẩn thận ”(Sairitz)

[Có Tomoe nữa mà, nên không sao đâu. Cô ấy thực sự rất mạnh mẽ. Cảm ơn vì đã lo lắng, Sairitz-sama] (Makoto)

"Cậu sẽ mang theo cả cô ấy sao?" (Sairitz)

[Hiệu trưởng Học viện cũng bảo tôi sử dụng nhân viên của mình. Tomoe là một cấp dưới đáng tin cậy] (Makoto)
"Đúng vậy. Trong vài ngày nay, chúng tôi đã có thể sống mà không phải lo lắng. Thật không tốt nếu giữ cô ấy quá lâu. Tôi sẽ cầu nguyện cho sự trở lại của cậu, Raidou-dono ”(Sairitz)

[Vậy thì, đi thôi Tomoe] (Makoto)

“Vâng” (Tomoe)

Khi tôi rời khỏi tầng hầm, ánh sáng mặt trời làm tôi chói mắt trong giây lát.

Tồn tại ánh sáng bên dưới tầng hầm, nhưng như mong đợi, hoàn toàn khác xa với thứ ánh sáng mặt trời này.

Trong khi đôi mắt dần quen với việc ấy, tôi rảo bước nhanh đến ký túc xá sinh viên, nơi đang được sử dụng như một chỗ trú ẩn.

"Đó là một khởi đầu tốt. Vậy thì, hãy gọi cho Mio và Shiki và để họ sắp xếp mọi thứ nào”(Tomoe)

[Đúng vậy] (Makoto)

“Ngoài ra, ngài vẫn bình tĩnh khi nói chuyện với Hiệu trưởng Học viện. Có một chiếc phao cứu sinh bất ngờ, nhưng nó thật tuyệt vời. Em cũng nghĩ rằng đó là một động thái tốt khi đi cùng ngài để gặp công chúa của Đế quốc ”(Tomoe)
[Vì lý do nào đó, tôi đã có thể bình tĩnh đối phó với nó. Tôi sẽ ổn nếu cô nói với tôi sau khi quá trình càn quét vùng đông bắc bắt đầu, tôi muốn cô kể về lời giải thích mà cô đã cung cấp cho họ về dịch chuyển tức thời. Tôi muốn so sánh ý tưởng của chúng ta] (Makoto)

"Đã hiểu" (Tomoe)

Nếu đang có một mớ hỗn độn, tôi chắc chắn nó sẽ một phần hiểu được mọi chuyện.

Tôi phải xem xét nhiều nhất có thể.

[Tôi mong được thấy hình ảnh mà cô và Root đã tạo ra] (Makoto)

Chắc chắn sẽ có những phần đáng sợ trong đó, phần mà tôi tin rằng sẽ không trở thành một điểm cộng cho mình.

Nếu tôi sử dụng sức mạnh, tôi cũng phải chấp nhận những thứ như thế này.

"Để đó cho em. Bây giờ, hãy suy nghĩ về cách ngài sẽ hành động với Hội thương nhân. Em mong chờ một sự tương tác giống như lúc nãy”(Tomoe)
[Tôi sẽ làm hết sức mình] (Makoto)

Tôi đang hướng về phía đông bắc, vì vậy tôi sẽ không thể tránh được nó.

Tôi sẽ gặp lại người đại diện, không, tôi sẽ gặp Rembrandt-san. Hãy suy nghĩ về nó một cách tích cực nào.

Tôi đã nghĩ đến việc nhìn thấy tình trạng của các học viên và gặp gỡ cặp đôi nhà Rembrandt khi đang rời khỏi khu ổ chuột. Cả hai đều sẽ đạt được, vì vậy nó là một điềm tốt.

Cuộc phản công không xảy ra vào ngày thứ tư khi quân tiếp viện đến, mà là vào ngày thứ ba. Nói cách khác, đó là một bước ngoặt.

Hãy khắc sâu trong tâm trí của người dân thành phố này kí ức về Thương đoàn Kuzunoha.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Bầu không khí của ký túc xá sinh viên không khác gì so với các điểm sơ tán khác.

Nhiều học viên ở trong hành lang rộng rãi.

Một phần ở ngoài làm việc xung quanh các vùng lân cận, nhưng cảm giác mệt mỏi đang diễn ra trong toàn bộ khu vực.
Tính cả Jin và những người khác đang ngủ, có Shiki và Mio đang ở nơi được sử dụng để chữa trị và lo cho những người bị thương.

Tôi dừng họ lại khi họ cố gắng đến chỗ mình, và cùng với Tomoe, tôi đi đến nơi h ở.

[Làm tốt lắm, Shiki, Mio. Có vẻ như các học viên khá mệt mỏi] (Makoto)

“Waka-sama. Hôm qua một số người đã trở thành dị thể, do đó, người dân đã không thể trở về phòng riêng của họ. Hôm nay mọi người dường như đang cảm thấy căng thẳng ”(Shiki)

“Em đã rất chán-desu wa. Khóc rằng “Chúng ta sẽ ổn chứ?” “Chúng ta sẽ ổn chứ?” hết lần này đến lần khác như món đồ chơi bị hỏng ”(Mio)

[Mio, cố gắng lựa chọn từ ngữ của cô một chút. Loại vụ việc này lần đầu xảy đến với họ, vì vậy không thể tránh khỏi việc họ thấy khó khăn] (Makoto)

“X-xin lỗi” (Mio)
Tôi cảnh báo cô ấy một chút vì những lời đó.

Có vẻ như không có nhiều người ở đây có thể phàn nàn, nhưng tôi muốn tránh sự thù địch vô nghĩa.

“Chà, chuyện đó sẽ kết thúc hôm nay-ja. Hai người đã sẵn sàng chưa? ”(Tomoe)

Cả hai gật đầu trước lời nói của Tomoe.

[Vậy hai người có thể đánh thức Jin và những người khác không? Tôi muốn nói chuyện với họ một chút] (Makoto)

“Họ đã thức dậy từ lâu rồi. Cơ thể của họ hơi chán nản ngay lúc này, nhưng việc để họ nửa thức nửa ngủ khi nói chuyện với Waka-sama sẽ rất rắc rối ”(Shiki)

Shiki, anh làm việc nhanh đấy.

Bây giờ tôi nghĩ về nó, thay vì đánh thức họ khi tôi đến, nó sẽ hiệu quả hơn nếu họ đã thức.

Mặc dù vậy, tôi đến chỗ của hai người này, nhưng tôi không nhìn thấy khuôn mặt của các học viên của mình.
[Vậy, giờ họ đang ở đâu?] (Makoto)

"Đằng kia ạ. Tình trạng của họ đang được kiểm tra. Tôi nghĩ rằng họ sẽ trở lại sớm thôi ”(Shiki)

[Tôi hiểu rồi. Vậy mọi người hãy ở lại đây. Chuẩn bị để chúng ta có thể rời đi càng sớm càng tốt. Tôi sẽ nói chuyện với họ một chút] (Makoto)

Nói vậy, tôi xác nhận sự đồng ý của tất cả những người tùy tùng.

Nói chuyện với những người mặc áo choàng trắng, tôi di chuyển đến một nơi có những khuôn mặt quen thuộc.

[Đã lâu rồi, Jin, mọi người] (Makoto)

“Sensei!”

Oooh, họ đồng bộ một cách hoàn hảo.

Thời gian của họ thật chính xác.

[Tôi nghe nói mọi người đã ngủ trong ba ngày. Tình trạng của mọi người thế nào rồi?] (Makoto)

“Chúng em đã ổn rồi. Nghĩ rằng mình đã ngủ trong 3 ngày, em không thể tin được”

“Tình hình thế nào sao? Có vẻ như nó không giống như bình thường”
“Em không thể liên lạc với gia đình mình. Thầy có biết gì không sensei?”

Từ mỗi cái miệng, tôi bị rót vào tai bởi những câu hỏi từ các học viên.

Thay vì nói cho họ biết về tình hình, trước tiên tôi phải làm cho rõ ràng những gì cần phải làm.

Đúng hơn là, Daena còn có vợ con.

Họ ổn chứ?

Tôi quên mất điều đó.

[Bình tĩnh. Mọi người đã thức dậy, nhưng các trò đã ngủ trong 3 ngày. Để đột nhiên di chuyển trong hôm nay cũng giống như việc tự sát đấy. Vẫn còn các dị thể xuất hiện bên ngoài. Tình hình vẫn còn bế tắc] (Makoto)

“…”

[Quân đoàn của Học viện hiện đang hành động rồi. Nói cách khác, tình hình hiện tại là học viên vẫn bị hạn chế đi ra ngoài. Mọi người đã có thể sống sót, nên hãy ngoan ngoãn ở lại đây] (Makoto)

Hmph…

Daena và chị em nhà Rembrandt đang ở trong tình trạng khá tệ.
Khuôn mặt của họ cho thấy rằng họ hoàn toàn muốn di chuyển ra ngoài.

[Các trò không thể đâu, ba người ở đằng kia] (Makoto)

“?!”

[Sif, Yuno, gia đình của hai em ổn rồi. Đừng lo lắng và chỉ cần ở đây chữa lành sự trì trệ trong cơ thể của mình. Daena, tôi sẽ điều tra về gia đình của em. Đừng đi lại một cách tuỳ tiện. Trò đã nhận được lời khen ngợi từ vua Limia. Hãy cố gắng bình tĩnh lại một chút] (Makoto)

“Mọi người có vui không?” là thứ tôi không thể hỏi trong bầu không khí này.

Tôi muốn họ bình tĩnh một chút bằng cách nhớ đến những lời khen ngợi của nhà vua.

“Nhưng… thị trấn vẫn đang bị phá hủy bởi những kẻ đó đúng không ?!” (Jin)

Jin.

Nghiêm túc. Khi tôi khuyên nhủ một người, người khác lại đứng lên.

Đây là rắc rối.

Ban đầu tôi định để các học sinh làm người bảo vệ ở đây như một cái cớ, nhưng tôi cảm thấy như vậy sẽ làm tăng lượng công việc của Akua và Eris.
Tôi đã có kế hoạch để lại chỉ một người thôi, nhưng có lẽ tôi nên để lại cả hai.

[Trò có muốn đi không?] (Makoto)

"… Vâng. Thậm chí chúng em có thể có một chút hữu dụng. Chúng em đã có thể chiến đấu với Ilumgand ”(Jin)

[Sau đó, nếu trong thời gian đó nơi này bị tấn công hoặc một dị thể mới xuất hiện, mọi người ở đây sẽ bị tàn sát. Một học viên đã biến thành dị thể trong ngày hôm qua đấy em biết không?] (Makoto)

“!!”

[Tôi phải đi đến phía đông bắc theo lệnh của Hiệu trưởng Học viện. Jin, ngay cả với điều đó,trò vẫn muốn đi?] (Makoto)

“… Em sẽ ở lại” (Jin)

[Sao cơ?] (Makoto)

"Em sẽ ở lại! Nếu tất cả mọi người hợp sức, chúng em bằng cách nào đó sẽ, à không, chắc chắn sẽ làm điều gì đó!”(Jin)

[Đáng tin cậy lắm. Thầy sẽ để nó cho em. Nếu mọi người làm tốt, thầy sẽ nói với vua của Limia về những nỗ lực tuyệt vời đó. Vậy thì, gặp lại sau] (Makoto)
(Akua, Eris, tôi xin lỗi, nhưng hãy bảo vệ kí túc xá này. Nếu Jin và những người khác rời đi, tôi không bận tâm, xin hãy để một người đi cùng họ) (Makoto)

(Đã hiểu)

(Rõ)

Tôi bỏ lại việc chỉ dẫn thông suốt cho Shiki.

Tôi quay lại nơi Tomoe, Mio và Shiki đang đứng.

[Xin lỗi đã để ba người đợi lâu. Đi nào. Shiki, xin lỗi nhưng, tôi sẽ trông cậy vào anh để quan sát xung quanh] (Makoto)

(Ngoài ra, anh có thể điều tra tình trạng của vợ con Daena không? Tôi hoàn toàn quên mất) (Makoto)

Tôi nói với họ các thông tin chính và nửa sau tôi nói nó trong thông tâm thuật.

"Đã hiểu" (Shiki)

(Tôi đã xác nhận điều rồi. Trong khu vực sàn đấu đang được bảo vệ bí mật bởi Arkes, họ đang ẩn náu cùng với Eva và Ruria) (Shiki)

… Đáng kinh ngạc thật.

Anh ta vẫn có suy nghĩ về việc nhận biết được sức mạnh, vì vậy tôi không nghĩ nó còn xa như vậy, nhưng anh ta đang có những thay đổi trong cách suy nghĩ đối với những kẻ yếu đuối.
Bất kể một người có mạnh mẽ đến mức nào, họ luôn bình đẳng và có quyền lợi như nhau.

Đó là cách tôi nghĩ cho đến bây giờ.

Tất nhiên, tôi không có ý định đổ lỗi cho họ vì sự bất lực khi không thể chống lại bạo lực. Chỉ khi những người dành thời gian của họ để tôi luyện các kỹ năng khác ngoài sức mạnh bị chà đạp bởi bạo lực, tôi bắt đầu nghĩ rằng điều đó không thể tránh khỏi.

Thật ngu ngốc.

Sức mạnh mà tôi nhận được từ một vị Nữ thần và một cơ thể mạnh mẽ mà tôi có được từ việc chịu đựng trong một môi trường khắc nghiệt.

Tôi cũng là một đứa trẻ không có điểm tốt nào khác ngoài việc bắn cung, nhưng, ở đây tôi đang nghĩ theo cách này.

Sức mạnh của tôi đã được ban cho bởi người khác.

Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ theo cách này.

Nhiều khi tôi bị bối rối bởi chính những suy nghĩ của mình.
Đó là lý do tại sao tôi thành thật biết ơn và ngạc nhiên trước Shiki, người đã theo dõi họ giúp tôi, thậm chí tôi còn không nhớ đến gia đình học viên của mình.

Thật sự biết ơn.

[Vậy thì, đi thôi. Đầu tiên là Hội thương nhân] (Makoto)

Có vẻ như Rembrandt-san vẫn không sử dụng Thằn lằn sương để tấn công.

Trong 3 ngày này, cặp vợ chồng Rembrandt có sức khỏe tốt. Nhóm Thằn lằn sương đang làm tốt công việc bảo vệ đấy.

Trông thấy sự tàn phá từ các dị thể, tôi hướng đến nơi mà bản thân mình từng nhận lấy nỗi đắng cay.

--------END CHAP--------